Lời Thề Dưới Án...
2024-09-30 09:22:52
Xuống khỏi vòng quay, cả Phó Bội Sam và Nam Thần Hy rất nhanh đã thấy được nhóm người Hạ Ngọc và Trương Diễm Diễm đứng đợi phía dưới vòng quay. Lúc này bên thang xuống vòng quay cũng không đông lên cả hai cũng không cần phải chen chúc.
Nam Thần Hy vẫn giữ khuôn mặt lạnh như tiền, dường như chẳng chuyện gì có thể làm anh thay đổi sắc mặt được vậy. Ngoại trừ chuyện liên quan đến Nam An Hy.
Chẳng mấy chốc mà nhóm người Dạ Khả Vân và Nam An Hy cũng đã đi xuống, ánh mắt của Nam Thần Hy như khoá chặt lấy Nam An Hy đang đi xuống cùng nhóm người. Cô đang nói gì đó với Mặc Chấn Phong sau lưng mà cả hai đều cười rất vui vẻ.
Đi tới trước mặt nhóm người, Dạ Khả Vân hoạt bát kéo lấy chiếc áo khoác của Dương Mộc trên vai rồi nói.
"Trên kia đúng lạnh luôn. Mình ngồi mà rét run cả người."
Đúng là trên đó thật sự rất lạnh, tất cả các cô gái từ trên đó đi xuống đều có thêm một chiếc áo khoác nam trên vai, chẳng cần nghĩ cũng biết chúng là của ai. Chỉ duy có Phó Bội Sam là lúc lên thế nào lúc xuống vẫn nguyên vậy.
"Trời này mà không lạnh thì còn trời nào lạnh nữa." - Hạ Ngọc vừa giúp Lục Duy Tùng mặc lại áo khoác, vừa cười cười đáp lại cô.
Đúng lúc này có một cơn gió thổi qua, Nam Thần Hy nhanh chóng đi tới chắn gió cho Nam An Hy. Vừa vặn là Mặc Chấn Phong cũng tiến tới tạo thành hai bức tường thịt chắn gió mùa đông.
Cả nhóm người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn ba người họ, vẻ mặt ai nấy đều đúng kiểu nóng lạnh gì thì cứ hóng drama đã rồi tính. Trong lúc mọi người không để ý, có một người lẳng lặng dịch người ra bên ngoài hướng gió. Người đó chính là Phó Bội Sam.
Chỗ cô đừng bị gió từ chỗ Nam Thần Hy tạt mạnh khiến cô rét cóng người. Đang lúc cô âm thầm chịu lạnh thì đột nhiên cảm thây ấm áp hơn nhiều. Cô đưa mắt nhìn sang thì thấy Kiều Duy Bảo chẳng biết đã đứng cạnh cô từ bao giờ. Thân hình anh to lớn như chú gấu, chắn toàn bộ gió lạnh thổi vào người Phó Bội Sam.
Phó Bội Sam nhìn anh với vẻ cảm kích, cô thấp giọng nói.
"Cảm ơn cậu."
Kiều Duy Bảo chỉ cười không nói. Anh cười lên trông vô cùng đáng yêu, khuôn mặt anh tuy đầy đặn nhưng ngũ quan lại khá hài hoà. Trông giống chú chó Big Bun nhưng ở phiên bản đáng yêu hơn.
Kiều Duy Bảo chỉ đơn giản coi Phó Bội Sam như một người bạn chứ cũng không có ý gì với cô. Chỉ là vừa rồi anh vô tình nhìn thấy ánh mắt mất mát của cô khi nhìn Nam Thần Hy lên mới tiến lại. Hơn nữa để một mình Phó Bội Sam đứng chịu gió cũng tội. Trong khi những người khác đều có người che chắn mà cô lại bơ vơ như vậy chắc hẳn cô cũng có chút chạnh lòng.
Cứ như vậy, dù chơi nhà ma có đáng sợ đến đâu thì Phó Bội Sam vẫn luôn được Kiều Duy Bảo đi theo bảo vệ. Rồi chơi tàu lượn siêu tốc anh cũng ngồi cùng với cô nàng, cả một buổi đi chơi, hai người luôn đi cùng với nhau.
Về phía Nam Thần Hy thì khi chơi tàu lượn siêu tốc cuối cùng anh cũng được ngồi cùng với Nam An Hy lên đôi chân mày cau chặt từ sáng đến giờ cuối cùng cũng có chút dãn ra.
Mặc Chấn Phong thì bị đẩy xuống ngồi cùng Vu Minh Đức, thế nhưng nhìn khuôn mặt của anh cũng chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu, ngược lại cả hai người Mặc Chấn Phong và Vu Minh Đức đều khá vui vẻ.
Chơi hết tất cả các trò chơi xong, cuối cùng nhóm người thả lòng tâm trạng bằng việc đi tham quan thủy cung rồi mới trở về.
Trong công viên thủy cung, Phó Bội Sam và Nam An Hy khoác tay nhau đi xem cá heo. Cả hai háo hức chạy hết từ đầu này đến đầu kia, cứ nhìn thấy loài cá nào mới lạ là cả hai lại chụp hình cho nhau.
Chạy qua lại một hồi cả hai cũng thấm mệt, cả hai liền ngồi xuống một chỗ để nghỉ ngơi. Trong lúc nghỉ ngơi, không biết tay Phó Bội Sam quệt phải đâu mà lem nhem bẩn, cô nàng không để ý, trong lúc đưa tay vén tóc vô tình bôi bẩn lên mặt.
Cả hai người Phó Bội Sam và Nam An Hy vẫn chưa có chú ý tới, vẫn đang cùng nhau xem ảnh chụp trong máy. Phải qua một lúc lâu sau khi Nam An Hy ngẩng đầu tìm kiếm đám người Hạ Ngọc thì mới chú ý đến khuôn mặt của Phó Bội Sam.
"Sao mà mặt lem nhem thế này, cậu cọ vào đâu rồi." - Nam An Hy vừa cười vừa đi tay giúp Phó Bội Sam lau đi vết bẩn.
Thế nhưng vết bẩn khá cứng đầu, lau mãi mà không sạch, vậy là cả hai đành phải vào nhà vệ sinh để xử lý.
Trong lúc Phó Bội Sam đang rửa tay, Nam An Hy đứng bên cầm áo giúp cô nàng hơi mím môi, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
"Sam Sam."
"Hửm? Sao vậy?" - Phó Bội Sam đang tập trung rửa sạch vết bẩn trên mặt lên không để ý tới vẻ mặt thay đổi của Nam An Hy. Hơn nữa cô cũng đang đứng quay lưng lại với mặt gương lên Phó Bội Sam càng không nhìn thấy được.
Nam An Hy thở dài.
"Cậu có đang theo đuổi Nam đội trưởng không?"
Phó Bội Sam vừa nghe vậy liền khựng tay, cô nàng cười gượng.
"Tớ cũng không biết nữa, có lẽ là do không đủ can đảm hoặc có thể do không thể đến gần anh ấy."
Nam An Hy vươn tay chỉnh lại tóc mái giúp Phó Bội Sam rồi nói.
"Đừng hiểu lầm, mình không có ý gì cả. Còn nhớ trước đây chúng ta từng thề gì với nhau không?"
Phó Bội Sam không do dự mà gật đầu ngay.
"Nhớ!"
Đó là lời thề dưới ánh trăng của hai người Nam An Hy và Phó Bội Sam.
Rất lâu trước đây, cả hai cùng thích một chàng trai. Khi biết được tâm tình của đối phương, cả hai đã cùng ngồi lại và tâm sự với nhau rất nhiều chuyện của quá khứ. Dưới ánh trăng, khuôn mặt của hai người luôn trực chờ nụ cười hạnh phúc khi nhắc đến những chuyện trong quá khứ. Vậy tới cuối cùng, tại sao phải vì một chàng trai mà phá vỡ tất cả những điều tốt đẹp ấy chứ?
Khoảnh khắc đó, hai người không hẹn mà cùng ngoắc tay nhau, đọc ra một lời thề.
"Tôi, Nam An Hy, Phó Bội Sam, tại đây, có trời đất và ánh trăng kia chứng dám. Cho dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra hai chúng tôi đều sẽ thẳng thắn đối mặt với nhau. Chúng tôi sẵn sàng buông bỏ mọi thứ nhưng sẽ không bao giờ buông bỏ đối phương."
Kết thúc lời thề, cả hai không do dự mà đóng dấu tay. Từ đó về sau, tình bạn của cả hai chưa từng phai nhạt. Không ganh ghét, không đố kị, không xích mích, không cãi vã. Còn chàng trai năm ấy cả hai từng theo đuổi cũng gần như chẳng còn tồn tại trong mắt họ.
Nam Thần Hy vẫn giữ khuôn mặt lạnh như tiền, dường như chẳng chuyện gì có thể làm anh thay đổi sắc mặt được vậy. Ngoại trừ chuyện liên quan đến Nam An Hy.
Chẳng mấy chốc mà nhóm người Dạ Khả Vân và Nam An Hy cũng đã đi xuống, ánh mắt của Nam Thần Hy như khoá chặt lấy Nam An Hy đang đi xuống cùng nhóm người. Cô đang nói gì đó với Mặc Chấn Phong sau lưng mà cả hai đều cười rất vui vẻ.
Đi tới trước mặt nhóm người, Dạ Khả Vân hoạt bát kéo lấy chiếc áo khoác của Dương Mộc trên vai rồi nói.
"Trên kia đúng lạnh luôn. Mình ngồi mà rét run cả người."
Đúng là trên đó thật sự rất lạnh, tất cả các cô gái từ trên đó đi xuống đều có thêm một chiếc áo khoác nam trên vai, chẳng cần nghĩ cũng biết chúng là của ai. Chỉ duy có Phó Bội Sam là lúc lên thế nào lúc xuống vẫn nguyên vậy.
"Trời này mà không lạnh thì còn trời nào lạnh nữa." - Hạ Ngọc vừa giúp Lục Duy Tùng mặc lại áo khoác, vừa cười cười đáp lại cô.
Đúng lúc này có một cơn gió thổi qua, Nam Thần Hy nhanh chóng đi tới chắn gió cho Nam An Hy. Vừa vặn là Mặc Chấn Phong cũng tiến tới tạo thành hai bức tường thịt chắn gió mùa đông.
Cả nhóm người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn ba người họ, vẻ mặt ai nấy đều đúng kiểu nóng lạnh gì thì cứ hóng drama đã rồi tính. Trong lúc mọi người không để ý, có một người lẳng lặng dịch người ra bên ngoài hướng gió. Người đó chính là Phó Bội Sam.
Chỗ cô đừng bị gió từ chỗ Nam Thần Hy tạt mạnh khiến cô rét cóng người. Đang lúc cô âm thầm chịu lạnh thì đột nhiên cảm thây ấm áp hơn nhiều. Cô đưa mắt nhìn sang thì thấy Kiều Duy Bảo chẳng biết đã đứng cạnh cô từ bao giờ. Thân hình anh to lớn như chú gấu, chắn toàn bộ gió lạnh thổi vào người Phó Bội Sam.
Phó Bội Sam nhìn anh với vẻ cảm kích, cô thấp giọng nói.
"Cảm ơn cậu."
Kiều Duy Bảo chỉ cười không nói. Anh cười lên trông vô cùng đáng yêu, khuôn mặt anh tuy đầy đặn nhưng ngũ quan lại khá hài hoà. Trông giống chú chó Big Bun nhưng ở phiên bản đáng yêu hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Duy Bảo chỉ đơn giản coi Phó Bội Sam như một người bạn chứ cũng không có ý gì với cô. Chỉ là vừa rồi anh vô tình nhìn thấy ánh mắt mất mát của cô khi nhìn Nam Thần Hy lên mới tiến lại. Hơn nữa để một mình Phó Bội Sam đứng chịu gió cũng tội. Trong khi những người khác đều có người che chắn mà cô lại bơ vơ như vậy chắc hẳn cô cũng có chút chạnh lòng.
Cứ như vậy, dù chơi nhà ma có đáng sợ đến đâu thì Phó Bội Sam vẫn luôn được Kiều Duy Bảo đi theo bảo vệ. Rồi chơi tàu lượn siêu tốc anh cũng ngồi cùng với cô nàng, cả một buổi đi chơi, hai người luôn đi cùng với nhau.
Về phía Nam Thần Hy thì khi chơi tàu lượn siêu tốc cuối cùng anh cũng được ngồi cùng với Nam An Hy lên đôi chân mày cau chặt từ sáng đến giờ cuối cùng cũng có chút dãn ra.
Mặc Chấn Phong thì bị đẩy xuống ngồi cùng Vu Minh Đức, thế nhưng nhìn khuôn mặt của anh cũng chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu, ngược lại cả hai người Mặc Chấn Phong và Vu Minh Đức đều khá vui vẻ.
Chơi hết tất cả các trò chơi xong, cuối cùng nhóm người thả lòng tâm trạng bằng việc đi tham quan thủy cung rồi mới trở về.
Trong công viên thủy cung, Phó Bội Sam và Nam An Hy khoác tay nhau đi xem cá heo. Cả hai háo hức chạy hết từ đầu này đến đầu kia, cứ nhìn thấy loài cá nào mới lạ là cả hai lại chụp hình cho nhau.
Chạy qua lại một hồi cả hai cũng thấm mệt, cả hai liền ngồi xuống một chỗ để nghỉ ngơi. Trong lúc nghỉ ngơi, không biết tay Phó Bội Sam quệt phải đâu mà lem nhem bẩn, cô nàng không để ý, trong lúc đưa tay vén tóc vô tình bôi bẩn lên mặt.
Cả hai người Phó Bội Sam và Nam An Hy vẫn chưa có chú ý tới, vẫn đang cùng nhau xem ảnh chụp trong máy. Phải qua một lúc lâu sau khi Nam An Hy ngẩng đầu tìm kiếm đám người Hạ Ngọc thì mới chú ý đến khuôn mặt của Phó Bội Sam.
"Sao mà mặt lem nhem thế này, cậu cọ vào đâu rồi." - Nam An Hy vừa cười vừa đi tay giúp Phó Bội Sam lau đi vết bẩn.
Thế nhưng vết bẩn khá cứng đầu, lau mãi mà không sạch, vậy là cả hai đành phải vào nhà vệ sinh để xử lý.
Trong lúc Phó Bội Sam đang rửa tay, Nam An Hy đứng bên cầm áo giúp cô nàng hơi mím môi, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
"Sam Sam."
"Hửm? Sao vậy?" - Phó Bội Sam đang tập trung rửa sạch vết bẩn trên mặt lên không để ý tới vẻ mặt thay đổi của Nam An Hy. Hơn nữa cô cũng đang đứng quay lưng lại với mặt gương lên Phó Bội Sam càng không nhìn thấy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam An Hy thở dài.
"Cậu có đang theo đuổi Nam đội trưởng không?"
Phó Bội Sam vừa nghe vậy liền khựng tay, cô nàng cười gượng.
"Tớ cũng không biết nữa, có lẽ là do không đủ can đảm hoặc có thể do không thể đến gần anh ấy."
Nam An Hy vươn tay chỉnh lại tóc mái giúp Phó Bội Sam rồi nói.
"Đừng hiểu lầm, mình không có ý gì cả. Còn nhớ trước đây chúng ta từng thề gì với nhau không?"
Phó Bội Sam không do dự mà gật đầu ngay.
"Nhớ!"
Đó là lời thề dưới ánh trăng của hai người Nam An Hy và Phó Bội Sam.
Rất lâu trước đây, cả hai cùng thích một chàng trai. Khi biết được tâm tình của đối phương, cả hai đã cùng ngồi lại và tâm sự với nhau rất nhiều chuyện của quá khứ. Dưới ánh trăng, khuôn mặt của hai người luôn trực chờ nụ cười hạnh phúc khi nhắc đến những chuyện trong quá khứ. Vậy tới cuối cùng, tại sao phải vì một chàng trai mà phá vỡ tất cả những điều tốt đẹp ấy chứ?
Khoảnh khắc đó, hai người không hẹn mà cùng ngoắc tay nhau, đọc ra một lời thề.
"Tôi, Nam An Hy, Phó Bội Sam, tại đây, có trời đất và ánh trăng kia chứng dám. Cho dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra hai chúng tôi đều sẽ thẳng thắn đối mặt với nhau. Chúng tôi sẵn sàng buông bỏ mọi thứ nhưng sẽ không bao giờ buông bỏ đối phương."
Kết thúc lời thề, cả hai không do dự mà đóng dấu tay. Từ đó về sau, tình bạn của cả hai chưa từng phai nhạt. Không ganh ghét, không đố kị, không xích mích, không cãi vã. Còn chàng trai năm ấy cả hai từng theo đuổi cũng gần như chẳng còn tồn tại trong mắt họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro