Rừng Thép H

Chương 38

Khí Ngô Câu

2024-09-30 20:02:59

Cậu ta dừng lại, hạ giọng nói tiếp: “Anh Lại nhờ em cảnh cáo chị đừng giở trò.” Quan Linh cười giễu cợt, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, nói: “Lại Tam còn có lúc sợ sao?”

Hoàng Tùng hỏi: “Rốt cuộc chị nắm được điểm yếu gì của anh ấy vậy?”

Quan Linh đáp lời: “Cậu không biết thì tốt hơn.”

Hoàng Tùng “Ồ” một tiếng, một hồi lâu mới thở dài nói: “Kỳ thật em cũng không nỡ xa chị. Trong số những người ở đây, chị là người thứ hai thực sự quan tâm đến em.”

Quan Linh khẽ cười: “Cậu gọi tôi một tiếng “chị”, tôi cũng nên chăm sóc cho cậu. Tôi sẽ sớm rời đi thôi, trước khi đi muốn nhắc nhở cậu một câu …”

“Đi học, chăm chỉ đọc sách, đừng đi theo anh Lại gây chuyện nữa…” Cậu ta nói một tràng dài, như tai sắp mọc kén đến nơi. “Chị nói mấy lời này cả trăm lần rồi.”

Quan Linh nói: “Không phải câu này.”

Hoàng Tùng nói: “Thế thì là câu gì?”

Quan Linh ôm gối ngồi trên giường, liếc nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, nói: “Đối xử tốt với mẹ em.”

Hoàng Tùng: “…”

Quan Linh nói tiếp: “Chị nhớ mẹ của chị. Nếu bà ấy còn sống, biết chị bị ức hiếp nhiều như vậy, nhất định sẽ đau lòng đến chết.”

Hoàng Tùng: “Chị?”

Quan Linh hít hít mũi, lau sạch nước mắt, trên môi nở nụ cười mãn nguyện: “Nhưng chắc bà ở trên trời đã phù hộ cho chị, nên chị mới có duyên gặp được Tưởng Thành…”

“Chị nói tạm biệt anh Thành chưa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chưa.” Quan Linh nói: “Anh ấy không hỏi, nhưng chị cũng biết là chị dơ bẩn, chị không xứng với anh ấy.”

“… Không có chuyện đó đâu.” Hoàng Tùng miễn cưỡng an ủi cô.

“Sau này Tưởng Thành sẽ tốt hơn, chị không thể cản đường anh ấy. Hoàng Mao, loại người như Lại Tam sẽ không tồn tại được lâu, sớm muộn gì cũng gặp rắc rối, đi theo hắn, chi bằng nên đi theo anh Thành.” Quan Linh khuyên nhủ: “Hãy ghi nhớ những lời của chị. ”

Hoàng Tùng gật đầu, miễn cưỡng nói: “Được rồi, hẹn gặp lại ở sông Thông Hà.”

“Chúng tôi hẹn gặp ở địa điểm đó.”

Trong phòng thẩm vấn, hô hấp của Hoàng Tùng càng ngày càng nặng nề, tóc bị cậu ta vò đến rối tung. Cậu ta dừng lại một lát rồi nói tiếp:

“Đêm hôm đó trời mưa phùn, gần mười hai giờ Quan Linh mới đến. Vốn dĩ lúc đó anh Lại đã uống chút rượu, đợi cô ta đến phát bực khiến tâm trạng rất tệ, cho nên vừa nhìn thấy Quan Linh đã tỏ ra tức giận.

“Nói ý chính đi.” Triệu Bình gõ bàn: “Rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến Lại Tam rút súng giết người!”

Hoàng Tùng nói: “Lúc đầu Quan Linh rất đề phòng anh Lại, sợ anh ấy trả thù, cho nên đêm đó căn bản không mang đồ đến. Cô ta muốn sau khi về nhà an toàn rồi mới giao vật mà anh Lại yêu cầu. Anh Lại nghe xong rất tức giận, cô ta chọn rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Quan Linh lúc này không sợ anh ấy nữa, lên tiếng uy hiếp anh Lại, nếu như anh ấy không đồng ý sẽ giao vật kia cho sếp Hạ.”

“Hai người bắt đầu cãi cọ, trong lúc vô tình, họ đột nhiên nhắc đến anh Thành – chính là Tưởng Thành, anh Lại vốn rất ghét anh ta, còn nói sớm muộn gì cũng giết anh ta, khiến anh ta phải dập đầu xin tha… trong lúc xúc động Quan Linh đã nói chuyện trước kia của anh Lại ra….”

“Trước kia có chuyện gì xảy ra?”

Vẻ mặt Hoàng Tùng hơi khó xử, lẩm bẩm nửa ngày mới nhỏ giọng trả lời: “Một năm trước, ở Quách Sơn Phúc, anh Lại bị một nhóm người đánh gãy tay trái. Anh ấy rất kiêng kị người khác nhắc đến chuyện này, sếp Hạ lúc đầu nói muốn báo thù cho anh ấy, nhưng anh Lại luôn ngăn cản, nói ngày đó cái gì cũng không xảy ra…… Kỳ thật rất nhiều người biết chuyện này.”

“Sau đó thì sao?”

“Điều này ngay cả sếp Hạ cũng không thể nhắc tới, Quan Linh nói ra khiến anh Lại nổi điên, lập tức rút súng ra… Tôi, tôi thậm chí còn không kịp phản ứng …”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gần như không có gì báo trước, một tiếng nổ “đoàng” vang trời.

Máu tươi bắn ra tung toé.

Hoàng Tùng nhìn thấy Quan Linh ngã trên mặt đất.

Tiếng ngã xuống trầm vang, trong đêm mưa mênh mông tưởng như rất nhẹ, nhẹ như cánh hoa, bởi vì không chịu được mưa gió, cuối cùng ủ rũ rơi xuống đất.

Hoàng Tùng thống khổ che mặt: “Chính là như vậy.”

Triệu Bình hỏi lại: “Lúc ấy cậu ở đâu? Đang làm gì?”

Hoàng Tùng: “Tôi ở trên xe. Tôi, tôi bị dọa sợ, căn bản không biết lúc ấy nên làm gì.”

Triệu Bình: “Còn Lại Tam thì sao?”

“Sau khi anh ấy giết Quan Linh thì cứ đứng đơ người không phản ứng gì một hồi lâu, tôi đoán anh ấy biết lần này lớn chuyện rồi. Ước chừng năm sáu phút sau, anh ấy mới quay lại xe. Anh ấy bảo tôi đi lấy tiền, muốn lập tức thu thập đồ đạc để chạy trốn ra nước ngoài…..”

“Mà khi đó xe còn dừng bên đường, tôi sợ có người đi qua, mọi việc sẽ càng phiền phức hơn, nên nói với anh ấy đừng vội, ít nhất phải giấu xác trước….”

Hai người tỉnh táo lại, lúc này mới nảy sinh hành vi ném xác trôi sông.

Triệu Bình chỉ bản ghi chép lời khai, cười lạnh nói: “Cậu thật sự rất thông minh, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện đúng chứ?”

Hoàng Tùng dần gục xuống, lấy tay lau nước mắt.

***

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép H

Số ký tự: 0