Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 953

2024-09-10 06:39:48



Chương 953

“Xin hỏi phải xưng hô với cậu thế nào?”, Phan Nhạc Thanh khẽ khom người với Lý Dục Thần, giọng điệu vô cùng cung kính, hiển nhiên là có thiện chí.

Là người chèo lái của cậu lạc bộ cao cấp nhất Thân Châu, ngoại trừ bối cảnh cực thâm sâu và quan hệ xã hội rất rộng, Phan Nhạc Thanh cũng có ưu thế độc đáo của ông ta, ví dụ như năng lực giao tiếp xã giao rất mạnh. Ông ta tin, chỉ cần có thể nói được mấy câu, thì có thể kết bạn với đối phương.

Một cao thủ có thể lấy vật từ xa, làm sắt nóng chảy bằng tay không, tuyệt đối đáng để ông ta kết bạn, bất luận trả cái giá lớn thế nào.

Lý Dục Thần lại không trả lời ông ta, thậm chí cũng không nhìn thêm ông ta một cái, nói: “Câu hỏi đầu tiên, chuyện hôm nay là do ai bảo ông bày ra?”

Phan Nhạc Thanh hơi lúng túng, lại hoảng loạn, nhưng ông ta vẫn định cố gắng thử lần nữa, nở nụ cười tươi, nói: “Thực ra là có chút hiểu lầm, thưa cậu, chúng ta không ngại kết bạn trước, kết bạn rồi, đương nhiên cậu sẽ biết hết”.

“Ồn ào!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta một cái: “Tôi vốn muốn tiết kiệm thời gian, xem ra ông vẫn không nhận rõ hiện thực”.

Liền giơ ra hai ngón tay, khẽ nhàng vạch một đường trong hư không.

Cả căn phòng, từ trái sang phải, bị một đường đao khí vô hình chém xiên, những chỗ nó đi qua, bất luận sofa, tủ, gạch sàn đều bị chia thành hai nửa.

Ngoại trừ Trần Văn Học, những người khác đều sợ đến trố mắt há hốc miệng, đặc biệt là Phan Nhạc Thanh.

Phan Nhạc Thanh chậm rãi cúi đầu, nhìn đường khe nhìn mà kinh hãi nứt ra trên sàn nhà đi qua từ mũi chân của mình, lập tức hóa tượng đá, ngay cả vẻ mặt cũng cứng đờ.

Lý Dục Thần hỏi: “Bây giờ biết nên làm thế nào rồi chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phan Nhạc Thanh gật đầu mạnh, cái cổ cứng ngắc khiến đầu của ông ta trở nên nặng nề, ngoài gật đầu, ông ta còn có thể làm gì đây? Bất kỳ một lời thừa thãi nào, đều có thể khiến cơ thể của ông ta bị chia làm đôi như sofa trước mặt.

“Ai bảo ông bày ra chuyện hôm nay?”

“Là Trần, Trần Chí Hổ!”

Lý Dục Thần nghe thấy cái tê này, là biết có quan hệ với nhà họ Trần, liền nhìn sang Trần Văn Học.

Trần Văn Học tỏ vẻ mặt kinh ngạc, giải thích: “Là anh cả cùng cha khác mẹ với tôi. Chúng tôi quan hệ bình thường, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì, tôi không nghĩ ra tại sao anh ta phải làm vậy?”

Lý Dục Thần nhìn sang Phan Nhạc Thanh, vấn đề này, đương nhiên phải hỏi Phan Nhạc Thanh rồi.

Phan Nhạc Thanh nói: “Trần Chí Hổ là người thừa kế gia tộc, nếu cậu Trần cưới Hoàng Giai Huệ, có sự trợ giúp của nhà họ Hoàng, sẽ là uy hiếp với anh ta. Cho nên anh ta bày ra chuyện này, là muốn làm hỏng danh tiếng của cậu Trần, khiến cô Hoàng hiểu lầm. Như vậy, cho dù hai nhà kết thân, tương lai nhà họ Hoàng cũng sẽ không hỗ trợ cậu Trần đoạt quyền”.

“Chỉ đơn giản vậy sao?”

“Chỉ đơn giản vậy thôi”.

“Tại sao ông phải giúp Trần Chí Hổ?”

“Tôi…”, Phan Nhạc Thanh do dự một lúc.

Trần Văn Học tiếp lời nói: “Mẹ của anh cả tôi, chính là bà chủ nhà họ Trần hiện nay cũng họ Phan, cũng coi là họ hàng thân thích với tổng giám đốc Phan đây”.

Anh ta bỗng tự cười nhạo: “Mẹ tôi vẫn luôn dạy tôi, không được gây xung đột với mấy người anh cả, phải chung sống hòa thuận với họ. Những năm nay, tôi cứ nghĩ tôi làm tốt rồi, không ngờ, cuối cùng tôi vẫn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt bọn họ!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Số ký tự: 0