Chương 42
Khí Ngô Câu
2024-09-30 20:02:59
Quách Lệ nghe xong, lập tức nhận ra sai phạm lần này của Hoàng Tùng không giống với những lần trước, không thể dễ dàng cho qua như vậy.
Bà cúi đầu bụm mặt khóc thút thít, đau đớn hỏi: “Là do tôi sai, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng…Năm xưa bố nó bỏ lại hai mẹ con mà ra đi, tôi sợ nếu sau tôi tái giá thì bố dượng sẽ đối xử không tốt với nó nên vẫn luôn một mình mang theo nó bươn chải sống qua ngày…”
“Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng mà kiếm tiền, liều mạng tìm công việc mưu sinh…Tôi chưa từng nấu một bữa cơm đàng hoàng cho nó…”
Quách Lệ khóc một lúc lâu mới dần dần bình tĩnh lại.
Giang Hàn Thanh rút khăn giấy đưa cho bà, thấp giọng hỏi: “Cậu ấy muốn trưởng thành, thì phải học được cách chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra.”
Quách Lệ lau nước mắt, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Giang Hàn Thanh nói: “Nếu không ngại, thì tôi có thể hỏi bà vài vấn đề được không?”
“Cậu hỏi đi!”
“Theo cảnh sát được biết, kinh tế của bà cực kỳ khó khăn, đồng nghĩa với việc không có khả năng chi trả phí nằm viện điều trị hiện tại của bà.”
Huống chi là phòng bệnh cao cấp mà bà đang ở.
“Đúng vậy.” Quách Lệ thừa nhận, bà nhanh chóng đưa ra giải thích: “Thế nhưng tôi đã may mắn gặp được Bồ Tát. Có một người đàn ông nói rằng công ty của mình muốn làm từ thiện công ích. Từ đó về sau chi phí chữa trị của tôi đều được họ lo liệu, cũng vì thế mà tôi mới còn sống đến ngày hôm nay. Thật ra tôi biết rõ, khả năng bệnh này có chữa cũng không hết…”
Giang Hàn Thanh hơi nhướng mày, tiếp tục hỏi: “Có thể nói cho tôi người đó là ai không?”
Quách Lệ cố nhớ lại, lắc đầu nói: “Không biết, người đó chưa từng nói qua, cũng không cho tôi hỏi…” Giây tiếp theo Quách Lệ bỗng dưng ngẩng đầu, tay chỉ chỉ về phía cửa, nói: “À, vừa rồi người đó có đến, chỉ đến trước cậu một chút thôi.”
Giang Hàn Thanh nhíu mày.
Hình ảnh trong thang máy lúc nãy đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, Giang Hàn Thanh lập tức phản ứng lại, vội vàng tạm biệt Quách Lệ rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài bệnh viện, mưa to gió lớn như gào thét.
Màn mưa đen tối đã hoàn toàn bao phủ bên trên thành phố, hạt mưa rơi xối xả đánh lụp bụp xuống mặt ô của những người qua lại trên đường, khung cảnh chật vật có chút không chịu nổi.
Giang Hàn Thanh bung ô ra, vọt vào giữa màn mưa. Ánh mắt anh đảo quanh tìm kiếm mọi nơi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy được gương mặt quen thuộc đó.
Đúng lúc Giang Hàn Thanh đang vô cùng thất vọng, bỗng sau lưng truyền đến một tiếng huýt sáo kéo dài, tràn ngập khinh thường cùng khiêu khích, trong tiếng mưa rơi lại đặc biệt rõ ràng.
Giang Hàn Thanh quay đầu, lòng bàn tay dần nắm chặt lại.
Anh khẽ nhấp môi, bóng dáng trong đêm đen có vẻ lạnh như băng, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có duy nhất tia sáng ánh lên trong đáy mắt như một lưỡi kiếm sắc bén mà lạnh lẽo.
Tưởng Thành đứng trong mưa gió, chiếc ô màu đen tùy ý gác trên vai anh ta cạnh vùng cổ. Một chút mưa bụi vương trên tóc mai.
“Tôi nhận ra cậu.”
Lúc nào Tưởng Thành nói chuyện vẫn ngả ngớn như vậy, giọng điệu lười biếng, nhưng đằng sau sự ngả ngớn đó không còn vẻ thản nhiên như trước mà thay vào đó là sự sắc bén và âm trầm.
Như là sói đói chuẩn bị cắn xé trước trò chơi khiêu khích.
Tưởng Thành ác ý cười cười: “Nhà số 23 ngõ Chi Tử .”
Sắc mặt Giang Hàn Thanh lạnh lùng đáp: “Đã lâu không gặp.”
Lâu rồi không gặp? Đúng thật là như vậy.
Ấn tượng cuối cùng của Tưởng Thành về Giang Hàn Thanh, vẫn lưu lại ở ngõ Chi Tử lúc còn nhỏ.
Có một thời gian, an ninh trong khu vực ngõ Chi Tử không được tốt, xuất hiện rất nhiều trộm cắp. Gia đình lo lắng Chu Cẩn là con gái nên đã nhờ Tưởng Thành cũng sống trong hẻm đi cùng cô.
Tưởng Thành đành phải từ bỏ khóa luyện thể chất sau giờ học, mỗi ngày đưa đón Chu Cẩn đến trường .
Không lâu sau, cậu nhận ra phía sau Chu Cẩn có một cái đuôi nhỏ, thường đi theo cô, hơn nữa Chu Cẩn lại không hề hay biết.
Hôm đó, Tưởng Thành cố tình tấn công từ phía sau, ghì vào vai của người đó, thoáng chốc đã khiến mặt cậu ta áp vào tường.
Tưởng Thành chất vấn: “Tôi nhìn thấy cậu không phải một hai lần. Cậu là chó con à, ngày nào cũng bám theo, muốn làm cái gì?!”
Cậu nhận ra đây là Giang Hàn Thanh, mới chuyển đến số 23 ngõ Chi Tử không lâu, là hàng xóm với Chu gia. Nhưng những đứa trẻ sống cùng ngõ Chi Tử không chào đón sự xuất hiện của gia đình mới này, vì điều đó đồng nghĩa với việc chúng sẽ mất đi những bạn chơi cũ.
Đối với chúng mà nói, Giang Hàn Thanh là một “kẻ ngoại đạo”. Khi đó Tưởng Thành còn nhỏ tuổi, ra tay không chút lưu tình.
Cậu muốn nhìn thấy một tia hoảng sợ và hổ thẹn trên khuôn mặt Giang Hàn Thanh, nhưng tiếc là không có. Giang Hàn Thanh chỉ kiềm chế cảm xúc, đáp: “Tôi, bảo vệ em ấy.”
Tưởng Thành nghe xong, cười nhạt: “Dựa vào cậu? Bảo vệ như nào, tới đây, để tôi xem xem.” m cuối còn nghiến răng ken két thù địch, cậu có chút tức giận, tay càng ra sức ghì chặt Giang Hàn Thanh lại.
Bà cúi đầu bụm mặt khóc thút thít, đau đớn hỏi: “Là do tôi sai, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng…Năm xưa bố nó bỏ lại hai mẹ con mà ra đi, tôi sợ nếu sau tôi tái giá thì bố dượng sẽ đối xử không tốt với nó nên vẫn luôn một mình mang theo nó bươn chải sống qua ngày…”
“Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng mà kiếm tiền, liều mạng tìm công việc mưu sinh…Tôi chưa từng nấu một bữa cơm đàng hoàng cho nó…”
Quách Lệ khóc một lúc lâu mới dần dần bình tĩnh lại.
Giang Hàn Thanh rút khăn giấy đưa cho bà, thấp giọng hỏi: “Cậu ấy muốn trưởng thành, thì phải học được cách chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra.”
Quách Lệ lau nước mắt, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Giang Hàn Thanh nói: “Nếu không ngại, thì tôi có thể hỏi bà vài vấn đề được không?”
“Cậu hỏi đi!”
“Theo cảnh sát được biết, kinh tế của bà cực kỳ khó khăn, đồng nghĩa với việc không có khả năng chi trả phí nằm viện điều trị hiện tại của bà.”
Huống chi là phòng bệnh cao cấp mà bà đang ở.
“Đúng vậy.” Quách Lệ thừa nhận, bà nhanh chóng đưa ra giải thích: “Thế nhưng tôi đã may mắn gặp được Bồ Tát. Có một người đàn ông nói rằng công ty của mình muốn làm từ thiện công ích. Từ đó về sau chi phí chữa trị của tôi đều được họ lo liệu, cũng vì thế mà tôi mới còn sống đến ngày hôm nay. Thật ra tôi biết rõ, khả năng bệnh này có chữa cũng không hết…”
Giang Hàn Thanh hơi nhướng mày, tiếp tục hỏi: “Có thể nói cho tôi người đó là ai không?”
Quách Lệ cố nhớ lại, lắc đầu nói: “Không biết, người đó chưa từng nói qua, cũng không cho tôi hỏi…” Giây tiếp theo Quách Lệ bỗng dưng ngẩng đầu, tay chỉ chỉ về phía cửa, nói: “À, vừa rồi người đó có đến, chỉ đến trước cậu một chút thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Hàn Thanh nhíu mày.
Hình ảnh trong thang máy lúc nãy đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, Giang Hàn Thanh lập tức phản ứng lại, vội vàng tạm biệt Quách Lệ rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài bệnh viện, mưa to gió lớn như gào thét.
Màn mưa đen tối đã hoàn toàn bao phủ bên trên thành phố, hạt mưa rơi xối xả đánh lụp bụp xuống mặt ô của những người qua lại trên đường, khung cảnh chật vật có chút không chịu nổi.
Giang Hàn Thanh bung ô ra, vọt vào giữa màn mưa. Ánh mắt anh đảo quanh tìm kiếm mọi nơi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy được gương mặt quen thuộc đó.
Đúng lúc Giang Hàn Thanh đang vô cùng thất vọng, bỗng sau lưng truyền đến một tiếng huýt sáo kéo dài, tràn ngập khinh thường cùng khiêu khích, trong tiếng mưa rơi lại đặc biệt rõ ràng.
Giang Hàn Thanh quay đầu, lòng bàn tay dần nắm chặt lại.
Anh khẽ nhấp môi, bóng dáng trong đêm đen có vẻ lạnh như băng, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có duy nhất tia sáng ánh lên trong đáy mắt như một lưỡi kiếm sắc bén mà lạnh lẽo.
Tưởng Thành đứng trong mưa gió, chiếc ô màu đen tùy ý gác trên vai anh ta cạnh vùng cổ. Một chút mưa bụi vương trên tóc mai.
“Tôi nhận ra cậu.”
Lúc nào Tưởng Thành nói chuyện vẫn ngả ngớn như vậy, giọng điệu lười biếng, nhưng đằng sau sự ngả ngớn đó không còn vẻ thản nhiên như trước mà thay vào đó là sự sắc bén và âm trầm.
Như là sói đói chuẩn bị cắn xé trước trò chơi khiêu khích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Thành ác ý cười cười: “Nhà số 23 ngõ Chi Tử .”
Sắc mặt Giang Hàn Thanh lạnh lùng đáp: “Đã lâu không gặp.”
Lâu rồi không gặp? Đúng thật là như vậy.
Ấn tượng cuối cùng của Tưởng Thành về Giang Hàn Thanh, vẫn lưu lại ở ngõ Chi Tử lúc còn nhỏ.
Có một thời gian, an ninh trong khu vực ngõ Chi Tử không được tốt, xuất hiện rất nhiều trộm cắp. Gia đình lo lắng Chu Cẩn là con gái nên đã nhờ Tưởng Thành cũng sống trong hẻm đi cùng cô.
Tưởng Thành đành phải từ bỏ khóa luyện thể chất sau giờ học, mỗi ngày đưa đón Chu Cẩn đến trường .
Không lâu sau, cậu nhận ra phía sau Chu Cẩn có một cái đuôi nhỏ, thường đi theo cô, hơn nữa Chu Cẩn lại không hề hay biết.
Hôm đó, Tưởng Thành cố tình tấn công từ phía sau, ghì vào vai của người đó, thoáng chốc đã khiến mặt cậu ta áp vào tường.
Tưởng Thành chất vấn: “Tôi nhìn thấy cậu không phải một hai lần. Cậu là chó con à, ngày nào cũng bám theo, muốn làm cái gì?!”
Cậu nhận ra đây là Giang Hàn Thanh, mới chuyển đến số 23 ngõ Chi Tử không lâu, là hàng xóm với Chu gia. Nhưng những đứa trẻ sống cùng ngõ Chi Tử không chào đón sự xuất hiện của gia đình mới này, vì điều đó đồng nghĩa với việc chúng sẽ mất đi những bạn chơi cũ.
Đối với chúng mà nói, Giang Hàn Thanh là một “kẻ ngoại đạo”. Khi đó Tưởng Thành còn nhỏ tuổi, ra tay không chút lưu tình.
Cậu muốn nhìn thấy một tia hoảng sợ và hổ thẹn trên khuôn mặt Giang Hàn Thanh, nhưng tiếc là không có. Giang Hàn Thanh chỉ kiềm chế cảm xúc, đáp: “Tôi, bảo vệ em ấy.”
Tưởng Thành nghe xong, cười nhạt: “Dựa vào cậu? Bảo vệ như nào, tới đây, để tôi xem xem.” m cuối còn nghiến răng ken két thù địch, cậu có chút tức giận, tay càng ra sức ghì chặt Giang Hàn Thanh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro