Rượt Đuổi Ông Xã Là Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Dự tiệc. (1)
Thanh Túc
2024-11-11 23:31:31
Dạ Tuyết Ninh lang
thang đến mười một giờ hơn mới uể oải lết xác về phòng. Cẩn thận đóng
cửa, chỉ sợ âm thanh mình phát ra quá lớn sẽ làm ai đó đang ngủ say tỉnh giấc. Cô bước tới bên giường, đặt mông ngồi xổm xuống đất, tay chống
cằm nhìn Vũ Vĩ Phong vẫn đang yên ổn ngủ.
Anh thực ra rất đẹp. Không đúng, căn bản một từ đẹp không đủ để hình dung anh. Trong tất cả những người khác giới mà cô từng gặp, mặc dù đụng đến một tên dở hơi ở sân bay, hay người đàn ông tên Thiệu Duy Thành đó, họ rất đẹp trai, nhưng đem so sánh với người đàn ông này, dường như vẻ đẹp của anh có phần hơn.
Dù nhìn ở bất cứ góc độ nào, khuôn mặt này vẫn cuốn hút một cách kì lạ. Dạ Tuyết Ninh không biết vì nguyên nhân gì, nhìn anh mười tám năm nhưng mỗi lần nhìn vào khuôn mặt này, trái tim cô vẫn rục rịch. Bây giờ anh đang ngủ, hàng mi dài rậm khép lại che khuất đôi đồng tử màu trà. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi hình trái tim gợi cảm. Khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc tỉ mỉ, công phu. Đặc biệt là những lúc anh lặng yên đứng bên khung cửa sổ sát đất, đôi đồng tử hút hồn xoáy sâu vào màn đêm, những lúc đó cô đều tưởng rằng mình đang đứng trước một bức tranh sống động, còn anh chính là chàng hoàng tử bước ra từ bước tranh đó.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào mắt anh. Tại đuôi mắt trái của anh có một nốt ruồi nhỏ, ba mẹ cô nói đó là nốt ruồi đào hoa. Mặc dù nó nằm tại đuôi mắt anh nhìn rất đẹp, nhưng cô luôn luôn cảm thấy mỗi lần nhìn nó đều thật chướng mắt. Cô không muốn anh đào hoa, cô muốn trong tim anh chỉ duy nhất có mình cô ngự trị.
Dạ Tuyết Ninh lật tay che đi dấu vết đào hoa duy nhất trên khuôn mặt Vũ Vĩ Phong, bàn tay cô hơi dịch chuyển xuống dưới, chậm rãi vuốt ve gò má anh.
Từ khi cô biết yêu, cô đã yêu người đàn ông này rồi. Suốt sáu năm, trong trái tim cô chỉ có mình anh. Nhưng cô cũng cay đắng biết rằng, trong tim anh vốn không hề có cô. Từng nụ cười, từng cái nhếch mày của anh, tất cả chỉ dành cho em gái, anh coi cô như em gái của mình mà đối đãi.
Cô cảm thấy rất khổ sổ, cái cô muốn là tình yêu của anh, không phải là tình cảm của một người anh trai, nhưng anh không biết hoặc là luôn giả vờ không biết. Yêu anh bao năm, cô chưa bao giờ nói "em thích anh" càng chưa bao giờ nói "em yêu anh". Cô sợ một khi mình nói ra, sẽ không còn được nhìn thấy cách anh mỉm cười nữa.
Dạ Tuyết Ninh bi thương thu tay về, chậm rãi đứng dậy.
Cô như không có chuyện gì đứng ở bên giường, thử gọi anh dậy mấy lần đều không được, cuối cùng đành từ bỏ, đi đến tủ lấy một bộ chăn gối mới. Do dự giữa một bên là chiếc sopha nhỏ hẹp, một bên là chiếc giường rộng êm ái, cô cong cong khóe môi, ôm đồ phóng lên giường, cẩn thận bước qua người anh lẻn vào trong. Mắt thấy bên trong là một khoảng trống, còn anh thì nằm mãi tận bên ngoài, hình như là cố tình để lại một nửa chiếc giường cho cô dùng.
Trong lòng cô cảm động, ôm chăn nằm xuống, thẫn thờ nhìn bóng lưng của anh hồi lâu đến khi không ý thức được mà ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau khi cô còn đang say trong giấc nồng thì bị tiếng động bên tai đánh thức.
Dạ Tuyết Ninh mơ mơ màng màng mở mắt, rồi lại nhắm mắt, cô đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của Vũ Vĩ Phong, ngái ngủ nói: "Chào buổi sáng, người đẹp."
Khoan đã...
Tay cô sờ loạn trên mặt đối phương. Hình như có thịt... Còn có độ ấm nữa...
"Áaaaaaaa." Cô mở choàng hai mắt, thất thanh kêu lên: "Vĩ... Vĩ Phong, sao anh lại ở trên giường của em?"
Không đúng, cô cẩn thận nhớ lại. Hôm qua người bò lên giường cuối cùng hình như là cô...
Dạ Tuyết Ninh khuôn mặt cứng đờ, đưa mắt lén lút nhìn anh, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cô liền sợ hãi lập tức cụp đầu.
Vũ Vĩ Phong khuôn mặt đen như đít nồi, cả người tỏa ra sát khí, trừng mắt với cô.
"Tay."
"Tay?" Cô đỡ đẫn một hồi lâu, lúc sau mới ý thức được tay mình vẫn còn đặt trên mặt đối phương, thất kinh vội vàng rụt tay về.
Anh lạnh lùng nhìn cô, bước xuống giường bỏ đi.
Dạ Tiếng Ninh nghe một tiếng "rầm" giật mình, cô đưa tay gãi gãi mũi, gượng cười.
***
Tập thể dục buổi sáng nói tốt thì tốt thật đấy, nhưng tốt quá sẽ tồn tại một số khuyết điểm.
Vừa đặt mông xuống bàn làm việc của mình, Dạ Tuyết Ninh thẳng tay quăng túi xách qua một bên, úp mặt nằm giả chết, bộ dạng trông như một con trâu đuối nước, khắp người phủ một tầng mồ hôi dày.
"Làm sao vậy?"
Vân Anh đang ngồi trên ghế gần cửa sổ, cô ấy đẩy cạnh bàn lăn tới bên cạnh cô, hiếu kì hỏi. Chợt như nhớ đến điều gì đó, hai mắt Vân Anh sáng lên, kích động nắm tay cô ra sức lắc: "Hôm qua sau khi tao rời đi, mày và tổng giám đốc đại nhân đã nói những gì?"
Dạ Tuyết Ninh mặt mày méo mó ngẩng đầu lên nhìn Vân Anh. Mắt thấy Vũ Vĩ Phong tự mình đưa thân tìm đến, cô đen mặt. Vân Anh nhanh chóng nhận ra sự bất thường này, theo ánh mắt cô nhìn ra cửa.
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới liền. Vũ Vĩ Phong đột nhiên hạ cố tới phòng marketing làm toàn thể nhân viên từ nam đến nữ điên cuồng hò hét. Cô loáng thoáng nhìn thấy chị Lam - trưởng phòng marketing quay mặt vào góc tường tô lại son môi, Nhữ Hạ - tổng giám đốc của bọn cô chát thêm một tầng phấn nữa. Đầu cô nhất thời giăng đầy hắc tuyến.
Sau khi xem đi xem lại hơn chục lần đủ thấy mình hoàn hảo, Nhữ Hạ - tổng giám đốc của bọn cô mới mãn nguyện đem gương cất vào hộc bàn làm việc, đứng dậy, đánh mông bước đến trước mặt Vũ Vĩ Phong, phong tình vạn chủng hướng anh phóng điện: "Tổng giám đốc... "
Dạ Tuyết Ninh không nhịn được nổi một tầng da gà, cô xoa xoa hai cánh tay, tức giận trừng mắt nhìn Nhữ Hạ.
Đó là người đàn ông của cô!
Vũ Vĩ Phong nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng nảy sinh chán ghét. Anh đưa tay đẩy cô ta sang một bên, đôi mắt sắc bén sáng như chim ưng đảo quanh một vòng, dừng lại trên người Dạ Tuyết Ninh.
"Em ra ngoài nói chuyện." Bỏ lại một câu, anh xoay người toan bỏ đi, một chân đã nhấc lên đột nhiên thu về, lạnh lùng hướng Nhữ Hạ nói: "Bắt đầu từ ngày mai cô không phải tới công ty đi làm nữa."
Vũ Vĩ Phong bỏ đi, Nhữ Hạ một mình đứng giữa cửa, hoàn toàn chưa hiểu rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Một vài đồng nghiệp ở sau lưng cô ta ghé tai nhau chỉ trỏ.
Dạ Tuyết Ninh lúc này mặt đen đến lợi hại, cô không tình nguyện lắm đẩy ghế đứng dậy. Hiển nhiên vẫn còn rất uất ức về vụ việc sáng sớm nay. Cô cứ nghĩ một khi anh chuyển đến nhà cô sống, hai người nhất định sẽ có nhiều cơ hội cùng nhau đi làm, ai ngờ sáng nay lúc cô còn đang chậm rãi gặm bánh mì, uống sữa đợi anh xuống lầu thì lại nghe ông ba già của cô uể oải từ trong bếp đi ra, hướng cô kinh ngạc nói: "Không phải thằng bé Vĩ Phong đã đi làm từ sớm rồi sao? Sao giờ này con vẫn còn ở nhà?"
Dạ Tuyết Ninh đơn giản nhớ sơ qua, càng nghĩ lại càng thấy tủi thân. Vũ Vĩ Phong về nước chưa đến hai ngày, thế nhưng cô đã bị anh hai lần cho cô leo cây. Còn hại cô sáng nay xém chút nữa đi làm muộn.
Vân Anh thấy Dạ Tuyết Ninh đứng dậy muốn đi theo thì vội túm chặt góc áo cô, lo lắng ngẩng đầu nhìn: "Có phải mày đã làm gì đáp tội tổng giám đốc rồi hay không?"
Cô dở khóc dở cười, gạt tay Vân Anh đang túm áo mình ra, một tay đỡ trán, sầu bị trả lời: "Làm gì có chứ."
Dạ Tuyết Ninh sau khi theo Vũ Vĩ Phong ra tới cổng công ty thì bị anh cưỡng ép lên một chiếc xe sang trọng. Cô nét mặt có chút không thoải mái nhìn vị tài xế trẻ trước mặt, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Chúng ta đi đâu?"
"Tới nơi em sẽ biết." Vũ Vĩ Phong hai tay đan vào nhau đặt trên cặp chân vắt chéo, anh lạnh nhạt trả lời.
Nơi hai người đến là một cửa hàng cao cấp chuyên về quần áo được thiết kế đặt tại các bữa tiệc lớn. Mặc dù cô chưa tới đây bao giờ nhưng cô cũng biết cửa hàng này tuyệt không đơn giản như cái biển hiệu treo ngoài tiệm. Quả nhiên, đứng trước mặt cô là Daniele De Rossi - nhà thiết kế nổi tiếng người Italia, có tiền cũng khó mà mời được.
Cô đưa tay đỡ trán, khó hiểu nhìn sang người đàn ông bên cạnh. "Đưa em tới đây làm gì?"
Vũ Vĩ Phong lúc này đã an tọa trên chiếc sofa cao cấp đặt tại góc phòng. Tay anh cầm tạp chí, không ngẩng đầu, bỏ qua câu hỏi của cô, nói với Daniele De Rossi: "Trong vòng một tiếng, thay đổi cô ấy giúp tôi."
Daniele De Rossi tay vuốt vuốt cằm, chằm chằm nhìn cô một lượt, càng nhìn lông mày anh ta càng thêm nhíu chặt: "Cậu gọi tôi về đây gấp, chỉ có vậy?"
Vũ Vĩ Phong hơi ngẩng đầu lên, cong khóe môi, cười nhạt: "Chỉ có vậy!"
"Cậu còn có thể nói "phải"? Không phải cậu không biết tôi đây rất bận, vậy mà cậu chỉ gọi một cú điện thoại đã... Mà thôi, làm sớm xong sớm. Cô bé, em mau theo tôi vào phòng thay đồ." Daniele De Rossi một phút trước còn đang tức giận, một phút sau đã ôn hòa cười tươi.
Dạ Tuyết Ninh cơ miệng co giật, không hiểu bản thân đang ở trong tình huống gì. Bất đắc dĩ quay đầu nhìn người đàn ông đang nhàn hạ ngồi trên sofa xem tạp chí, không tình nguyện hỏi: "Nhất định phải thay à?"
Cô không phải kẻ ngốc, anh đã tự mình đưa cô tới đây, cô đương nhiên biết sau đó anh sẽ dẫn cô cùng nhau tham gia một bữa tiệc rượu nào đó, nhưng từ trước đến nay chưa tham gia xã giao như vậy bao giờ, cô thật sự rất sợ sẽ làm anh mất mặt.
Vũ Vĩ Phong lại hoàn toàn không biết suy nghĩ của cô, anh một giây cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Đúng."
Dạ Tuyết Ninh dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là đi theo Daniele De Rossi vào phòng thử đồ.
Khoảng một tiếng sau, Dạ Tuyết Ninh kéo tà váy từ phòng thay đồ bước ra. Theo sau cô là Daniele De Rossi.
"Xong rồi! Vĩ Phong, cậu duyệt đi để tôi còn trở về Ý."
Vũ Vĩ Phong rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn cô. Trong một giây, ánh mắt anh vụt qua một tia sáng lạ rồi nhanh chóng biến mất. Đặt cuốn tạp chí đang xem dở qua một bên, đứng dậy bước đến trước mặt cô, anh cao hơn cô một cái đầu, lúc này lại đứng từ trên cao nhìn xuống khiến cô cảm thấy không chút tự nhiên.
Vũ Vĩ Phong đưa một ngón tay ra, tay anh thon dài, đẹp đẽ, ngẫu hứng cần một lọn tóc xoăn của cô lên nghịch, không tiếc lời khen ngợi nói: "Đẹp lắm."
Dạ Tuyết Ninh xấu hổ cúi đầu.
Daniele De Rossi đưa tay quyệt mũi, cười tự đắc: "Cậu cũng không xem là ai làm."
"Ừm, tay nghề không tồi." Vũ Vĩ Phong chỉ nói một câu như vậy rồi nắm tay cô kéo đi.
Có loại người nào sau khi nhờ vả xong đến một lời cảm ơn cũng tiếc nói ra khỏi miệng không? Vũ Vĩ Phong chính là loại người đó. Daniele De Rossi hai tay bóp trán, lắc đầu bi thương quay về nhà sắp xếp hành lý trở lại Ý ngay trong buổi chiều hôm đó.
Anh thực ra rất đẹp. Không đúng, căn bản một từ đẹp không đủ để hình dung anh. Trong tất cả những người khác giới mà cô từng gặp, mặc dù đụng đến một tên dở hơi ở sân bay, hay người đàn ông tên Thiệu Duy Thành đó, họ rất đẹp trai, nhưng đem so sánh với người đàn ông này, dường như vẻ đẹp của anh có phần hơn.
Dù nhìn ở bất cứ góc độ nào, khuôn mặt này vẫn cuốn hút một cách kì lạ. Dạ Tuyết Ninh không biết vì nguyên nhân gì, nhìn anh mười tám năm nhưng mỗi lần nhìn vào khuôn mặt này, trái tim cô vẫn rục rịch. Bây giờ anh đang ngủ, hàng mi dài rậm khép lại che khuất đôi đồng tử màu trà. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi hình trái tim gợi cảm. Khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc tỉ mỉ, công phu. Đặc biệt là những lúc anh lặng yên đứng bên khung cửa sổ sát đất, đôi đồng tử hút hồn xoáy sâu vào màn đêm, những lúc đó cô đều tưởng rằng mình đang đứng trước một bức tranh sống động, còn anh chính là chàng hoàng tử bước ra từ bước tranh đó.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào mắt anh. Tại đuôi mắt trái của anh có một nốt ruồi nhỏ, ba mẹ cô nói đó là nốt ruồi đào hoa. Mặc dù nó nằm tại đuôi mắt anh nhìn rất đẹp, nhưng cô luôn luôn cảm thấy mỗi lần nhìn nó đều thật chướng mắt. Cô không muốn anh đào hoa, cô muốn trong tim anh chỉ duy nhất có mình cô ngự trị.
Dạ Tuyết Ninh lật tay che đi dấu vết đào hoa duy nhất trên khuôn mặt Vũ Vĩ Phong, bàn tay cô hơi dịch chuyển xuống dưới, chậm rãi vuốt ve gò má anh.
Từ khi cô biết yêu, cô đã yêu người đàn ông này rồi. Suốt sáu năm, trong trái tim cô chỉ có mình anh. Nhưng cô cũng cay đắng biết rằng, trong tim anh vốn không hề có cô. Từng nụ cười, từng cái nhếch mày của anh, tất cả chỉ dành cho em gái, anh coi cô như em gái của mình mà đối đãi.
Cô cảm thấy rất khổ sổ, cái cô muốn là tình yêu của anh, không phải là tình cảm của một người anh trai, nhưng anh không biết hoặc là luôn giả vờ không biết. Yêu anh bao năm, cô chưa bao giờ nói "em thích anh" càng chưa bao giờ nói "em yêu anh". Cô sợ một khi mình nói ra, sẽ không còn được nhìn thấy cách anh mỉm cười nữa.
Dạ Tuyết Ninh bi thương thu tay về, chậm rãi đứng dậy.
Cô như không có chuyện gì đứng ở bên giường, thử gọi anh dậy mấy lần đều không được, cuối cùng đành từ bỏ, đi đến tủ lấy một bộ chăn gối mới. Do dự giữa một bên là chiếc sopha nhỏ hẹp, một bên là chiếc giường rộng êm ái, cô cong cong khóe môi, ôm đồ phóng lên giường, cẩn thận bước qua người anh lẻn vào trong. Mắt thấy bên trong là một khoảng trống, còn anh thì nằm mãi tận bên ngoài, hình như là cố tình để lại một nửa chiếc giường cho cô dùng.
Trong lòng cô cảm động, ôm chăn nằm xuống, thẫn thờ nhìn bóng lưng của anh hồi lâu đến khi không ý thức được mà ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau khi cô còn đang say trong giấc nồng thì bị tiếng động bên tai đánh thức.
Dạ Tuyết Ninh mơ mơ màng màng mở mắt, rồi lại nhắm mắt, cô đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của Vũ Vĩ Phong, ngái ngủ nói: "Chào buổi sáng, người đẹp."
Khoan đã...
Tay cô sờ loạn trên mặt đối phương. Hình như có thịt... Còn có độ ấm nữa...
"Áaaaaaaa." Cô mở choàng hai mắt, thất thanh kêu lên: "Vĩ... Vĩ Phong, sao anh lại ở trên giường của em?"
Không đúng, cô cẩn thận nhớ lại. Hôm qua người bò lên giường cuối cùng hình như là cô...
Dạ Tuyết Ninh khuôn mặt cứng đờ, đưa mắt lén lút nhìn anh, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cô liền sợ hãi lập tức cụp đầu.
Vũ Vĩ Phong khuôn mặt đen như đít nồi, cả người tỏa ra sát khí, trừng mắt với cô.
"Tay."
"Tay?" Cô đỡ đẫn một hồi lâu, lúc sau mới ý thức được tay mình vẫn còn đặt trên mặt đối phương, thất kinh vội vàng rụt tay về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh lạnh lùng nhìn cô, bước xuống giường bỏ đi.
Dạ Tiếng Ninh nghe một tiếng "rầm" giật mình, cô đưa tay gãi gãi mũi, gượng cười.
***
Tập thể dục buổi sáng nói tốt thì tốt thật đấy, nhưng tốt quá sẽ tồn tại một số khuyết điểm.
Vừa đặt mông xuống bàn làm việc của mình, Dạ Tuyết Ninh thẳng tay quăng túi xách qua một bên, úp mặt nằm giả chết, bộ dạng trông như một con trâu đuối nước, khắp người phủ một tầng mồ hôi dày.
"Làm sao vậy?"
Vân Anh đang ngồi trên ghế gần cửa sổ, cô ấy đẩy cạnh bàn lăn tới bên cạnh cô, hiếu kì hỏi. Chợt như nhớ đến điều gì đó, hai mắt Vân Anh sáng lên, kích động nắm tay cô ra sức lắc: "Hôm qua sau khi tao rời đi, mày và tổng giám đốc đại nhân đã nói những gì?"
Dạ Tuyết Ninh mặt mày méo mó ngẩng đầu lên nhìn Vân Anh. Mắt thấy Vũ Vĩ Phong tự mình đưa thân tìm đến, cô đen mặt. Vân Anh nhanh chóng nhận ra sự bất thường này, theo ánh mắt cô nhìn ra cửa.
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới liền. Vũ Vĩ Phong đột nhiên hạ cố tới phòng marketing làm toàn thể nhân viên từ nam đến nữ điên cuồng hò hét. Cô loáng thoáng nhìn thấy chị Lam - trưởng phòng marketing quay mặt vào góc tường tô lại son môi, Nhữ Hạ - tổng giám đốc của bọn cô chát thêm một tầng phấn nữa. Đầu cô nhất thời giăng đầy hắc tuyến.
Sau khi xem đi xem lại hơn chục lần đủ thấy mình hoàn hảo, Nhữ Hạ - tổng giám đốc của bọn cô mới mãn nguyện đem gương cất vào hộc bàn làm việc, đứng dậy, đánh mông bước đến trước mặt Vũ Vĩ Phong, phong tình vạn chủng hướng anh phóng điện: "Tổng giám đốc... "
Dạ Tuyết Ninh không nhịn được nổi một tầng da gà, cô xoa xoa hai cánh tay, tức giận trừng mắt nhìn Nhữ Hạ.
Đó là người đàn ông của cô!
Vũ Vĩ Phong nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng nảy sinh chán ghét. Anh đưa tay đẩy cô ta sang một bên, đôi mắt sắc bén sáng như chim ưng đảo quanh một vòng, dừng lại trên người Dạ Tuyết Ninh.
"Em ra ngoài nói chuyện." Bỏ lại một câu, anh xoay người toan bỏ đi, một chân đã nhấc lên đột nhiên thu về, lạnh lùng hướng Nhữ Hạ nói: "Bắt đầu từ ngày mai cô không phải tới công ty đi làm nữa."
Vũ Vĩ Phong bỏ đi, Nhữ Hạ một mình đứng giữa cửa, hoàn toàn chưa hiểu rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Một vài đồng nghiệp ở sau lưng cô ta ghé tai nhau chỉ trỏ.
Dạ Tuyết Ninh lúc này mặt đen đến lợi hại, cô không tình nguyện lắm đẩy ghế đứng dậy. Hiển nhiên vẫn còn rất uất ức về vụ việc sáng sớm nay. Cô cứ nghĩ một khi anh chuyển đến nhà cô sống, hai người nhất định sẽ có nhiều cơ hội cùng nhau đi làm, ai ngờ sáng nay lúc cô còn đang chậm rãi gặm bánh mì, uống sữa đợi anh xuống lầu thì lại nghe ông ba già của cô uể oải từ trong bếp đi ra, hướng cô kinh ngạc nói: "Không phải thằng bé Vĩ Phong đã đi làm từ sớm rồi sao? Sao giờ này con vẫn còn ở nhà?"
Dạ Tuyết Ninh đơn giản nhớ sơ qua, càng nghĩ lại càng thấy tủi thân. Vũ Vĩ Phong về nước chưa đến hai ngày, thế nhưng cô đã bị anh hai lần cho cô leo cây. Còn hại cô sáng nay xém chút nữa đi làm muộn.
Vân Anh thấy Dạ Tuyết Ninh đứng dậy muốn đi theo thì vội túm chặt góc áo cô, lo lắng ngẩng đầu nhìn: "Có phải mày đã làm gì đáp tội tổng giám đốc rồi hay không?"
Cô dở khóc dở cười, gạt tay Vân Anh đang túm áo mình ra, một tay đỡ trán, sầu bị trả lời: "Làm gì có chứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ Tuyết Ninh sau khi theo Vũ Vĩ Phong ra tới cổng công ty thì bị anh cưỡng ép lên một chiếc xe sang trọng. Cô nét mặt có chút không thoải mái nhìn vị tài xế trẻ trước mặt, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Chúng ta đi đâu?"
"Tới nơi em sẽ biết." Vũ Vĩ Phong hai tay đan vào nhau đặt trên cặp chân vắt chéo, anh lạnh nhạt trả lời.
Nơi hai người đến là một cửa hàng cao cấp chuyên về quần áo được thiết kế đặt tại các bữa tiệc lớn. Mặc dù cô chưa tới đây bao giờ nhưng cô cũng biết cửa hàng này tuyệt không đơn giản như cái biển hiệu treo ngoài tiệm. Quả nhiên, đứng trước mặt cô là Daniele De Rossi - nhà thiết kế nổi tiếng người Italia, có tiền cũng khó mà mời được.
Cô đưa tay đỡ trán, khó hiểu nhìn sang người đàn ông bên cạnh. "Đưa em tới đây làm gì?"
Vũ Vĩ Phong lúc này đã an tọa trên chiếc sofa cao cấp đặt tại góc phòng. Tay anh cầm tạp chí, không ngẩng đầu, bỏ qua câu hỏi của cô, nói với Daniele De Rossi: "Trong vòng một tiếng, thay đổi cô ấy giúp tôi."
Daniele De Rossi tay vuốt vuốt cằm, chằm chằm nhìn cô một lượt, càng nhìn lông mày anh ta càng thêm nhíu chặt: "Cậu gọi tôi về đây gấp, chỉ có vậy?"
Vũ Vĩ Phong hơi ngẩng đầu lên, cong khóe môi, cười nhạt: "Chỉ có vậy!"
"Cậu còn có thể nói "phải"? Không phải cậu không biết tôi đây rất bận, vậy mà cậu chỉ gọi một cú điện thoại đã... Mà thôi, làm sớm xong sớm. Cô bé, em mau theo tôi vào phòng thay đồ." Daniele De Rossi một phút trước còn đang tức giận, một phút sau đã ôn hòa cười tươi.
Dạ Tuyết Ninh cơ miệng co giật, không hiểu bản thân đang ở trong tình huống gì. Bất đắc dĩ quay đầu nhìn người đàn ông đang nhàn hạ ngồi trên sofa xem tạp chí, không tình nguyện hỏi: "Nhất định phải thay à?"
Cô không phải kẻ ngốc, anh đã tự mình đưa cô tới đây, cô đương nhiên biết sau đó anh sẽ dẫn cô cùng nhau tham gia một bữa tiệc rượu nào đó, nhưng từ trước đến nay chưa tham gia xã giao như vậy bao giờ, cô thật sự rất sợ sẽ làm anh mất mặt.
Vũ Vĩ Phong lại hoàn toàn không biết suy nghĩ của cô, anh một giây cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Đúng."
Dạ Tuyết Ninh dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là đi theo Daniele De Rossi vào phòng thử đồ.
Khoảng một tiếng sau, Dạ Tuyết Ninh kéo tà váy từ phòng thay đồ bước ra. Theo sau cô là Daniele De Rossi.
"Xong rồi! Vĩ Phong, cậu duyệt đi để tôi còn trở về Ý."
Vũ Vĩ Phong rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn cô. Trong một giây, ánh mắt anh vụt qua một tia sáng lạ rồi nhanh chóng biến mất. Đặt cuốn tạp chí đang xem dở qua một bên, đứng dậy bước đến trước mặt cô, anh cao hơn cô một cái đầu, lúc này lại đứng từ trên cao nhìn xuống khiến cô cảm thấy không chút tự nhiên.
Vũ Vĩ Phong đưa một ngón tay ra, tay anh thon dài, đẹp đẽ, ngẫu hứng cần một lọn tóc xoăn của cô lên nghịch, không tiếc lời khen ngợi nói: "Đẹp lắm."
Dạ Tuyết Ninh xấu hổ cúi đầu.
Daniele De Rossi đưa tay quyệt mũi, cười tự đắc: "Cậu cũng không xem là ai làm."
"Ừm, tay nghề không tồi." Vũ Vĩ Phong chỉ nói một câu như vậy rồi nắm tay cô kéo đi.
Có loại người nào sau khi nhờ vả xong đến một lời cảm ơn cũng tiếc nói ra khỏi miệng không? Vũ Vĩ Phong chính là loại người đó. Daniele De Rossi hai tay bóp trán, lắc đầu bi thương quay về nhà sắp xếp hành lý trở lại Ý ngay trong buổi chiều hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro