Đỉnh cấp Alpha...
Du Khách Ngư Mỗ Nhân
2024-11-19 02:53:10
Cố Tri Niên bị tiếng gõ cửa đánh thức — ôn thần Triệu Duy Trinh này, vừa gõ cửa vừa lặp lại “Cố Tri Niên mở cửa“.
Cố Tri Niên giơ gối ôm bên cạnh lên ném vào cửa phòng ngủ: “Không mở!”
Alpha ở ngoài cửa nheo mắt: “Mở cửa, có việc.”
Cố Tri Niên khó khăn đứng dậy khỏi giường, chậm rãi đi đến mở cửa. Một ngày ăn một bữa cơm, sắc môi của Cố Tri Niên nhợt nhạt, trên mặt cũng không có chút huyết sắc nào. Nhưng điều này không ngăn được Cố Tri Niên trừng mắt nhìn Triệu Duy Trinh: “Anh tốt nhất là thật sự có việc——”
Cố Tri Niên còn chưa nói xong, Triệu Duy Trinh đã nhét cái bánh ngọt trong tay vào miệng Cố Tri Niên, chặn cái miệng xinh đẹp của Omega lại.
“Cậu cho rằng tôi muốn tới tìm cậu sao? Quản gia nói cậu một bữa cơm cũng không ăn, tôi sợ cậu chết đói, khiến nhà ông nội tôi trở thành nhà ma.”
Cố Tri Niên đẩy cái tay Triệu Duy Trinh đang cầm bánh ngọt ra, tự mình cầm bánh ngọt nhét vào trong bụng, động tác thanh tú tao nhã hơn bình thường, quả thực có thể nói là ăn như hổ đói.
Triệu Duy Trinh cảm thấy Cố Tri Niên giống như một con sóc tích trữ thức ăn, có chút ngốc nghếch, nhưng lại có chút đáng yêu. Triệu thiếu gia dường như hiếm khi mở miệng nói được lời tốt đẹp: “Còn tưởng rằng cậu không đói bụng chứ? Không khác gì quỷ đói đầu thai”
Cố Tri Niên nuốt miếng bánh cuối cùng, suy nghĩ một chút, đặt ngón tay lên ống tay áo của Triệu Duy Trinh, lau sạch tay mình: “Tôi ăn xong rồi, anh cút đi.”
Triệu Duy Trinh, người rất yêu thích sạch sẽ, nắm lấy móng vuốt của Cố Tri Niên, giải cứu ống tay áo của mình, trên đó quả nhiên có thêm hai dấu tay: “Cố Tri Niên —”
Cố Tri Niên cười thuần lương với Triệu Duy Trinh: “Ngủ ngon.”
Triệu Duy Trinh hừ lạnh một tiếng, lúc Cố Tri Niên xoay người đưa tay túm lấy cổ áo Cố Tri Niên: “Không muốn tôi xách cậu xuống lầu, thì tự mình xuống lầu đi.”
Cố Tri Niên lên giọng gào khóc, cuối cùng cũng đi theo sau Triệu Duy Trinh xuống lầu. Trên bàn ăn phòng khách đặt một chén cháo hải sản, Triệu thiếu gia giống như sai khiến con cún mà chỉ vào vị trí kia: “Cút đi ăn đi.”
Cố Tri Niên bĩu môi, bụng lại kêu ùng ục hai tiếng. Triệu Duy Trinh dường như đã nghe thấy, Alpha nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào bụng phẳng lì của Cố Tri Niên.
“Chỉ là khí lưu thông trong dạ dày thôi!” Cố Tri Niên nói xong nhanh chóng bước đến trước bàn ăn, không cho Triệu Duy Trinh cơ hội nói tiếp nữa.
Triệu thiếu gia dáng vẻ lịch sự tao nhã, lững thững đi đến ngồi xuống đối diện Cố Tri Niên đang yên lặng ăn cháo: “Nghe nói người nào đó phỏng vấn thất bại?”
Cố Tri Niên đang ăn cháo ngẩng đầu lên, vô thức liếm hạt gạo trong suốt dính trên môi: “Anh nghe ai nói?”
Đôi mắt Triệu Duy Trinh tối sầm lại – Cố Tri Niên rốt cuộc có biết, cái miệng kia của cậu thật sự rất đáng hôn không?
Cố Tri Niên thấy Triệu Duy Trinh không trả lời, trong lòng hiện lên một suy đoán khiến cậu phẫn nộ: “Triệu Duy Trinh, có phải anh cho người theo dõi tôi hay không?”
Omega vừa hỏi, vừa duỗi chân đá vào mũi giày của Triệu Duy Trinh. Triệu Duy Trinh khôi phục lại tinh thần, anh áp chế lại cảm xúc trong mắt: “Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu cả ngày chỉ biết lêu lổng?”
“Tôi không có thời gian mà theo dõi cậu, cũng không có hứng thú. Chuyện này là Ông Hai của cậu gọi điện thoại nói cho tôi biết, nếu không ai thèm quản cậu?”
Cái miệng chó này của Triệu Duy Trinh vĩnh viễn nói không ra được lời dễ nghe, tuy rằng Cố Tri Niên đã cố gắng làm quen, nhưng mỗi lần nghe được, vẫn sẽ cảm thấy trong lòng buồn bã. Nhưng lúc này lời nói của Triệu Duy Trinh lại bộc lộ một điều khác khiến Cố Tri Niên tức giận:
“Không phải đã nói là sẽ không can thiệp vào sao? Ông Hai sao có thể giám sát tôi như vậy!”
Giọng nói ủy khuất của Cố Tri Niên khiến Triệu Duy Trinh ngẩn người. Anh đưa tay gõ gõ vào bàn, quyết định giải vây cho ông nội ruột của mình: “Có thể chỉ là nghe được một số tin đồn, ông ấy thương cậu như vậy, lo lắng cho cậu không phải là chuyện đương nhiên sao? Cố Tri Niên, cậu mặc kệ là được.”
Cố Tri Niên đặt chiếc thìa trong tay xuống: “Tôi trượt phỏng vấn, anh muốn chế giễu tôi để làm cái gì?” Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và wattpad only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Triệu Duy Trinh thực sự muốn chế nhạo Cố Tri Niên, nhưng lại không thể nói được lời muốn nói lúc đầu. Alpha đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu nhìn xuống Cố Tri Niên quật cường: “Thất bại là một chuyện tốt.”
Trong mắt Cố Tri Niên hiện lên vẻ không thể tin: “Anh nói cái gì?”
“Thiếu phu nhân của Triệu gia, vào giới giải trí xuất đầu lộ diện có ý nghĩa gì?” Triệu Duy Trinh vốn muốn an ủi Cố Tri Niên, nhưng lời ra khỏi miệng, lại trở nên vô cùng đáng ghét. Cố Tri Niên hận không thể ném chén cháo trong tay vào mặt Triệu Duy Trinh —
Tốt nhất là nóng chết anh, nóng không chết thì ít nhất cũng hủy dung cái tên đại vương thối tha này!
“Anh đúng là không thể hiểu nổi!” Cố Tri Niên đè nén suy nghĩ phạm pháp trong lòng, đứng lên muốn đi lên lầu.
Trong nháy mắt đi ngang qua Triệu Duy Trinh, Triệu Duy Trinh đưa tay nắm lấy khuỷu tay của Cố Tri Niên: “Nội dung hợp đồng của chúng ta cậu còn nhớ không?”
“Yên tâm, tôi nhớ rất rõ ràng, sau này anh không được đến lầu hai của tôi, tôi có đói chết cũng không liên quan đến anh.”
“Đó không phải là điều tôi đang nói” Giọng điệu củaTriệu Duy Trinh nhẹ nhàng hơn: “Kỳ dịch cảm của tôi sắp đến rồi, Bên A.”
Vẻ mặt của Cố Tri Niên thoáng qua như bị sét đánh, lửa giận vừa rồi như bị đánh tan: “Cái, cái gì?”
“Giấy trắng mực đen, rất rõ ràng.” Triệu Duy Trinh nói xong rồi lại buông Cố Tri Niên ra: “Biến đi, con lợn ngu ngốc”
Cố Tri Niên thật sự rất tức giận, chuẩn bị cắn vào cổ Triệu Duy Trinh, Triệu Duy Trinh kịp thời né tránh khỏi miệng Cố Tri Niên, ấn đầu cậu rồi nói lại: “Lợn thì không thích cắn người, Cố Tri Niên, cậu là con lợn ngu ngốc“.
“Tôi muốn giết anh! Triệu Duy Trinh —”
Quản gia beta đứng trong góc của biệt thự bất lực lắc đầu, khóe miệng lại mang theo ý cười: Hôm nay, Thiếu gia và Thiếu phu nhân cũng rất cân xứng!
Hết chương 24.
Rồi anh dỗ vợ dữ chưa =))
Jeff: Dạo này wattpad hay bị lỗi ko vào được, đến lịch mà ko thấy mình đăng bài ở đây thì nhảy qua wordpress đọc nha mấy ní
Cố Tri Niên giơ gối ôm bên cạnh lên ném vào cửa phòng ngủ: “Không mở!”
Alpha ở ngoài cửa nheo mắt: “Mở cửa, có việc.”
Cố Tri Niên khó khăn đứng dậy khỏi giường, chậm rãi đi đến mở cửa. Một ngày ăn một bữa cơm, sắc môi của Cố Tri Niên nhợt nhạt, trên mặt cũng không có chút huyết sắc nào. Nhưng điều này không ngăn được Cố Tri Niên trừng mắt nhìn Triệu Duy Trinh: “Anh tốt nhất là thật sự có việc——”
Cố Tri Niên còn chưa nói xong, Triệu Duy Trinh đã nhét cái bánh ngọt trong tay vào miệng Cố Tri Niên, chặn cái miệng xinh đẹp của Omega lại.
“Cậu cho rằng tôi muốn tới tìm cậu sao? Quản gia nói cậu một bữa cơm cũng không ăn, tôi sợ cậu chết đói, khiến nhà ông nội tôi trở thành nhà ma.”
Cố Tri Niên đẩy cái tay Triệu Duy Trinh đang cầm bánh ngọt ra, tự mình cầm bánh ngọt nhét vào trong bụng, động tác thanh tú tao nhã hơn bình thường, quả thực có thể nói là ăn như hổ đói.
Triệu Duy Trinh cảm thấy Cố Tri Niên giống như một con sóc tích trữ thức ăn, có chút ngốc nghếch, nhưng lại có chút đáng yêu. Triệu thiếu gia dường như hiếm khi mở miệng nói được lời tốt đẹp: “Còn tưởng rằng cậu không đói bụng chứ? Không khác gì quỷ đói đầu thai”
Cố Tri Niên nuốt miếng bánh cuối cùng, suy nghĩ một chút, đặt ngón tay lên ống tay áo của Triệu Duy Trinh, lau sạch tay mình: “Tôi ăn xong rồi, anh cút đi.”
Triệu Duy Trinh, người rất yêu thích sạch sẽ, nắm lấy móng vuốt của Cố Tri Niên, giải cứu ống tay áo của mình, trên đó quả nhiên có thêm hai dấu tay: “Cố Tri Niên —”
Cố Tri Niên cười thuần lương với Triệu Duy Trinh: “Ngủ ngon.”
Triệu Duy Trinh hừ lạnh một tiếng, lúc Cố Tri Niên xoay người đưa tay túm lấy cổ áo Cố Tri Niên: “Không muốn tôi xách cậu xuống lầu, thì tự mình xuống lầu đi.”
Cố Tri Niên lên giọng gào khóc, cuối cùng cũng đi theo sau Triệu Duy Trinh xuống lầu. Trên bàn ăn phòng khách đặt một chén cháo hải sản, Triệu thiếu gia giống như sai khiến con cún mà chỉ vào vị trí kia: “Cút đi ăn đi.”
Cố Tri Niên bĩu môi, bụng lại kêu ùng ục hai tiếng. Triệu Duy Trinh dường như đã nghe thấy, Alpha nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào bụng phẳng lì của Cố Tri Niên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chỉ là khí lưu thông trong dạ dày thôi!” Cố Tri Niên nói xong nhanh chóng bước đến trước bàn ăn, không cho Triệu Duy Trinh cơ hội nói tiếp nữa.
Triệu thiếu gia dáng vẻ lịch sự tao nhã, lững thững đi đến ngồi xuống đối diện Cố Tri Niên đang yên lặng ăn cháo: “Nghe nói người nào đó phỏng vấn thất bại?”
Cố Tri Niên đang ăn cháo ngẩng đầu lên, vô thức liếm hạt gạo trong suốt dính trên môi: “Anh nghe ai nói?”
Đôi mắt Triệu Duy Trinh tối sầm lại – Cố Tri Niên rốt cuộc có biết, cái miệng kia của cậu thật sự rất đáng hôn không?
Cố Tri Niên thấy Triệu Duy Trinh không trả lời, trong lòng hiện lên một suy đoán khiến cậu phẫn nộ: “Triệu Duy Trinh, có phải anh cho người theo dõi tôi hay không?”
Omega vừa hỏi, vừa duỗi chân đá vào mũi giày của Triệu Duy Trinh. Triệu Duy Trinh khôi phục lại tinh thần, anh áp chế lại cảm xúc trong mắt: “Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu cả ngày chỉ biết lêu lổng?”
“Tôi không có thời gian mà theo dõi cậu, cũng không có hứng thú. Chuyện này là Ông Hai của cậu gọi điện thoại nói cho tôi biết, nếu không ai thèm quản cậu?”
Cái miệng chó này của Triệu Duy Trinh vĩnh viễn nói không ra được lời dễ nghe, tuy rằng Cố Tri Niên đã cố gắng làm quen, nhưng mỗi lần nghe được, vẫn sẽ cảm thấy trong lòng buồn bã. Nhưng lúc này lời nói của Triệu Duy Trinh lại bộc lộ một điều khác khiến Cố Tri Niên tức giận:
“Không phải đã nói là sẽ không can thiệp vào sao? Ông Hai sao có thể giám sát tôi như vậy!”
Giọng nói ủy khuất của Cố Tri Niên khiến Triệu Duy Trinh ngẩn người. Anh đưa tay gõ gõ vào bàn, quyết định giải vây cho ông nội ruột của mình: “Có thể chỉ là nghe được một số tin đồn, ông ấy thương cậu như vậy, lo lắng cho cậu không phải là chuyện đương nhiên sao? Cố Tri Niên, cậu mặc kệ là được.”
Cố Tri Niên đặt chiếc thìa trong tay xuống: “Tôi trượt phỏng vấn, anh muốn chế giễu tôi để làm cái gì?” Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và wattpad only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Triệu Duy Trinh thực sự muốn chế nhạo Cố Tri Niên, nhưng lại không thể nói được lời muốn nói lúc đầu. Alpha đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu nhìn xuống Cố Tri Niên quật cường: “Thất bại là một chuyện tốt.”
Trong mắt Cố Tri Niên hiện lên vẻ không thể tin: “Anh nói cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiếu phu nhân của Triệu gia, vào giới giải trí xuất đầu lộ diện có ý nghĩa gì?” Triệu Duy Trinh vốn muốn an ủi Cố Tri Niên, nhưng lời ra khỏi miệng, lại trở nên vô cùng đáng ghét. Cố Tri Niên hận không thể ném chén cháo trong tay vào mặt Triệu Duy Trinh —
Tốt nhất là nóng chết anh, nóng không chết thì ít nhất cũng hủy dung cái tên đại vương thối tha này!
“Anh đúng là không thể hiểu nổi!” Cố Tri Niên đè nén suy nghĩ phạm pháp trong lòng, đứng lên muốn đi lên lầu.
Trong nháy mắt đi ngang qua Triệu Duy Trinh, Triệu Duy Trinh đưa tay nắm lấy khuỷu tay của Cố Tri Niên: “Nội dung hợp đồng của chúng ta cậu còn nhớ không?”
“Yên tâm, tôi nhớ rất rõ ràng, sau này anh không được đến lầu hai của tôi, tôi có đói chết cũng không liên quan đến anh.”
“Đó không phải là điều tôi đang nói” Giọng điệu củaTriệu Duy Trinh nhẹ nhàng hơn: “Kỳ dịch cảm của tôi sắp đến rồi, Bên A.”
Vẻ mặt của Cố Tri Niên thoáng qua như bị sét đánh, lửa giận vừa rồi như bị đánh tan: “Cái, cái gì?”
“Giấy trắng mực đen, rất rõ ràng.” Triệu Duy Trinh nói xong rồi lại buông Cố Tri Niên ra: “Biến đi, con lợn ngu ngốc”
Cố Tri Niên thật sự rất tức giận, chuẩn bị cắn vào cổ Triệu Duy Trinh, Triệu Duy Trinh kịp thời né tránh khỏi miệng Cố Tri Niên, ấn đầu cậu rồi nói lại: “Lợn thì không thích cắn người, Cố Tri Niên, cậu là con lợn ngu ngốc“.
“Tôi muốn giết anh! Triệu Duy Trinh —”
Quản gia beta đứng trong góc của biệt thự bất lực lắc đầu, khóe miệng lại mang theo ý cười: Hôm nay, Thiếu gia và Thiếu phu nhân cũng rất cân xứng!
Hết chương 24.
Rồi anh dỗ vợ dữ chưa =))
Jeff: Dạo này wattpad hay bị lỗi ko vào được, đến lịch mà ko thấy mình đăng bài ở đây thì nhảy qua wordpress đọc nha mấy ní
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro