Chương 9
Khí Ngô Câu
2024-09-30 20:02:59
Trước khi vào khách sạn, Giang Hàn Thanh đã phân tích sơ bộ với Chu Cẩn: “Nạn nhân đã mất tích hơn bảy ngày nhưng không nhận được bất kỳ cuộc báo án liên quan nào, điều này cho thấy nạn nhân không có người thân hay bạn bè ở thành phố Hải Châu, dù mất tích cũng chẳng ai quan tâm.”
“Không có việc làm, không có gia đình, một người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp như vậy lấy gì làm nguồn thu nhập?”
Anh vén thẳng tay áo, cài chặt cúc măng sét, đưa mắt nhìn khách sạn Thượng Duyệt ở phía đối diện, nói: “Nếu chọn loại khách sạn này, chắc hẳn cô ấy không có tiền để thuê.”
Chu Cẩn trầm tư, cô dùng kinh nghiệm truy quét tệ nạn xã hội của mình để suy đoán, rất dễ dàng liên tưởng đến một loại nghề.
“Hơn nữa…”
Giang Hàn Thanh nhìn cô, đột nhiên nghĩ tổ trọng án và mái tóc ngắn sau tai của cô.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vén một lọn tóc bên má ra sau tai cho cô.
Chu Cẩn giật mình rụt người lại, khiến ngón tay của anh chạm vào vành tai mang đến một cảm giác tê dại, cô dùng tay xoa xoa, nghi hoặc hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Giang Hàn Thanh giải thích: “Trong khi nạn nhân đang đợi taxi, có một người đàn ông lạ đi qua trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ vô thức vén tóc, giống như vừa rồi, ở một mức độ nào đó, đây là động tác ám thị.”
Ánh mắt anh bình tĩnh, mang theo vẻ lạnh lùng, khí chất cấm dục, thế nên hành động khác thường vừa rồi của anh có mục đích thí nghiệm.
Chu Cẩn không nghĩ nhiều, phản bác lại: “Cũng có thể là bởi vì nóng…”
“Anh đồng ý.” Giang Hàn Thanh thản nhiên chấp nhận lời phản bác của cô: “Phân tích hành vi để chỉ ra các khả năng, kết quả thế nào còn cần phải nghiệm chứng.”
Nhưng Chu Cẩn hiểu: “….. ý anh là, cô ấy rất có thể là gái mại dâm phải không?”
Nếu đúng như vậy, kiểm tra lại hồ sơ nhận phòng hẳn sẽ thu được rất ít.
…
Bây giờ, đối mặt với câu hỏi của Giang Hàn Thanh, giám đốc khách sạn hiển nhiên rất hoảng sợ.
Khi thẩm vấn điều tra, điều quan trọng nhất là phải chọc thủng tâm lý phòng ngự của đối phương.
Giang Hàn Thanh im lặng nhìn Chu Cẩn, người sau nhanh chóng hiểu ra và chuẩn bị xuất ra chiêu cuối cùng.
Chu Cẩn: “Thực ra bây giờ chúng tôi không quan tâm ai đang bán dâm hay ai cung cấp. Để tôi nói cho anh biết, cô gái trong ảnh này…….”
Cô giơ màn hình điện thoại lên cho giám đốc xem.
“Cô ấy chết rồi.” Giọng điệu của Chu Cẩn vừa chậm rãi vừa nặng nề: “Người đã khuất rồi, tôi hỏi lại anh lần nữa, anh có biết cô ấy không?”
“Cô ấy chết rồi?!” Giám đốc kinh hãi ngẩng đầu. Quan Linh, cô ấy thực sự đã chết? Làm sao có thể…..”
Quan Linh.
Vào ngày 3 tháng 8, xác nhận tên của nạn nhân là Quan Linh.
Bọn họ dám tổ chức mại dâm, có thể nhận án chung thân, tất cả mọi người đều hoảng sợ, Chu Cẩn đưa người về đội trọng án thẩm vấn, rất nhanh có được kết quả.
Nhà của Quan Linh ở vùng nông thôn, sau khi bỏ học cấp ba, một mình cô ấy đến thành phố Hải Châu làm việc. Ban đầu, cô chỉ là nhân viên phục vụ lễ tân, sau đó vì ngoại hình ưa nhìn nên được một người tên “Lại Tam Nhi” nhìn trúng, đưa cô vào đường dây bán dâm.
“Hôm đó Quan Linh không nhận khách, cô ấy say khướt ngủ cả buổi chiều. Trước khi rời khỏi khách sạn vào buổi tối cô ấy đã nói với tôi, sau này cô ấy sẽ không đến nữa, phải về quê….
Tôi không nghĩ ra được lý do, cô ấy chính là cây hái ra tiền của Lại Tam, làm sao hắn ta có thể dễ dàng để cô ấy đi? Tôi đã khuyên cô ấy an phận lại, kiếm tiền tốt vào đừng bao giờ nghĩ đến mấy chuyện này nữa. Nhưng cô ấy không nghe, còn nói nếu bây giờ đứng trước mặt “Lại Tam Nhi”, hắn ta chắc chắn sẽ cung phụng cô như quý bà……”
“Tôi nghĩ Quan Linh còn say nên không để ý nhiều…” Giám đốc lau mồ hôi: “Tôi, chúng tôi chỉ có trách nhiệm cho thuê phòng, nhất định không tham gia vào những chuyện khác. Đồng chí cảnh sát, tôi nghe các anh nói mới biết Quan Linh đã chết. Tôi còn tưởng cô ấy về quê thật rồi…..”
Chu Cẩn cùng Tiểu Dương bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Chu Cẩn cầm máy tính xách tay, nhướng mày với Đàm Sử Minh: “Chú.”
Mọi người trong đội trọng án cùng nhìn Chu Cẩn.
“Theo lời khai của giám đốc khách sạn Thượng Duyệt, tối hôm đó Quan Linh sẽ gặp một người tên là Lại Tam. Có lẽ cô ta đã nắm được đuôi của hắn ta, dùng nó để uy hiếp nên mới gặp họa sát thân.
Đàm Sử Minh: “Lại Tam Nhi? Cháu có hỏi tên thật của hắn không?”
Chu Cẩn lắc đầu: “Anh ta cũng chỉ biết mỗi cái tên của Lại Tam, nhưng Lại Tam từng kể với anh ta, anh họ của mình mở một quán bar mới, sau này do hắn trông chừng. Tương lai quán bar sẽ được hắn ta quản lý. Lại Tam có thể sẽ xuất hiện ở đó.”
“Không có việc làm, không có gia đình, một người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp như vậy lấy gì làm nguồn thu nhập?”
Anh vén thẳng tay áo, cài chặt cúc măng sét, đưa mắt nhìn khách sạn Thượng Duyệt ở phía đối diện, nói: “Nếu chọn loại khách sạn này, chắc hẳn cô ấy không có tiền để thuê.”
Chu Cẩn trầm tư, cô dùng kinh nghiệm truy quét tệ nạn xã hội của mình để suy đoán, rất dễ dàng liên tưởng đến một loại nghề.
“Hơn nữa…”
Giang Hàn Thanh nhìn cô, đột nhiên nghĩ tổ trọng án và mái tóc ngắn sau tai của cô.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vén một lọn tóc bên má ra sau tai cho cô.
Chu Cẩn giật mình rụt người lại, khiến ngón tay của anh chạm vào vành tai mang đến một cảm giác tê dại, cô dùng tay xoa xoa, nghi hoặc hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Giang Hàn Thanh giải thích: “Trong khi nạn nhân đang đợi taxi, có một người đàn ông lạ đi qua trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ vô thức vén tóc, giống như vừa rồi, ở một mức độ nào đó, đây là động tác ám thị.”
Ánh mắt anh bình tĩnh, mang theo vẻ lạnh lùng, khí chất cấm dục, thế nên hành động khác thường vừa rồi của anh có mục đích thí nghiệm.
Chu Cẩn không nghĩ nhiều, phản bác lại: “Cũng có thể là bởi vì nóng…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đồng ý.” Giang Hàn Thanh thản nhiên chấp nhận lời phản bác của cô: “Phân tích hành vi để chỉ ra các khả năng, kết quả thế nào còn cần phải nghiệm chứng.”
Nhưng Chu Cẩn hiểu: “….. ý anh là, cô ấy rất có thể là gái mại dâm phải không?”
Nếu đúng như vậy, kiểm tra lại hồ sơ nhận phòng hẳn sẽ thu được rất ít.
…
Bây giờ, đối mặt với câu hỏi của Giang Hàn Thanh, giám đốc khách sạn hiển nhiên rất hoảng sợ.
Khi thẩm vấn điều tra, điều quan trọng nhất là phải chọc thủng tâm lý phòng ngự của đối phương.
Giang Hàn Thanh im lặng nhìn Chu Cẩn, người sau nhanh chóng hiểu ra và chuẩn bị xuất ra chiêu cuối cùng.
Chu Cẩn: “Thực ra bây giờ chúng tôi không quan tâm ai đang bán dâm hay ai cung cấp. Để tôi nói cho anh biết, cô gái trong ảnh này…….”
Cô giơ màn hình điện thoại lên cho giám đốc xem.
“Cô ấy chết rồi.” Giọng điệu của Chu Cẩn vừa chậm rãi vừa nặng nề: “Người đã khuất rồi, tôi hỏi lại anh lần nữa, anh có biết cô ấy không?”
“Cô ấy chết rồi?!” Giám đốc kinh hãi ngẩng đầu. Quan Linh, cô ấy thực sự đã chết? Làm sao có thể…..”
Quan Linh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào ngày 3 tháng 8, xác nhận tên của nạn nhân là Quan Linh.
Bọn họ dám tổ chức mại dâm, có thể nhận án chung thân, tất cả mọi người đều hoảng sợ, Chu Cẩn đưa người về đội trọng án thẩm vấn, rất nhanh có được kết quả.
Nhà của Quan Linh ở vùng nông thôn, sau khi bỏ học cấp ba, một mình cô ấy đến thành phố Hải Châu làm việc. Ban đầu, cô chỉ là nhân viên phục vụ lễ tân, sau đó vì ngoại hình ưa nhìn nên được một người tên “Lại Tam Nhi” nhìn trúng, đưa cô vào đường dây bán dâm.
“Hôm đó Quan Linh không nhận khách, cô ấy say khướt ngủ cả buổi chiều. Trước khi rời khỏi khách sạn vào buổi tối cô ấy đã nói với tôi, sau này cô ấy sẽ không đến nữa, phải về quê….
Tôi không nghĩ ra được lý do, cô ấy chính là cây hái ra tiền của Lại Tam, làm sao hắn ta có thể dễ dàng để cô ấy đi? Tôi đã khuyên cô ấy an phận lại, kiếm tiền tốt vào đừng bao giờ nghĩ đến mấy chuyện này nữa. Nhưng cô ấy không nghe, còn nói nếu bây giờ đứng trước mặt “Lại Tam Nhi”, hắn ta chắc chắn sẽ cung phụng cô như quý bà……”
“Tôi nghĩ Quan Linh còn say nên không để ý nhiều…” Giám đốc lau mồ hôi: “Tôi, chúng tôi chỉ có trách nhiệm cho thuê phòng, nhất định không tham gia vào những chuyện khác. Đồng chí cảnh sát, tôi nghe các anh nói mới biết Quan Linh đã chết. Tôi còn tưởng cô ấy về quê thật rồi…..”
Chu Cẩn cùng Tiểu Dương bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Chu Cẩn cầm máy tính xách tay, nhướng mày với Đàm Sử Minh: “Chú.”
Mọi người trong đội trọng án cùng nhìn Chu Cẩn.
“Theo lời khai của giám đốc khách sạn Thượng Duyệt, tối hôm đó Quan Linh sẽ gặp một người tên là Lại Tam. Có lẽ cô ta đã nắm được đuôi của hắn ta, dùng nó để uy hiếp nên mới gặp họa sát thân.
Đàm Sử Minh: “Lại Tam Nhi? Cháu có hỏi tên thật của hắn không?”
Chu Cẩn lắc đầu: “Anh ta cũng chỉ biết mỗi cái tên của Lại Tam, nhưng Lại Tam từng kể với anh ta, anh họ của mình mở một quán bar mới, sau này do hắn trông chừng. Tương lai quán bar sẽ được hắn ta quản lý. Lại Tam có thể sẽ xuất hiện ở đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro