Rừng Thép H

Chương 27

Khí Ngô Câu

2024-09-30 20:02:59

Người mang đồ ăn lên là một cô gái trẻ, ngại ngại ngùng ngùng, hai má hiện lên hai rạng mây hồng.

Cô gái trước tiên chào Chu Cẩn, cô ấy hỏi: “Cảnh sát Chu, cô đã đến rồi, thế còn những người khác đâu?”

“Bận hết cả rồi.” Ánh mắt Chu Cẩn chuyển đến trên người cô gái, thấy cô mặc đồng phục phục vụ màu đỏ, cười hỏi: “Cô chính thức đến làm ở đây à?”

Cô gái này là A Quyên, là con gái của chủ nhà hàng Tứ Xuyên, có mối liên quan đặc biệt với tội phạm.

Khi A Quyên còn học đại học tại địa phương, cô ta đã theo bọn xã hội đen sử dụng ma túy, tất cả sinh hoạt phí đều phung phí vào đó. Cô ta không có tiền, lại sợ thường xuyên xin tiền bố mẹ sẽ bị họ phát hiện, nên quyết định tự về nhà để trộm tiền.

Không biết cô ta may mắn hay xui xẻo, đúng lúc đội trọng án vừa phá được một vụ án giết người nên tụ tập về đây ăn mừng.

Chu Cẩn thấy cô ta lén lút, ánh mắt không đúng lắm, nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu, thì bắt gặp cô ta đang lục lọi tủ tiền.

Trong đội có người từng truy nã tội phạm ma túy, đã nhận ra tình trạng nghiện ma tuý của A Quyên trong nháy mắt. Vụ việc ồn ào không nhỏ, sau khi vợ chồng ông chủ tìm hiểu sự việc thì mới biết con mình đã sa vào con đường nghiện ngập, nhất là mẹ cô ta, ôm con rồi mắng, lại vừa khóc vừa đánh con.

A Quyên đã sống hơn 20 năm, có lẽ chưa bao giờ cô ta thấy bố mẹ mình đau khổ và yếu đuối như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy và ân hận, cô ta vừa khóc vừa dập đầu nhận sai với cha mẹ mình.

Vụ việc đã được chuyển đến sở cảnh sát điều tra, việc cần răn dạy nên răn dạy, cần điều tra thì điều tra, cũng cùng đã làm ổn thỏa. Hiện cô ta đã cai nghiện ma túy và đến cửa hàng để giúp bố mẹ lo việc kinh doanh sau khi tốt nghiệp.

A Quyên cười gật đầu, liếc nhìn Giang Hàn Thanh, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, nhẹ giọng hỏi: “Vị cảnh sát này thật lạ mặt, tôi chưa thấy bao giờ.”

Chu Cẩn nghĩ thầm cô chưa nhìn thấy Giang Hàn Thanh là điều bình thường, thuận tiện giới thiệu: “Đây là giáo sư Giang, anh ấy không phải là cảnh sát trong đội chúng tôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“À, ra là như vậy.” A Quyên cười rộ lên, chào hỏi với Giang Hàn Thanh: “Chào anh, giáo sư Giang.”

Giang Hàn Thanh lịch sự gật đầu: “Chào cô.”

A Quyên cười nói với Giang Hàn Thanh: “Tôi kêu đầu bếp phía sau làm thêm một ít cá hấp. Hai người ăn xong rồi đi sao?”

Chu Cẩn vừa định từ chối, không ngờ Giang Hàn Thanh lại nói trước: “Không cần đâu, Chu Cẩn sợ tanh, không thích cá. Cảm ơn lòng tốt của cô.”

Nụ cười của A Quyên đông cứng lại, cô ta nhanh chóng hiểu mối quan hệ không bình thường của hai người trong lời nói vừa rồi. Cô ta mím môi, hiểu ý nói: “Được rồi, vậy hai người từ từ dùng bữa. Cảnh sát Chu, tôi bận việc đây.”

Chu Cẩn gật đầu.

Cô ta vừa đi, Chu Cẩn nghi ngờ hỏi: “Làm sao anh biết em không ăn cá?”

Giang Hàn Thanh chỉ cười.

Chu Cẩn cũng không quan tâm lắm đến việc nhỏ này, suy nghĩ của cô vẫn còn đặt trên vụ án của Quan Linh.

“Vừa nãy nói đến đâu rồi?”

Cô quen chăm sóc người khác, đầu tiên gắp một đũa cho Giang Hàn Thanh, nói tiếp: “Lại Tam dùng súng quả thực không phải là lựa chọn sáng suốt, nhưng điều đó có thể cho là kích động giết người sao?”

“Đổi góc độ suy luận khác.” Giang Hàn Thanh nói: “Lại Tam hẹn Quan Linh đến khu vực ven sông vào đêm khuya. Tại sao Quan Linh lại đến chỗ hẹn đó?

Chu Cẩn cau mày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Hàn Thanh: “Theo lời khai của Hồng Vân, Lại Tam đã cưỡng hiếp Quan Linh, hơn nữa còn dùng bạo lực để ép cô ấy vào con đường mại dâm. Anh tin rằng đối với Quan Linh, Lại Tam chính là nỗi ám ảnh của cô ấy.”

Ở thời điểm nguy hiểm, tại một nơi vắng vẻ, đi gặp một kẻ thâm độc, Quan Linh làm sao dám đến đó một mình?

Chu Cẩn hỏi: “Cô ấy có lý do không thể không đi đến đó? Có thể Lại Tam uy hiếp cô ấy.

Giang Hàn Thanh tỏ vẻ không ủng hộ: “Là Quan Linh tự nguyện đến đó.”

Chu Cẩn: “Tự nguyện?”

Giang Hàn Thanh gật đầu: “Em có nhớ không, quản lý khách sạn Thượng Duyệt từng nói qua, Quan Linh nói với anh ta về sau sẽ không làm việc nữa, phải về quê nhà.”

Lúc này, di động của Chu Cẩn vang lên, là Tiểu Dương gọi tới.

Vừa mở miệng cậu ta đã hào hứng hỏi: “Giáo sư Giang đi cùng chị à?”

Chu Cẩn: “Ừ.”

“Anh ấy quả thực là một vị thần!” Tiểu Dương phấn khích, không kiềm được cao giọng: “Chị nói với giáo sư Giang, bọn em đã làm theo yêu cầu của anh ấy, đối với tất cả các xe cá nhân đi qua bờ sông và đến cao tốc ven biển trước khi vụ án xảy ra đều tra xét qua.”

Cao tốc ven biển?

Tiểu Dương nói: “Có một chiếc xe bán tải, tài xế xe chuyên vận chuyển vật tư, thường xuyên đi lại giữa thành phố Hải Châu và huyện Hồng Nham.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép H

Số ký tự: 0