Rừng Thép H

Chương 33

Khí Ngô Câu

2024-09-30 20:02:59

Đó là một chàng trai cực kỳ gầy, mái tóc vàng rối bù, tóc mái xõa che mất đôi mắt, hình như vừa mới đánh nhau với ai đó, gương mặt vẫn còn vết máu, đôi môi hơi mím lại, trông rất nghịch ngợm.

Tài xế định thần lại, sau đó lại gật đầu: “Không sai, là cậu ta.”

Chu Cẩn bước vào đám đông, nhìn cậu học sinh mà người tài xế đã xác nhận.

Tóc vàng, khuôn mặt non nớt và mí mắt sưng tấy.

Chu Cẩn nhận ra cậu ta.

Tại quán bar Phượng Hoàng Lửa, cậu ta lê toàn thân đau nhức, tập tễnh ra khỏi nhà vệ sinh, nói với cô: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, nhưng trách cô đi quản chuyện người khác, ai bảo cô thích lo chuyện bao đồng….”

Trước mặt Tưởng Thành ngày đó, cậu thanh niên này đã suýt bị chặt tay.

Đàm Sử Minh một mình đưa Hoàng Mao ra ngoài thẩm vấn, trước đây ông thường dẫn Chu Cẩn đi cùng trong những lần như vậy, nhưng lần này ông gọi Tiểu Triệu theo.

Đàm Sử Minh nói: “Cháu còn chưa đủ mất mặt sao?”

Chu Cẩn lấy cà vạt đồng phục ra đeo lên cổ để che đi vết thương, cố gắng thuyết phục Đàm Sử Minh đổi ý: “Như vậy được không?”

Đàm Sử Minh nhướng mày, trừng mắt hỏi lại: “Cháu nói gì?”

Chu Cẩn im lặng, lập tức ngoan ngoãn đi ra.

Màn đêm ngoài cửa sổ tối đen như mực, đèn trong đội trọng án lại sáng rực.

Chu Cẩn cho thức ăn đóng gói vào lò vi sóng hâm nóng, vừa mới bê ra thì có một đồng nghiệp đi ngang qua, tiện tay lấy một miếng thịt trong hộp cơm của cô bỏ vào hộp mì của mình.

Để báo đáp lại, anh ta rút bao thuốc trong túi đưa cho Chu Cẩn một điếu.

“Lấy lại tinh thần chứ?”

Chu Cẩn vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lòng cô có chút không thoải mái, vì Tưởng Thành, vì vụ án ‘8.17’, cũng vì thất bại của kế hoạch thẩm vấn Lại Tam.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô không chịu được áp lực, không thể kiềm được cơn nghiện thuốc lá của mình.

Cô nhận lấy, nói: “Lửa.”

Đột nhiên có người gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói có vẻ lạnh lùng của Giang Hàn Thanh: “Chu Cẩn.”

Chu Cẩn châm điếu thuốc, một hơi chưa hít vào phổi liền sặc.

Người trong phòng làm việc ngẩng đầu chào Giang Hàn Thanh: “Giáo sư Giang, đến muộn vậy?”

Giang Hàn Thanh lễ phép đáp lại: “Tôi đi đưa cơm.”

Có tiếng cười mơ hồ. Chu Cẩn vội vàng kìm nén cơn ho, nhanh chóng quay đầu nhìn anh.

Giang Hàn Thanh trong nháy mắt chú ý đến điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cô, trầm mặc một lúc, lại gần đặt túi giấy trong tay lên bàn làm việc.

“Đang ăn à?” Anh hỏi.

Các đồng nghiệp bên cạnh biết điều đi ra.

Giang Hàn Thanh không hút thuốc, Chu Cẩn cũng ngại hút trước mặt anh, nên nhanh tay dập điếu thuốc rồi vứt vào sọt rác.

“Sao anh đến đây?”

Giang Hàn Thanh lấy hộp giữ nhiệt từ trong túi giấy ra, nói: “Lúc nấu cơm làm hơi nhiều, em muốn thử không?”

“Anh cũng biết nấu ăn sao?” Chu Cẩn cười bất ngờ.

Giang Hàn Thanh gật đầu thừa nhận: “Biết.”

Ánh sáng phản chiếu gương mặt có phần dịu dàng của anh. Bất kể khi nào hay ở đâu, trong mắt người khác Giang Hàn Thanh luôn là người anh tuấn nổi bật.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Cẩn cắn môi dưới, ngẫm nghĩ vì sao khi còn bé mình lại không ấn tượng nhiều với Giang Hàn Thanh như vậy, nhưng không tìm được lý do nào.

Trong phòng làm việc còn có vài người đang bận rộn, Chu Cẩn không quá quen bị người khác dòm ngó khi ở cùng với Giang Hàn Thanh, nên đề nghị dẫn anh đến ký túc xá của mình.

Giang Hàn Thanh không từ chối.

Ký túc xá là một phòng đôi, một giường dành cho Vu Đan, giường còn lại là của Chu Cẩn.

Giang Hàn Thanh chưa bao giờ đến nơi này, đây là lần đầu tiên anh đến nơi sinh sống của cô, mặc dù ở đây có rất ít dấu vết của sự sống.

Trên giường bày trí rất đơn giản, chỉ để ngủ mà thôi, chưa nói đến sự thoải mái. Hai chiếc bàn vuông được đặt cạnh nhau dưới cửa sổ.

Trên bàn Vu Đan đặt một chậu cây xanh, còn bàn Chu Cẩn đặt một khung ảnh thủy tinh.

Chu Cẩn ngồi xuống rồi mở hộp cơm ra, trong đó có những món ăn đơn giản tự nấu, nhưng trang trí rất đẹp, Chu Cẩn lại cảm thấy đói.

“Cảm ơn anh.” Cô cũng không khách sáo với Giang Hàn Thanh nữa, cầm đũa lên rồi nói: “Nhưng lần sau đừng mang đến nữa, rất phiền phức, em ăn gì cũng được, không kén chọn đâu.”

“Không phiền.”

Giang Hàn Thanh thản nhiên trả lời, sự chú ý của anh đặt trên khung ảnh. Anh cầm nó lên và rũ mắt nhìn, bên trong khung ảnh là bức ảnh chụp chung.

Người đàn ông trong ảnh mặc quân phục chỉnh tề, mày kiếm mắt sáng, có thể mơ hồ nhìn ra có ba phần giống với Chu Cẩn, dáng người như một thanh kiếm, đứng thẳng tắp cạnh Chu Cẩn.

Chu Cẩn ôm eo anh ấy, khi đó cô còn nhỏ, tóc dài, hơi hếch cằm, cười trong trẻo, rất thuần khiết.

Ngón tay của Giang Hàn Thanh xoa xoa khuôn mặt tươi cười của cô trong chốc lát, Chu Cẩn mới giải thích: “Đây là anh trai em.”

Giang Hàn Thanh nói: “Anh biết.”

Trước đây Chu Xuyên là tay súng tỉa giỏi nhất của đội đặc nhiệm, đã hi sinh trong vụ án “8.17”. Trên người anh ấy khi đó bị trúng hai phát súng, một phát bị thương ở chân dẫn đến mất khả năng di chuyển; một phát trúng tim, không thể cứu chữa nên tử vong tại chỗ.

Đầu ngón tay Giang Hàn Thanh không nhúc nhích, yên lặng một lúc lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép H

Số ký tự: 0