Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 931
2024-09-10 06:39:48
Chương 931
“Bố mẹ và ông nội nhất định rất lo lắng! Ông nội chắc chắn đang mắng bố, mỗi lần lo lắng, ông nội liền mắng bố, bố không dám nói gì, mẹ thì đi nấu cơm. Mẹ nấu món ngon, hâm nóng một bình rượu, ông nội liền hết giận”.
Cô bé cười hi hi nói, giống như bà cô nhỏ lắm lời.
“Ông nội uống rượu thì thích nói nhiều. Ông nội nói, ông từng gặp phải yêu quái, còn gặp được tiên nữ. Ông nội còn nói, cháu là do ông nhặt về, là con của tiên nữ sinh ra. Hi hi, cháu không tin đâu! Ông nội uống nhiều là thích bốc phét!”
Lý Dục Thần không vội ngự kiếm bay đi, mà dắt tay Lam Điền, nghe cô bé kể chuyện, men theo khe nứt đại địa, chậm rãi đi về hướng mặt trời mọc.
Đi chưa được bao lâu, thì nhìn thấy một lớp cỏ khô được trải trên sườn dốc trước mặt, có một người nằm trên cỏ khô.
Họ đi qua xem, chính là cụ Nham Sơn, ông nội của Lam Điền.
Cụ Nham Sơn yên tĩnh dựa ở đó, khuôn mặt khô gày vẫn mỉm cười, mở đôi mắt, quan sát phía trước.
“Ông nội!”
Lam Điền tung tăng chạy đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cụ Nham Sơn lại vẫn nằm im, ngay cả đôi mắt cũng không chuyển động.
Lam Điền lao đến bên người cụ Nham Sơn, lắc mấy cái, gọi: “Ông nội, ông nội!”
Cô bé bất lực ngẩng đầu, nhìn Lý Dục Thần: “Chú ơi, ông nội làm sao vậy?”
Trong lòng Lý Dục Thần bị thương, không nói gì.
Lam Điền dường như hiểu ra điều gì, quay đầu nhìn ông nội, nhìn mấy cái, liền òa lên bật khóc.
Lý Dục Thần đứng phía sau cô bé, không khuyên nhủ, để cho cô bé khóc.
Tiếng khóc dập dờn trong gió, vang khắp phía xa đầm hoang rộng lớn.
Có lẽ là đã mệt, hoặc là đã cạn nước mắt, Lam Điền dừng khóc.
Cô bé lặng lẽ quỳ bên cạnh ông nội, rất lâu, rất lâu.
Lý Dục Thần nhớ đến cảnh tượng hồi nhỏ, vào mùa đông tuyết rơi bay đó, ông nội chết trong lòng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào ngày đó, anh đã trưởng thành.
Mỗi một đứa trẻ đều phải trưởng thành, nhưng anh không hy vọng Lam Điền trưởng thành vì chuyện như này, giống anh năm đó.
Ký ức này sẽ theo cô bé cả đời, không thể xóa nhòa.
Ngọn lửa cháy trên đại địa đầm hoang.
Lam Điền nhìn thấy ông nội vẫy tay, cười với cô bé từ trong ánh lửa, sau đó cùng với ngọn lửa sáng rõ, bay lên bầu trời, ở đó là thiên đường tuyệt đẹp.
“Đi thôi”, Lý Dục Thần nói.
“Vâng ạ”, Lam Điền khẽ gật đầu.
Lý Dục Thần ngự kiếm bay lên. Lần này, anh dùng kiếm Huyền Minh, cho nên không có kim quang chói mắt, mà là một ánh sáng đen không nổi bật, dường như một làn khói xanh, không hề bắt mắt.
Trong không trung, họ nhìn thấy khe nứt nhìn mà kinh hãi đó, kéo dài mãi về hướng đông, phải đến ngàn dặm.
Một đường kiếm chém ba ngàn dặm!
Uy lực như vậy, không phải điều mà anh có thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro