Cố Tri Niên, yê...
Du Khách Ngư Mỗ Nhân
2024-11-19 02:53:10
Ngày hôm sau khi Cố Tri Niên tỉnh lại, phát hiện mình được ôm chặt trong vòng tay Triệu Duy Trinh.
“...” Cố Tri Niên còn mớ ngủ ngay lập tức tỉnh táo. Cậu dùng cả tay lẫn chân muốn đẩy Triệu Duy Trinh ra, kết quả Triệu Duy Trinh nặng như một con trâu, đẩy không ra thì thôi đi, còn nhắm hai mắt, nắm chặt tay Cố Tri Niên: “Cố Tri Niên, yên tĩnh một chút.”
Có lẽ Alpha vẫn đang chìm trong giấc ngủ, giọng nói trầm thấp, giọng điệu cũng không giống bình thường. Tim Cố Tri Niên đập thình thịch, mọi động tác đẩy đẩy đều dừng lại.
Phản ứng của Cố Tri Niên khiến lông mày Triệu Duy Trinh giãn ra, Cố Tri Niên vểnh tai lên, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Triệu Duy Trinh, xác nhận Triệu Duy Trinh vừa rồi đang nói mớ —
Tên khốn Triệu Duy Trinh, nói mớ mà cũng là dạy dỗ mình. Cố Tri Niên vừa nghĩ, vừa nhắm mắt lại.
Đến khi Cố Tri Niên tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã lạnh lẽo. Cố Tri Niên đưa tay sờ sờ chỗ vừa rồi Triệu Duy Trinh nằm, trong lòng vẫn cảm thấy có chút trống trải.
Cảm giác trống rỗng này biến thành tức giận khi Cố Tri Niên rời khỏi phòng và nhìn thấy Triệu Duy Trinh đang ngồi giữa các trưởng bối, nói chuyện với trưởng bối một cách hết sức nhẹ nhàng và nhã nhặn.
Alpha ngồi bên cạnh mẹ Cố, giọng nói dịu dàng: “Niên Niên thích ngủ, con muốn để em ấy ngủ thêm một lát.”
Cố Tri Niên bĩu môi, vừa xuống lầu quả nhiên đã bị mẹ nhắc nhở: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi? Đứa nhỏ này, thật sự là được chúng ta cưng chiều quá nên càng ngày càng lười biếng, làm gì giống một Omega đã kết hôn?”
Cố Tri Niên mím môi, giả vờ như không nghe thấy gì. Sau khi cậu chào hỏi các trưởng bối, lười biếng xỏ dép đi vào phòng bếp tìm chút đồ ăn.
Theo lý mà nói ăn xong bữa cơm này bọn họ nên dắt tay cùng nhau trở về phòng tân hôn. Nhưng trong lòng Cố Tri Niên nhớ đến tin tức mà Trương Lâm nhắc đến trong điện thoại lúc trước, vì thế sau khi tạm biệt cha mẹ ông nội và rời khỏi Cố gia, Cố Tri Niên vô cùng đúng lý hợp tình đuổi Triệu Duy Trinh xuống xe: “Anh tự mình đón xe về đi, tôi có việc bận.”
Triệu đại thiếu gia bình tĩnh ngồi bên cạnh Cố Tri Niên nhắm mắt dưỡng thần, cho dù xe đã dừng ở ven đường, Triệu Duy Trinh vẫn không có ý định xuống xe.
“Triệu Duy Trinh, anh có nghe thấy tôi nói không?” Cố Tri Niên đưa tay quơ quơ trước mắt Triệu Duy Trinh. “Nghe rồi, không xuống, muốn xuống thì tự cậu xuống, tôi phải về công ty.”
“Đây là xe của tôi!” Cố Tri Niên cao giọng. Triệu Duy Trinh không mở mắt: “Đây là ông nội tôi tặng.”
“...” Cố Tri Niên nghẹn ngào: “Ông nội tôi cũng không tặng cho anh thứ gì sao?”
“Đúng vậy, lão nhân gia tặng cho tôi một Omega cực kỳ phiền toái, không phải thứ tốt lành gì.”
Cuối cùng Cố Tri Niên vẫn xuống xe, khuỷu tay Triệu Duy Trinh cũng có thêm một dấu răng — đó là Cố Tri Niên cắn xuyên qua lớp quần áo của Triệu Duy Trinh, từ độ sâu của dấu răng có thể nhìn ra, hàm răng này của Cố Tri Niên vô cùng tốt, sức lực cũng khá mạnh mẽ.
Sau khi Triệu Duy Trinh nhìn Cố Tri Niên lên xe taxi, mới bảo tài xế khởi động xe, địa điểm được báo cũng không phải công ty giống như vừa rồi nói với Cố Tri Niên.
Alpha thấp giọng dặn dò: “Đuổi theo chiếc taxi của Cố Tri Niên, đừng để mất dấu.”
Tài xế là một người lớn tuổi, đã làm tài xế cho Cố Tri Niên và Triệu Duy Trinh khi còn đi học cùng nhau. Hằng ngày thấy đôi tiểu oan gia này ở chung, tài xế đã sớm thấy mãi thành quen. Hiện tại Triệu Duy Trinh và Cố Tri Niên cãi nhau ầm ĩ, trong mắt tài xế cũng chỉ là chơi trò tình thú với đôi vợ chồng nhỏ.
Tài xế nói “Vâng”, thành thật lái xe đi theo sau Cố Tri Niên, hơn nữa không để Cố Tri Niên phát hiện.
Triệu Duy Trinh ngồi ở ghế sau nhắm hai mắt – nhóc khốn kiếp, nếu thật dám cắm sừng mình, đêm nay sẽ cắn cho cậu ta phát khóc.
Hết chương 15.
Chương này hơi ngắn nên hôm nay đăng bù thêm chương 16 nhó ^^
“...” Cố Tri Niên còn mớ ngủ ngay lập tức tỉnh táo. Cậu dùng cả tay lẫn chân muốn đẩy Triệu Duy Trinh ra, kết quả Triệu Duy Trinh nặng như một con trâu, đẩy không ra thì thôi đi, còn nhắm hai mắt, nắm chặt tay Cố Tri Niên: “Cố Tri Niên, yên tĩnh một chút.”
Có lẽ Alpha vẫn đang chìm trong giấc ngủ, giọng nói trầm thấp, giọng điệu cũng không giống bình thường. Tim Cố Tri Niên đập thình thịch, mọi động tác đẩy đẩy đều dừng lại.
Phản ứng của Cố Tri Niên khiến lông mày Triệu Duy Trinh giãn ra, Cố Tri Niên vểnh tai lên, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Triệu Duy Trinh, xác nhận Triệu Duy Trinh vừa rồi đang nói mớ —
Tên khốn Triệu Duy Trinh, nói mớ mà cũng là dạy dỗ mình. Cố Tri Niên vừa nghĩ, vừa nhắm mắt lại.
Đến khi Cố Tri Niên tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã lạnh lẽo. Cố Tri Niên đưa tay sờ sờ chỗ vừa rồi Triệu Duy Trinh nằm, trong lòng vẫn cảm thấy có chút trống trải.
Cảm giác trống rỗng này biến thành tức giận khi Cố Tri Niên rời khỏi phòng và nhìn thấy Triệu Duy Trinh đang ngồi giữa các trưởng bối, nói chuyện với trưởng bối một cách hết sức nhẹ nhàng và nhã nhặn.
Alpha ngồi bên cạnh mẹ Cố, giọng nói dịu dàng: “Niên Niên thích ngủ, con muốn để em ấy ngủ thêm một lát.”
Cố Tri Niên bĩu môi, vừa xuống lầu quả nhiên đã bị mẹ nhắc nhở: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi? Đứa nhỏ này, thật sự là được chúng ta cưng chiều quá nên càng ngày càng lười biếng, làm gì giống một Omega đã kết hôn?”
Cố Tri Niên mím môi, giả vờ như không nghe thấy gì. Sau khi cậu chào hỏi các trưởng bối, lười biếng xỏ dép đi vào phòng bếp tìm chút đồ ăn.
Theo lý mà nói ăn xong bữa cơm này bọn họ nên dắt tay cùng nhau trở về phòng tân hôn. Nhưng trong lòng Cố Tri Niên nhớ đến tin tức mà Trương Lâm nhắc đến trong điện thoại lúc trước, vì thế sau khi tạm biệt cha mẹ ông nội và rời khỏi Cố gia, Cố Tri Niên vô cùng đúng lý hợp tình đuổi Triệu Duy Trinh xuống xe: “Anh tự mình đón xe về đi, tôi có việc bận.”
Triệu đại thiếu gia bình tĩnh ngồi bên cạnh Cố Tri Niên nhắm mắt dưỡng thần, cho dù xe đã dừng ở ven đường, Triệu Duy Trinh vẫn không có ý định xuống xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Triệu Duy Trinh, anh có nghe thấy tôi nói không?” Cố Tri Niên đưa tay quơ quơ trước mắt Triệu Duy Trinh. “Nghe rồi, không xuống, muốn xuống thì tự cậu xuống, tôi phải về công ty.”
“Đây là xe của tôi!” Cố Tri Niên cao giọng. Triệu Duy Trinh không mở mắt: “Đây là ông nội tôi tặng.”
“...” Cố Tri Niên nghẹn ngào: “Ông nội tôi cũng không tặng cho anh thứ gì sao?”
“Đúng vậy, lão nhân gia tặng cho tôi một Omega cực kỳ phiền toái, không phải thứ tốt lành gì.”
Cuối cùng Cố Tri Niên vẫn xuống xe, khuỷu tay Triệu Duy Trinh cũng có thêm một dấu răng — đó là Cố Tri Niên cắn xuyên qua lớp quần áo của Triệu Duy Trinh, từ độ sâu của dấu răng có thể nhìn ra, hàm răng này của Cố Tri Niên vô cùng tốt, sức lực cũng khá mạnh mẽ.
Sau khi Triệu Duy Trinh nhìn Cố Tri Niên lên xe taxi, mới bảo tài xế khởi động xe, địa điểm được báo cũng không phải công ty giống như vừa rồi nói với Cố Tri Niên.
Alpha thấp giọng dặn dò: “Đuổi theo chiếc taxi của Cố Tri Niên, đừng để mất dấu.”
Tài xế là một người lớn tuổi, đã làm tài xế cho Cố Tri Niên và Triệu Duy Trinh khi còn đi học cùng nhau. Hằng ngày thấy đôi tiểu oan gia này ở chung, tài xế đã sớm thấy mãi thành quen. Hiện tại Triệu Duy Trinh và Cố Tri Niên cãi nhau ầm ĩ, trong mắt tài xế cũng chỉ là chơi trò tình thú với đôi vợ chồng nhỏ.
Tài xế nói “Vâng”, thành thật lái xe đi theo sau Cố Tri Niên, hơn nữa không để Cố Tri Niên phát hiện.
Triệu Duy Trinh ngồi ở ghế sau nhắm hai mắt – nhóc khốn kiếp, nếu thật dám cắm sừng mình, đêm nay sẽ cắn cho cậu ta phát khóc.
Hết chương 15.
Chương này hơi ngắn nên hôm nay đăng bù thêm chương 16 nhó ^^
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro