Rừng Thép H

Chương 7

Khí Ngô Câu

2024-09-30 20:02:59

Mưa vẫn còn rơi, cần gạt nước đang không ngừng gạt những dòng nước loang lổ trên kính xe.

Giang Hàn Thanh nhìn thẳng về trước, tập trung lái xe. Tay áo sơ mi màu đen được vén lên, lộ ra một phần cánh tay, so với vẻ nghiêm túc của anh trong đội trọng án, thì trước mặt Chu Cẩn anh càng lộ ra vẻ tùy ý hơn.

Anh đã nói với Đàm Sử Minh, sẽ nói riêng với Chu Cẩn về chuyện liên quan đến vụ án “8.17”.

Đàm Sử Minh đồng ý, còn cử hai người đến khách sạn Thượng Duyệt để xác nhận danh tính người chết càng sớm càng tốt.

Đường đến khách sạn Thượng Duyệt không phức tạp. Giang Hàn Thanh im lặng cả một đoạn đường, Chu Cẩn quyết định phủ đầu: “Nếu anh thay sư phụ làm thuyết khách với em thì khỏi cần nói nhiều. Vụ án này rất quan trọng với em.”

Cô tỏ thái độ nên có khi đàm phán, giọng điệu lạnh lùng sắc bén, còn mang theo chút không hợp lẽ.

“Anh biết.” Giang Hàn Thanh nhàn nhạt nói: “Đây là nhiệm vụ của em, anh sẽ không xen vào.”

Chu Cẩn kinh ngạc.

Đằng sau vụ án bắn chết người này còn ẩn nấp băng nhóm tội phạm trong vụ ‘8.17’, chúng không hề sợ hãi trước cảnh sát và pháp luật, thậm chí còn ra tay sát hại hai đặc cảnh, không trừ khả năng chúng có súng.

Cảnh sát càng đến gần sự thật thì nguy hiểm càng cận kề.

Cô có thể hiểu được mối lo của Đàm Sử Minh nhưng không thể đồng ý được. Theo đuổi sự thật của vụ án này không chỉ để trả thù cho anh trai mà còn là trách nhiệm không thể chối bỏ của cô.

Cô rất ngạc nhiên vì Giang Hàn Thanh thực sự đứng vào vị trí của cô để cân nhắc và hiểu sự lựa chọn của mình.

Hẳn là vì anh đã làm việc cho cảnh sát nhiều năm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Hàn Thanh bình tĩnh chậm rãi dừng xe ở ven đường. Có lẽ bây giờ vẫn còn cách xa khách sạn Thượng Duyệt, Chu Cẩn bối rối hỏi: “Sao vậy?”

“Anh muốn nghiêm túc nói với em chuyện này.”

Giang Hàn Thanh một tay cởi dây an toàn, nhìn thẳng vào Chu Cẩn bên cạnh. “Chu Cẩn, em không có kinh nghiệm đối đầu với những người đứng sau vụ ‘8.17’. Năm đó bọn chúng cướp súng, một phần là vì súng nhưng quan trọng hơn là chúng đang khiêu khích cảnh sát.”

Chuyện này thì về sau Chu Cẩn mới biết.

Giữa trận giao tranh, anh trai Chu Xuyên của cô bị bắn vào chân, nhanh chóng mất đi khả năng hành động.

Sau khi bọn chúng khống chế được xe vận chuyển thì bắn thêm một phát vào Chu Xuyên đang nằm dưới đất, đảm bảo anh chết rồi mới thoát khỏi hiện trường.

Trong báo cáo phân tích tâm lý tội phạm của cảnh sát đưa ra tại thời điểm đó đã chỉ ra rằng loại hành vi này phần lớn là xuất phát từ thù hận cá nhân và muốn công khai khiêu khích cảnh sát.

“…… Em biết mình sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm gì.” Chu Cẩn nghiêm túc trả lời: “Nhưng càng nguy hiểm thì càng có nhiều cơ hội.”

“Giang Hàn Thanh, hãy tin tưởng em. Em chưa từng thất bại.”

Cô cười lên rất kiên định, khuôn mặt thanh tú như ánh sáng mặt trời, cho dù ẩn mình trong bóng tối sâu thẳm, cô vẫn có thể cố gắng để tỏa sáng.

Cũng giống như nhiều năm trước, Giang Hàn Thanh đã bị cô dụ dỗ, hoặc bị cô hấp dẫn.

Không tự chủ được, anh nhoài người qua, ngón tay đan vào mái tóc của cô, vừa hôn lên môi cô vừa kìm nén lửa nóng trong lòng.

Nụ hôn bất ngờ khiến Chu Cẩn bối rối, cô chạm vào hơi ẩm trên môi, tim đập nhanh hơn.

“……………”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sao đột ngột như vậy?

Giang Hàn Thanh dường như thích hôn phụ nữ.

Thời gian hai người cạnh nhau không dài, ấn tượng của Chu Cẩn về anh đa phần dừng lại lúc còn bé, nhưng tiếc là “đa phần” không hề sâu đậm.

Hàng loạt lần thân mật khiến Chu Cẩn cảm thấy anh kỳ lạ—— với tính cách của Giang Hàn Thanh, anh hẳn nên giống một người chậm nhiệt mới đúng.

“Có chuyện gì vậy?”

Chu Cẩn hỏi, âm cuối không giấu nổi sự vui vẻ. Cô phải thừa nhận khi Giang Hàn Thanh cúi người định hôn, trong phút chốc, cô đã bị vẻ đẹp của anh thu hút.

Không nói đến vẻ bề ngoài thì nụ hôn của Giang Hàn Thanh rất mới lạ, có lực, nhưng vẫn không tính là mạnh bạo.

“Điều tra vụ án là nhiệm vụ của em.”

Giang Hàn Thanh thắt dây an toàn một lần nữa, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc. Giọng anh trầm xuống, nói tiếp: “Với trách nhiệm một người chồng, anh sẽ bảo vệ em bằng mọi khả năng.”

“…………”

Hai má Chu Cẩn nóng bừng.

Xét về mặt diễn đạt ở phương diện này, e là Giang Hàn Thanh có tài năng thiên phú, không biết thì thôi, một khi đã biết thì “gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc”.

Xe vững vàng lăn bánh, tiếp tục đi về phía khách sạn Thượng Duyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép H

Số ký tự: 0