Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 975
2024-09-10 06:39:48
Chương 975
Trong trời đất như có khí lạnh ngưng tụ, biến thành sát khí bén nhọn.
Vô số bông tuyết tinh khiết ngưng tụ thành một thanh kiếm hàn băng ở trên đỉnh đầu Hoàng Tổ Hùng.
Hoàng Tổ Hùng nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng Cố Ngôn Châu lại giống như nghe được một chứ “giết”.
Âm thanh này quanh quẩn ở trong đầu ông ta, tiếp theo một kiếm khí hàn băng vô cùng cường đại cùng với sát ý bén nhọn khó có thể hình dung lao ầm ầm về hướng Lý Dục Thần.
Cố Ngôn Châu không có cách nào hình dung ra một kiếm này.
Mặc dù kiếm là vô hình, nhưng kiếm khí này lại ẩn chứa lực lượng ông ta chưa bao giờ được thấy trong đời. Nếu là ông ta phải đối mặt với một kiếm như vậy, không nói đến việc đối kháng hay là né tránh, chỉ với sát khí mà kiếm khí kia phát ra đã đủ để khiến ông ta sợ vỡ mật, hồn phi phách tán rồi.
Những nơi kiếm khí đi qua, không gian giống như cũng bị xé rách.
Kiếm đến trước mặt Lý Dục Thần, lại bị Lý Dục Thần nhẹ nhàng nâng tay lên, dùng một đốt ngón tay đỡ lấy mũi kiếm đối diện.
Kiếm kia liền đứng ở không trung, không thể nhúc nhích tí nào nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không gian dường như đang vặn vẹo.
Khuôn mặt của Hoàng Tổ Hùng cũng đang vặn vẹo.
Bông tuyết bay xuống giống như bị cái gì đó ngăn cản, dừng lại ở giữa không trung, không thể rơi xuống đất được nữa, sau đó chậm rãi ngưng tụ ra hình dạng một thanh kiếm.
Trên kiếm khí bám đầy tuyết.
Trong đôi mắt của Hoàng Tổ Hùng dần dần lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được.
Mà Lý Dục Thần vẫn có vẻ bình tĩnh như trước, giống như mãi mãi cũng không thay đổi vậy.
“Chỉ như vậy thôi sao?”
Lý Dục Thần lắc đầu, dường như có chút thất vọng.
Tiếp theo, anh khẽ đẩy đầu ngón tay về phía trước.
Thanh kiếm bám đầy tuyết kia liền biến hình, vặn vẹo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ầm một tiếng, kiếm khí nứt ra, tất cả những bông tuyết đều hóa thành sương trắng.
Sương trắng dày đặc bao trùm cả quảng trường, che kín tầm mắt mọi người, ai cũng nhìn không thấy ai.
Đợi đến khi sương trắng chậm rãi tản đi, quảng trường lại khôi phục yên tĩnh như ban đầu.
Cố Ngôn Châu thấy vị trí mà Hoàng Tổ Hùng đứng dường như đã cách xa vài bước, mà trên mặt ông ta cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ, khóe miệng còn dính máu tươi.
“Tôi thua!”
Hoàng Tổ Hùng đứng thật lâu, cuối cùng mở miệng nói chuyện.
Trong giọng nói của ông ta mang theo vài phần nản lòng.
“Không ngờ Hoàng Tổ Hùng tôi bế quan vài năm, cứ nghĩ đến sau khi xuất qua sẽ có thành tựu võ đạo không ai bì được, nhưng không ngờ ngay cả một người trẻ tuổi mà tôi còn không bằng. Còn muốn cùng đàm phán buôn bán trên biển với đảo Cửu Long nữa, đúng là quá buồn cười!”
Ông ta ôm quyền với Lý Dục Thần:
“Cậu Lý, vừa rồi là tôi mạo phạm. Sống chết có số, cậu cứ việc lấy mạng tôi đi. Chỉ cần cho tôi được chết thanh thản, giữ lại chút mặt mũi cho tôi là được. Không phải tôi thích giữ thể diện, mà là muốn giữ một chút tôn nghiêm cho tên tuổi Tông Sư võ đạo”.
Nói xong, ông ta liền nhắm mắt lại, hiên ngang mà đứng, trên nét mặt tuyệt vọng còn giữ một vẻ ngạo nghễ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro