Rung Cảm Của Thanh Xuân

Không Biết Xấu...

2024-09-30 09:22:52

Giọng nói của Nam Thần Hy lúc này so với vừa nãy còn trầm hơn rất nhiều. Như một phản xạ có điều kiện, Phó Bội Sam đang ngồi chơi điện thoại cũng đứng bật dậy.

Cô nhìn hai cô gái trước mặt, cười gượng rồi chỉ vào chỗ mình vừa ngồi.

"Hai cô ngồi đây đi."

Dứt câu, cô nhanh chóng đi tới chỗ sát bên cạnh Nam Thần Hy, ngồi xuống.

Chiếc ghế này vừa đúng cho bốn người ngồi, chỉ là có hơi chen chúc. Thấy Phó Bội Sam bị chen đến co cả người vào Nam Thần Hy liền vòng tay vắt va sau lưng ghế, anh không duỗi thẳng tay vì như thế có thể sẽ chạm vào hai cô gái kia. Anh còn chưa muốn chết đâu.

Ngồi sát Phó Bội Sam như này Nam Thần Hy mới thấy, hình như cô gái này không dùng nước hoa thì phải. Mùi hương hoa nhài kia có lẽ là mùi hương tự nhiên của cô, nó không nồng, rất nịnh mũi khiến bao nhiêu mùi hương nước hoa dù đắt hay rẻ ngoài kia đều bị lu mờ hoàn toàn.

Phó Bội Sam hình như không được thoải mái, dáng ngồi cứng ngắc, đôi bàn tay siết chặt. Qua một lúc lâu cô mới lấy hết can đảm để hỏi Nam Thần Hy.

"Đội trưởng Nam, anh vẫn ổn chứ?" - Cô ngước đầu, vừa vặn đối mặt với đôi mắt sâu thẳm như động sâu không đáy của Nam Thần Hy.

Nam Thần Hy vẫn im lặng, dáng vẻ nghiền ngẫm. Anh dùng lưỡi đẩy hàm trong, đến khi Phó Bội Sam cho rằng anh sẽ không trả lời thì anh lại lên tiếng.

"Im miệng được rồi đấy. Biết là miệng chó không mọc được ngà voi nhưng cũng không nhất thiết phải đem đi khoe vậy đâu. Có gì đáng tự hào mà khoe."

Đừng tưởng Nam Thần Hy anh không nghe thấy từ khi ngồi xuống ghế hai cô gái kia liên tục có những lời nói không hay về Phó Bội Sam nhé. Anh không lên tiếng là vì muốn để xem hai cô ả có thể nói đến khi nào. Ai ngờ hai người đó thật sự không biết điểm dừng, càng nói càng khó nghe, vậy mà Phó Bội Sam vẫn có thể nhẫn nhịn được tới bây giờ.

"Khuôn mặt đó của cô ta mà học đòi giận dỗi, nhìn mà mắc ói."

"Cậu có để ý khuôn mặt cô ta không? Chỉ toàn mụn là mụn, nhìn đến phát khiếp."

"Thật không ngờ khẩu vị anh ta tệ đến vậy, ngực lép mông tép mà cũng thích được."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đừng nói, có khi cô ta mang thai con của anh ta thì anh ta mới nhẫn nhịn tới vậy."

"..."

Nam Thần Hy nghe mà phát cáu. Anh chưa từng so đo bất cứ truyện gì với con gái nhưng mà lời của bọn họ nói là tiếng người à?!

"Có miệng không? Sao nghe mà không biết nói lại? Bình thường cô hổ báo cáo chồn lắm mà, sao bây giờ lại ngồi im re thế?!" - Nam Thần Hy nhìn Phó Bội Sam, giọng anh mang theo sự bực tức và khó chịu không tên.

Bình thường anh chẳng phải người lo chuyện bao đồng, ngoại trừ những chuyện liên quan đến Nam An Hy, còn lại tất cả đều không phải truyện của anh.

"Hình như bọn họ nói cũng không sai." - Phó Bội Sam gượng gạo đáp lại.

Vì nói không sai lên mới không thể cãi lại được?

Thế bọn họ nói đúng chỗ nào? Khuôn mặt trắng bóc, mịn màng như trứng gà thế này mà nói mặt đầy mụn? Thân hình này tuy không thể nói trước cong sau vểnh nhưng tuyệt đối cũng không phải kiểu ngực nép mông tép như bọn họ nói, vậy là đúng à?

Nam Thần Hy liếm răng cấm, nhìn xuyên qua sau lưng Phó Bội Sam.

Vậy là khi nhóm người Hạ Ngọc mua vé trở về thì thấy một màn thế này.

Nam Thần Hy ngạo nghễ gác chéo chân, một tay vắt ra sau lưng Phó Bội Sam, chẳng ngại mất mặt mà lạnh giọng chế giễu.

"Mấy cô nói người khác có nhìn lại mình không? Trên người từ trên xuống dưới toàn silicon, khoe khoang cái gì? Còn nữa, mùi hương rẻ tiền trên người các cô lên hạn chế xịt ra ngoài thôi, sợ người ta không biết mình dùng hàng chợ à."

Hai cô ả kia thẹn quá hoá giận.

"Vậy anh tưởng mình có tiền lắm à, mua cho cô ta một bộ đồ tử tế cũng không được? Đồ mặc trên người toàn hàng Tao Bao, đã vậy còn chẳng có nhãn mác, ai hơn ai còn chưa biết được đâu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Thần Hy cười khẩy, thuận tay chống đầu. Trong ấn tượng của đám người Hạ Ngọc, đây có lẽ là lần đầu tiên thấy anh ngả ngớn tới vậy.

"Cho tiền đi độn silicon tôi tự nhận không cho được, nhưng một căn biệt thự ở thủ đô thì cô ấy thích mấy căn tôi cũng cho. Còn nữa, hai người các cô không nói chuyện người ta sẽ không biết hai cô kiến thức hạn hẹp đâu. Đừng có khoe cái dốt của mình ra nữa. Có biết thế nào gọi là hàng đặt làm riêng không?"

"Ha! Anh đàn ông con trai mà lại đi cãi tay đôi với con gái, đúng là không biết xấu hổ." - Hai cô ả nghẹn tới đỏ mặt, đứng dậy chỉ tay vào mặt Nam Thần Hy mà quát tháo.

Nam Thần Hy vẫn bình thản như không, chẳng chút tức giận, giọng nói cứ như đang kể về vấn đề thời tiết ngày hôm nay.

"Tôi chỉ không chấp nhặt với con gái, cô là con gái à? Rõ ràng là con cái. Lời cô nói ra giống con người đang nói à?"

Đám người Hạ Ngọc trố mắt, thật chẳng ngờ tới một Nam Thần Hy lúc nào cũng như tượng tạc mà còn có một mặt thế này.

Phó Bội Sam luống cuống bịp miệng anh lại, thật sự lần đầu tiên cô thấy Nam Thần Hy mất kiên nhẫn tới mức này nên phản ứng có hơi chậm.

"Nam đội trưởng, anh bình tĩnh lại đi."

Nam Thần Hy liếm hàm trong, hơi cụp mắt nhìn bàn tay đang đặt trên miệng mình của Phó Bội Sam. Anh không lên tiếng cũng không có ý định kéo tay cô xuống.

Đúng lúc này nhóm người Hạ Ngọc cũng thôi làm quần chúng ăn dưa, nhanh chóng bước đến. Dạ Khả Vân và Dương Mộc đứng đằng sau đám người, hình như là đang nói cái gì đó mà không tiến lên xem.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" - Lục Duy Tùng là người lên tiếng đầu tiên.

Hai cô ả kia thấy một đám người kéo đến bèn nhụt chí rút lui trước. Trước khi đi còn không quên phóng ánh mắt như dao về phía hai người Nam Thần Hy và Phó Bội Sam.

Thấy hai người họ rời đi Phó Bội Sam mới từ từ bỏ tay xuống. Chưa đợi cô lên tiếng Nam Thần Hy đã thản nhiên nhún vai nói.

"Chẳng có gì. Tự nhiên tôi thấy mình cũng đa tài, biết cả tiếng chó."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Cảm Của Thanh Xuân

Số ký tự: 0