Rừng Thép H

Chương 11

Khí Ngô Câu

2024-09-30 20:02:59

Lúc này, trước mặt Chu Cẩn là hai cô gái đang nắm tay nhau, dừng lại trước nhà vệ sinh, kinh ngạc nhìn vào trong như thể nhìn thấy gì đó.

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng đấm đá và tiếng rên đau bị âm nhạc đè nén, khiến người nghe sợ hãi.

Cô gái rụt rè kéo bạn mình rời đi, thì thầm nói: “Đừng nhìn, chuyện không liên quan đến mình, đừng chọc vào.”

Bọn họ vội vàng rời đi, khi đi ngang qua Chu Cẩn, bọn họ nhất thời nhìn nhau. Chu Cẩn có thể thấy rõ ràng, trong mắt bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi.

Nhà vệ sinh thậm chí không đóng cửa.

Hai người đàn ông to khỏe đang đấm đá một người thanh niên tóc vàng trên mặt đất.

Người thanh niên rú lên đau đớn cầu xin tha thứ, một cú đạp mạnh vào lồng ngực, lập tức tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng.

Người thanh niên không thể la hét được nữa, “Phụt” một tiếng khạc ra một ngụm máu. Đồng tử của cậu ta bắt đầu giãn ra, tinh thần tan rã: “Anh Thành, anh Thành … tha cho em … em không dám …”

Họ vội vàng giữ lấy cậu thanh niên đó.

Một người trong số họ nghiến răng nói: “Anh Thành, cứ chặt tay nó ra xem nó còn dám không.” Hắn ta đang xin chỉ thị của một người đàn ông.

Người đàn ông đang dựa vào cửa sổ, chậm rãi hút một điếu thuốc.

Bên ngoài cửa sổ phản chiếu ánh đèn neon sáng chói, dáng người cao lớn của anh ta giống như một cái bóng không thể xóa nhòa, phủ lên những kẻ thấp kém.

Anh ta đứng thẳng, khí chất cao ngạo, tựa như trải qua nhiều năm luyện tập mới có được. Tuy rằng cái bóng đen như vậy, nhưng không ai dám không để ý đến anh ta.

Người đàn ông vô tình nghịch chiếc bật lửa, bật lên một tiếng “lách cách”, một ngọn lửa màu xanh phụt lên lại “lách cách” biến mất.

m thanh kim loại lạnh lẽo khiến người khác run sợ.

Người thanh niên nghe được bọn họ muốn chặt tay, biết không phải đang dọa mình, cậu ta chật vật khóc lóc: “Anh Thành, anh Thành! Anh tha cho em … Em không dám, em thật sự không dám!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gã đàn ông to lớn tát vào mặt cậu ta, mắng: “Đồ khốn kiếp! Nuôi mày là để mày làm việc cho bọn tao, kết quả thằng chó chết như mày dám trộm đồ của bọn tao đi bán?!”

“Mẹ em bị bệnh!” Cậu thanh niên khóc rống lên, nâng khuôn mặt non nớt lên van xin: “Anh Thành, mẹ em bị bệnh, em chỉ muốn tiền, em không phản bội anh…… Em sẽ trả lại cho anh, nhất định sẽ trả lại! Em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, anh Thành…..”

Tiếng khóc lóc van xin vẫn tiếp tục.

Dù thanh âm kiềm chế nhưng Chu Cẩn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, cô cảm giác sợi gân trên trán mình giật lên từng hồi.

“Có ai đó đang đánh nhau trong nhà vệ sinh trên tầng hai.”

Giọng cô bình tĩnh nhất có thể, báo cáo với Đàm Sử Minh đang chỉ đạo hành động.

Nhận được chỉ thị như những gì cô tính toán, cô biết mình không thể quản được.

Nhiệm vụ lần này của họ là bắt Lại Tam và Hạ Vũ.

Một khi rút dây động rừng thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, rất có thể sẽ để mất dấu manh mối duy nhất của vụ ‘8.17’.

Chu Cẩn chọn rời đi.

Nhưng vừa bước được hai bước thì có tiếng kêu thảm thiết hơn từ trong nhà vệ sinh, vừa cầu xin tha mạng vừa kêu cứu.

Chu Cẩn nghe thấy đối phương là trẻ vị thành niên.

Chu Cẩn tức đến mức nghiến răng, hận cái thời khắc quan trọng này, hận để cô nghe được hết lần này đến lần khác.

Cô giậm giày cao gót để giải tỏa, dứt khoát tháo tai nghe xuống, xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Ở đây tối om, chỉ có một chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Sự xuất hiện đột ngột của Chu Cẩn khiến bọn chúng đồng loạt nhìn sang, ánh mắt đầy vẻ uy hiếp.

Nhưng khi thấy đối phương là một cô gái, sự phòng bị và cảnh giác này từ từ giảm xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Duy chỉ có một người đứng trong góc chợt sững sờ.

Một người trong đó nhếch mép: “Cô bé, cô đi nhầm chỗ rồi sao? Đây là nhà vệ sinh nam.”

Chu Cẩn hỏi: “Mấy người đang làm gì?” Cô nhanh chóng nhìn người đang quỳ gối dưới đất, đúng là trẻ vị thành niên, mặt mày sưng phù, cả người đầy vết thương.

Một bên mắt của cậu ta sưng tấy, phản ứng chậm chạp, chậm rãi nhìn Chu Cẩn, trước mắt mơ hồ không thấy rõ.

Chu Cẩn tiếp tục hỏi: “Cậu có sao không? Có cần tôi báo cảnh sát không?”

Câu hỏi là hỏi cậu ta, nhưng đồng thời cũng là lời cảnh cáo đối với thủ phạm đang có mặt.

Có người cười nhạo: “Con đàn bà không có mắt này, liên quan quái gì đến mày?! Cút ngay!”

Bọn họ nắm chặt tay, vẻ mặt hung ác uy hiếp Chu Cẩn.

“Cạch” một tiếng chiếc bật lửa bị đóng lại. Yên lặng một lúc, một giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa sổ: “Đối xử với các quý cô phải biết phép lịch sự.”

Cuối cùng anh ta cũng bước ra khỏi bóng tối, nương theo ánh sáng sau lưng Chu Cẩn, khuôn mặt anh ta dần trở nên rõ ràng.

Khuôn mặt có ngũ quan mang đậm tính xâm lược, thân thể cường tráng.

Người đàn ông có vẻ ngoài này được cho là lạnh lùng vô cảm, nhưng anh ta lại mang theo vẻ ngả ngớn, khí chất không giống với những thuộc hạ hung hãn bên người, anh ta phóng túng lại đẹp trai . Anh ta cười lớn, nhìn Chu Cẩn từ trên xuống dưới, sau đó huýt sáo một tiếng, không thể che giấu được tính khí thổ phỉ.

“Thật là một người phụ nữ xinh đẹp.”

Không khí như muốn đông lại.

Trong lòng Chu Cẩn nổi lên một trận chua xót, môi cô run rẩy.

Hóa ra là Tưởng Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép H

Số ký tự: 0