Rừng Thép H

Chương 15

Khí Ngô Câu

2024-09-30 20:02:59

Lại Tam thuận theo ánh mắt của Chu Cẩn nhìn ra ngoài, người đàn ông đó có diện mạo khôi ngô, lạnh lùng, đôi mắt đen láy lạnh đến cực độ. Trong lòng bỗng hiện lên nỗi sợ hãi vô căn cứ, Lại Tam thu tay về, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh từ trên thân hình cao gầy của Giang Hàn Thanh.

Hắn cười chế nhạo: “Một người? Người anh em à, mày đến đánh nhau, hay là đến nộp mạng vậy?”

Giang Hàn Thanh đứng thẳng lưng, vươn tay kéo Chu Cẩn ra phía sau mình.

Vì đau nên cánh tay anh vô thức run rẩy, nhưng giọng nói không có một chút gợn sóng nào.

“Tôi không đánh nhau, cũng không ngu xuẩn như vậy.”

Ngay sau đó, “đoàng đoàng” hai tiếng chói tai chấn động trong đêm, là tiếng súng.

Lại Tam và người của hắn đột nhiên giật mình, theo phản xạ có điều kiện cong lưng bỏ chạy.

“Cảnh sát đây. Giơ tay lên, nếu không sẽ nổ súng.”

“Mẹ kiếp!”

Lại Tam trừng mắt nhìn Giang Hàn Thanh, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, hắn biết phiền phức to rồi, lần này đến không phải là một hay hai cảnh sát.

Tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Lại Tam đều hai tay ôm đầu, áp sát tường, để cảnh sát lục soát người kỹ lưỡng.

Gặp phải cơn gió lạnh, Giang Hàn Thanh đặt tay trái lên cánh tay phải, nắm lấy cánh tay đang run rẩy vì đau đớn.

Biết Giang Hàn Thanh sớm đã gọi viện binh đến, sống lưng cứng đờ của Chu Cẩn cuối cùng cũng thả lỏng xuống.

Cô để ý tới cánh tay run rẩy của Giang Hàn Thanh, lập tức hoảng sợ xen lẫn tức giận, chất vấn: “Ai cho anh qua đây, anh có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không?”

Từng hạt mưa nhỏ li ti vẫn lặng lẽ rơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Hàn Thanh không giỏi đối mặt với cơn thịnh nộ của Chu Cẩn, vì thế không còn cánh nào khác ngoài việc chớp mắt nhìn cô, anh cởi áo khoác mình xuống, khoác lên bả vai trần của Chu Cẩn.

“Xin lỗi.” Giang Hàn Thanh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nén giọng nói: “Anh không yên tâm về em.”

Chu Cẩn nghe vậy, khóe mắt bỗng đỏ ửng.

Giang Hàn Thanh nghiêng người ôm lấy Chu Cẩn, bởi vì xung quanh còn nhiều người như thế nên anh chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô, sau đó thu tay lại, nói: “Anh không sao, Chu Cẩn.”

Cổ họng Chu Cẩn dần nghẹn lại, đang định hỏi thăm về tình trạng vết thương của Giang Hàn Thanh thì Đàm Sử Minh tức giận đi tới, đánh phủ đầu mắng cô một trận: “Chu Cẩn, nếu cháu thực sự không muốn làm thì lập tức cút về nhà cho chú, đã nhấn mạnh bao nhiêu lần phải thông báo cho đội hành động, mù quáng như cháu thì có thể làm gì?”

Nếu không phải Giang Hàn Thanh gọi điện thoại thông báo Chu Cẩn và Lại Tam đều ở sau hẻm, thì Đàm Sử Minh không dám nghĩ hậu quả sẽ ra sao.

Chu Cẩn cũng không bào chữa, ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Trong lòng cô không cảm thấy áy náy về hành động một mình, xét thấy tình huống vừa rồi, cô không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, điều cô cảm thấy áy náy là liên luỵ đến Giang Hàn Thanh.

Giang Hàn Thanh đứng bên cạnh Chu Cẩn nói: “Đội trưởng Đàm biết rõ Chu Cẩn mà, cô ấy làm việc liều lĩnh, sợ nhất là để tuột mất nghi phạm, cũng may lần này không có nguy hiểm gì.”

Chu Cẩn vội vàng chạy theo nhận lỗi: “Sư phụ, cháu sai rồi.”

Có Giang Hàn Thanh giải vây giúp Chu Cẩn, Đàm Sử Minh cũng chẳng muốn nổi giận với cô nữa, nói: “Quay về viết bản kiểm điểm cho chú!”

Chu Cẩn ngoan ngoãn gật đầu: “Rõ.”

Dưới sự chỉ huy của Đàm Sử Minh, cảnh sát đặc nhiệm lần lượt áp giải những người trong hẻm lên xe cảnh sát.

Lại Tam tỏ thái độ, bộ dạng kiêu ngạo cứ trơ trơ ra. Khi đi ngang qua Chu Cẩn, hắn liếc mắt khiêu khích, ngón tay cái di chuyển trên cổ từ trái qua phải, hạ giọng nói: “Được thả, tôi sẽ giết chết cô.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt Chu Cẩn lạnh lùng thờ ơ trước sự khiêu khích của hắn, chỉ chú ý tới cánh tay bị thương của Giang Hàn Thanh.

Cô định hỏi “Có cần đến bệnh viện không?” thì đột nhiên thấy anh giữ vai trái của Lại Tam, nắm lấy cổ tay hắn vặn không chút thương tiếc.

Lại Tam lập tức quỳ trên mặt đất, ôm lấy vai đau đớn kêu lên: “Đau, đau, đau! Chết tiệt, buông tay, buông tay.”

Hành động đột ngột của anh khiến những người có mặt đều ngạc nhiên. Tướng mạo của Giang Hàn Thanh thuộc tuýp người khôi ngô, lãnh đạm, bình thường anh lịch sự còn nhìn không rõ, một khi tức giận, đôi môi mỏng mím chặt, lông mày sắc lạnh khác thường.

Lại Tam suýt nữa thì tắc thở vì đau đớn, la khóc không thành tiếng.

Anh tỉnh bơ như không, nhưng hành động càng trở nên tàn nhẫn, gần như nhanh chóng có thể vặn gãy tay trái của Lại Tam.

Giang Hàn Thanh nhấn mạnh từng từ một: “Mày vừa nói cái gì?”

Chu Cẩn phản ứng kịp chạy lại, bước tới trước kéo anh ra: “Giang Hàn Thanh, buông tay.”

Những người khác nhanh chóng đi tới, áp giải Lại Tam từ trong tay của Giang Hàn Thanh. Nhờ những người xung quanh khuyên giải, Giang Hàn Thanh cuối cùng cũng chịu buông tay, khi đứng vững lại thì anh đã khôi phục được sự bình tĩnh ung dung.

Lại Tam mắc một chứng nghiện nói, ai cũng không nể nang, từ trước đến nay Giang Hàn Thanh lại luôn bình tĩnh, tức giận quả thật là không hợp lý.

Chu Cẩn thắc mắc: “Anh sao thế?”

Giang Hàn Thanh cười, đi tới nắm tay cô, nói: “Không sao.”

Từng người lần lượt lên xe cảnh sát, Giang Hàn Thanh gọi Đàm Sử Minh lại: “Đội trưởng Đàm.”

Đàm Sử Minh quay đầu.

Giang Hàn Thanh trầm giọng nói: “Tay trái của Lại Tam căn bản không có chút sức lực nào, một mình hắn khó có thể hoàn thành hành vi giết người và ném xác, có thể tồn tại người thứ ba tại hiện trường. Những người dưới quyền hắn phải được thẩm vấn riêng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép H

Số ký tự: 0