Chương 50
Khí Ngô Câu
2024-09-30 20:02:59
Người này là Diêu Vệ Hải, từng giữ chức đội trưởng đội chuyên án về vụ “8.17”, là cấp trên của Tưởng Thành.
Nói cách khác, Tưởng Thành là người cung cấp thông tin đỏ được chỉ định ở bên cạnh Hạ Vũ sau khi lên kế hoạch cẩn thận. Tưởng Thành còn chưa lên tiếng, Diêu Vệ Hải đã bắt đầu chất vấn: “Vụ án của Lại Tam là như thế nào?”
Tưởng Thành nhướng mi có chút mệt mỏi, lười biếng đáp: “Hắn giết người. Tôi mượn tay cảnh sát xử lý hắn.”
Diêu Vệ Hải khẽ cau mày: “Tại sao cậu không báo trước?”
“Chuyện xảy ra đột ngột, không kịp báo. Khi Lại Tam giết người, Hoàng Tùng ở bên cạnh hắn ta, cậu ta gọi điện hỏi tôi phải làm sao. Tôi biết tên khốn Lại Tam đó có lẽ muốn bỏ chạy nên ra tay trước bảo Hoàng Tùng giữ chặt lấy hắn, sau đó trước mặt cảnh sát cắn ngược lại hắn một cái.”
Diêu Vệ Hải nói: “Lại Tam không chạy được, nhưng Hoàng Tùng cũng sẽ phải ngồi tù.”
Trong mắt ông hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Tưởng Thành, cậu đừng vượt quá giới hạn.”
Tưởng Thành nhíu mày, cơn đau tê dại trên người nhắc nhở anh, rằng Giang Hàn Thanh cũng đã từng đứng trước mặt anh như thế này, đứng ở nơi cao ráo sạch sẽ mà cáo buộc anh.
[Tưởng Thành, cậu ấy chỉ là một học sinh có suy nghĩ chưa trưởng thành.]
Tưởng Thành thầm rủa một câu.
Khi Diêu Vệ Hải nhìn thấy tay cậu đặt ở eo, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt ông chợt lóe lên.
Ông nói: “A Thành.”
Tưởng Thành im lặng một lúc, cuối cùng mới chịu giải thích: “Vì Hoàng Tùng muốn chữa bệnh cho mẹ, đã tự tiện trộm thuốc phiện mang đi bán. Cậu ta đã phá vỡ các quy tắc trong giới, ở lại thì sớm muộn gì cũng bị chặt đứt tay chân, nhưng nếu ở trong tù thì còn có thể giữ được mạng.”
Ánh sáng mờ nhạt, chiếu vào đôi chân mày và sống mũi cao thẳng của Tưởng Thành, khi tính tình của anh không quá hung hãn, ngược lại sẽ có một loại đẹp trai ngay thẳng và chính trực.
Anh nói: “Tôi giao đứa trẻ này cho ông rồi, hãy chăm sóc nó thật tốt!”
Diêu Vệ Hải cười nhẹ, trả lời anh: “Cậu yên tâm.”
Tưởng Thành không giải thích quá nhiều về vụ việc này nữa, trực tiếp báo cáo: “Gần đây chúng muốn nhập hàng. Một tấn ma tuý đá đã được vận chuyển từ tuyến Tân Hải, thời gian và địa điểm vẫn chưa xác định.”
“Một tấn?” Vẻ mặt người đàn ông lập tức nghiêm lại: “Giao dịch số lượng lớn như vậy, bọn chúng có thể nuốt trôi được sao?
Tưởng Thành gật đầu: “Các giao dịch lớn thường do Hạ Vũ cầm đầu, ‘Lão Bọ Cạp’ sẽ đích thân đến đấy giám sát. Lúc đó Hạ Vũ sẽ cần sự giúp đỡ, không có Lại Tam bên cạnh, tôi có thể khiến hắn phải chọn tôi.”
“…”
Hai người chìm vào một hồi im lặng. Không ai có thể biết, chỉ một hai câu nói đơn giản như vậy, nhưng họ đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực và hy sinh. Cuối cùng Diêu Vệ Hải thở dài: “Năm năm, gần năm năm, chúng ta mới thật sự nắm chắc đường dây giao dịch này trong tay.”
Tuyến Tân Hải là một chuỗi thương mại do “Lão Bọ Cạp” đứng đầu, từ các nguồn hàng tuyến trên, đến các thị trường giao dịch tuyến dưới, đều bị thâu tóm hoàn toàn.
Ma túy, súng ống, và thậm chí cả con người cũng bị mua bán trên đường dây này. Nó không hoạt động trong các giao dịch thương mại phổ biến nhất, không thể loại trừ khả năng các quan chức chính phủ cấp cao đang đóng vai trò ô dù đằng sau.
Nếu không có vụ án lớn “8.17” năm đó, có lẽ cho đến bây giờ, bọn họ đều không biết rằng ở trong thành phố Hải Châu vẫn tồn tại một chuỗi giao dịch như vậy.
Diêu Vệ Hải: “Con bọ cạp già này ẩn nấp ở hậu đài lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút động tĩnh.”
Tưởng Thành châm một điếu thuốc, nói: “Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, sau khi kết thúc, tôi sẽ về nhà.”
“Cậu thật sự có cách để có được tín nhiệm của Hạ Vũ sao?” Diêu Vệ Hải thận trọng nói: “Về điểm này Lại Tam rất ngoan cố, hắn nhất định sẽ nghi ngờ.”
Hút hết hơn nửa điếu thuốc, Tưởng Thành ném xuống đất, nghiền mạnh: “Chuyện này không cần ông quản, tôi có cách của tôi.”
Giọng điệu của anh không tôn kính cho lắm. Diêu Vệ Hải nhận thấy sự khó chịu của anh, bèn hỏi: “Hôm nay làm sao vậy? Tôi chưa từng thấy cậu khó chịu như này bao giờ.”
Tâm trạng Tưởng Thành chán nản bị những lời này kích động, anh mím môi mỏng, lúc này, ngược lại bình tĩnh một cách đáng sợ.
“Chuyện Chu Cẩn kết hôn, tại sao lại không nói cho tôi biết?” Trong bóng tối, sống lưng của Diêu Vệ Hải bỗng nhiên cứng đờ.
Tưởng Thành có khứu giác nhạy bén, trầm giọng nói: “Ông biết đúng không?”
Đột nhiên Tưởng Thành cười khổ, anh kẹp chặt một điếu thuốc, cười đến mức tay run lên, bật mấy lần mới châm lửa được.
Tưởng Thành hung hăng hít một hơi, cho đến khi mùi thuốc lá cuộn trào trong khoang miệng, làm tê liệt khứu giác, tê liệt trái tim, cũng tê liệt cả thần kinh của anh.
Diêu Vệ Hải khó khăn nói: “Là chuyện gần đây, tôi cũng vừa mới nhận được thông tin.”
“——Lão Diêu, ông nhìn xem.” Một tay Tưởng Thành vén áo sơ mi lên, lộ ra cơ bụng săn chắc.
Nói cách khác, Tưởng Thành là người cung cấp thông tin đỏ được chỉ định ở bên cạnh Hạ Vũ sau khi lên kế hoạch cẩn thận. Tưởng Thành còn chưa lên tiếng, Diêu Vệ Hải đã bắt đầu chất vấn: “Vụ án của Lại Tam là như thế nào?”
Tưởng Thành nhướng mi có chút mệt mỏi, lười biếng đáp: “Hắn giết người. Tôi mượn tay cảnh sát xử lý hắn.”
Diêu Vệ Hải khẽ cau mày: “Tại sao cậu không báo trước?”
“Chuyện xảy ra đột ngột, không kịp báo. Khi Lại Tam giết người, Hoàng Tùng ở bên cạnh hắn ta, cậu ta gọi điện hỏi tôi phải làm sao. Tôi biết tên khốn Lại Tam đó có lẽ muốn bỏ chạy nên ra tay trước bảo Hoàng Tùng giữ chặt lấy hắn, sau đó trước mặt cảnh sát cắn ngược lại hắn một cái.”
Diêu Vệ Hải nói: “Lại Tam không chạy được, nhưng Hoàng Tùng cũng sẽ phải ngồi tù.”
Trong mắt ông hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Tưởng Thành, cậu đừng vượt quá giới hạn.”
Tưởng Thành nhíu mày, cơn đau tê dại trên người nhắc nhở anh, rằng Giang Hàn Thanh cũng đã từng đứng trước mặt anh như thế này, đứng ở nơi cao ráo sạch sẽ mà cáo buộc anh.
[Tưởng Thành, cậu ấy chỉ là một học sinh có suy nghĩ chưa trưởng thành.]
Tưởng Thành thầm rủa một câu.
Khi Diêu Vệ Hải nhìn thấy tay cậu đặt ở eo, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt ông chợt lóe lên.
Ông nói: “A Thành.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Thành im lặng một lúc, cuối cùng mới chịu giải thích: “Vì Hoàng Tùng muốn chữa bệnh cho mẹ, đã tự tiện trộm thuốc phiện mang đi bán. Cậu ta đã phá vỡ các quy tắc trong giới, ở lại thì sớm muộn gì cũng bị chặt đứt tay chân, nhưng nếu ở trong tù thì còn có thể giữ được mạng.”
Ánh sáng mờ nhạt, chiếu vào đôi chân mày và sống mũi cao thẳng của Tưởng Thành, khi tính tình của anh không quá hung hãn, ngược lại sẽ có một loại đẹp trai ngay thẳng và chính trực.
Anh nói: “Tôi giao đứa trẻ này cho ông rồi, hãy chăm sóc nó thật tốt!”
Diêu Vệ Hải cười nhẹ, trả lời anh: “Cậu yên tâm.”
Tưởng Thành không giải thích quá nhiều về vụ việc này nữa, trực tiếp báo cáo: “Gần đây chúng muốn nhập hàng. Một tấn ma tuý đá đã được vận chuyển từ tuyến Tân Hải, thời gian và địa điểm vẫn chưa xác định.”
“Một tấn?” Vẻ mặt người đàn ông lập tức nghiêm lại: “Giao dịch số lượng lớn như vậy, bọn chúng có thể nuốt trôi được sao?
Tưởng Thành gật đầu: “Các giao dịch lớn thường do Hạ Vũ cầm đầu, ‘Lão Bọ Cạp’ sẽ đích thân đến đấy giám sát. Lúc đó Hạ Vũ sẽ cần sự giúp đỡ, không có Lại Tam bên cạnh, tôi có thể khiến hắn phải chọn tôi.”
“…”
Hai người chìm vào một hồi im lặng. Không ai có thể biết, chỉ một hai câu nói đơn giản như vậy, nhưng họ đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực và hy sinh. Cuối cùng Diêu Vệ Hải thở dài: “Năm năm, gần năm năm, chúng ta mới thật sự nắm chắc đường dây giao dịch này trong tay.”
Tuyến Tân Hải là một chuỗi thương mại do “Lão Bọ Cạp” đứng đầu, từ các nguồn hàng tuyến trên, đến các thị trường giao dịch tuyến dưới, đều bị thâu tóm hoàn toàn.
Ma túy, súng ống, và thậm chí cả con người cũng bị mua bán trên đường dây này. Nó không hoạt động trong các giao dịch thương mại phổ biến nhất, không thể loại trừ khả năng các quan chức chính phủ cấp cao đang đóng vai trò ô dù đằng sau.
Nếu không có vụ án lớn “8.17” năm đó, có lẽ cho đến bây giờ, bọn họ đều không biết rằng ở trong thành phố Hải Châu vẫn tồn tại một chuỗi giao dịch như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Vệ Hải: “Con bọ cạp già này ẩn nấp ở hậu đài lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút động tĩnh.”
Tưởng Thành châm một điếu thuốc, nói: “Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, sau khi kết thúc, tôi sẽ về nhà.”
“Cậu thật sự có cách để có được tín nhiệm của Hạ Vũ sao?” Diêu Vệ Hải thận trọng nói: “Về điểm này Lại Tam rất ngoan cố, hắn nhất định sẽ nghi ngờ.”
Hút hết hơn nửa điếu thuốc, Tưởng Thành ném xuống đất, nghiền mạnh: “Chuyện này không cần ông quản, tôi có cách của tôi.”
Giọng điệu của anh không tôn kính cho lắm. Diêu Vệ Hải nhận thấy sự khó chịu của anh, bèn hỏi: “Hôm nay làm sao vậy? Tôi chưa từng thấy cậu khó chịu như này bao giờ.”
Tâm trạng Tưởng Thành chán nản bị những lời này kích động, anh mím môi mỏng, lúc này, ngược lại bình tĩnh một cách đáng sợ.
“Chuyện Chu Cẩn kết hôn, tại sao lại không nói cho tôi biết?” Trong bóng tối, sống lưng của Diêu Vệ Hải bỗng nhiên cứng đờ.
Tưởng Thành có khứu giác nhạy bén, trầm giọng nói: “Ông biết đúng không?”
Đột nhiên Tưởng Thành cười khổ, anh kẹp chặt một điếu thuốc, cười đến mức tay run lên, bật mấy lần mới châm lửa được.
Tưởng Thành hung hăng hít một hơi, cho đến khi mùi thuốc lá cuộn trào trong khoang miệng, làm tê liệt khứu giác, tê liệt trái tim, cũng tê liệt cả thần kinh của anh.
Diêu Vệ Hải khó khăn nói: “Là chuyện gần đây, tôi cũng vừa mới nhận được thông tin.”
“——Lão Diêu, ông nhìn xem.” Một tay Tưởng Thành vén áo sơ mi lên, lộ ra cơ bụng săn chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro