Chương 6
Bất Chỉ Thịt Khỏa Thái
2024-07-12 20:52:27
Xuyên suốt tiết thứ hai của lớp chụp ảnh nghệ thuật, Trì Tái Hạ như rơi vào trạng thái “mang lưng gai ngồi bàn chông”.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, phim phóng sự cũng đã chiếu xong, giảng viên trở về phòng học theo tiếng chuông, thuận tay mở đèn.
Phòng học bỗng sáng bừng, tiếng xì xào nói nhỏ lẫn âm thanh vụn vặt tạp nham cũng tựa như nước đổ vào chảo dầu, đột ngột trở nên ồn ào.
Mọi người vội vàng rời đi, chẳng mấy chốc trước cửa đã bị chen lấn.
Trì Tái Hạ - bình thường không thích tham gia náo nhiệt - cũng đè thấp vành nón, đi cùng Khương Tuế Tuế, hoàn hảo hòa vào đám người đang di chuyển với tốc độ rùa bò về phía lối ra nhỏ.
Đương nhiên nhiều người thì chen chúc, trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã đánh rơi điện thoại nên phải cúi người nhặt, người bên cạnh lùi lại để chừa chỗ trống. Trì Tái Hạ không đề phòng, bị người trước mặt đẩy lui, sau lưng chợt đụng vào một lồng ngực rắn chắc.
Cô hít một hơi.
Mùi hương sạch sẽ mát lạnh tràn vào xoang mũi, một cánh tay chìa ra bên cạnh che chở cô.
Bàn tay ấy nhìn rất đẹp, trắng nõn thon gầy, xương ngón tay uốn thành độ cong lưa thưa, có thể thấy lờ mờ mạch máu xanh nhạt giữa cổ tay.
Trì Tái Hạ bừng tỉnh, sau khi đứng vững thì cô muốn nói cảm ơn, nhưng không ngờ vừa quay đầu, cô chưa kịp chuẩn bị gì đã chạm ngay một đôi mắt yên tĩnh.
“...”
Tên gì nhỉ, Hứa Định?
Cô khựng lại mấy giây, sau đó tỏ vẻ như không có chuyện gì, nói: “Cảm ơn.”
Rồi cô xoay người, lưng thẳng tắp, ngón tay ngón chân đều hơi co lại.
“Không cần cảm ơn.” Hứa Định cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Cũng không biết Trì Tái Hạ có nghe thấy hay không, dù sao cô cũng không quay đầu nữa. Mọi người tản ra, chẳng mấy chốc cô và Khương Tuế Tuế đã biến mất ở cửa phòng học.
-
Khi Hứa Định trở về, Thư Hiếu Vũ và Lý Vi không có ở trong phòng, chỉ còn mỗi Trần Ổn với mái tóc như ổ gà đang vừa ngáp vừa gọi điện với người khác.
“Không phải, em nhớ hồi cấp 3 mấy người bên cạnh cô ấy không ai có tính cách giống anh hết.”
…
“Ai mà biết, em cũng đâu biết. Nếu anh cứ bắt em nói, vậy em chỉ đành trả lời là kiểu người hơi vô học một chút thôi.”
…
“Được, được, nếu thành công thì nhớ mời cơm em đó.”
Trần Ổn cúp điện thoại, buồn cười kể: “Anh cả bên câu lạc bộ của tao nghe nói tao tốt nghiệp Nhất Trung, bèn chạy đến chỗ tao nghe ngóng về Trì Tái Hạ. Mày biết Trì Tái Hạ không? Cùng tuổi chúng ta, lớp Văn 1, dáng người xinh đẹp, lúc trước lớp chúng ta có mấy đứa theo đuổi cô ấy.”
Hứa Định thả cặp ngồi xuống, từ chối cho ý kiến.
“Nghe đồn nhà cô ấy rất có tiền, cũng không biết vì sao mà không đưa cô ấy ra thẳng nước ngoài, mà để cô ấy học Ban Quốc tế gì đó ở trường chúng ta nữa.”
Trần Ổn mở phần mềm gọi thức ăn, vừa chọn món vừa lải nhải liên miên.
“Không phải học kỳ này Ban Quốc tế dời qua sao, anh cả bên câu lạc bộ tao mới chạm mặt cô ấy một lần mà đã mê muội ngay, phải tìm người hỏi han khắp nơi. Bình thường người anh em đó cũng khá ít nói, là con trâu giống mày ở Viện bọn họ đó. Không phải tao nói đâu, người như anh ấy ấy mà, chắc chắn sẽ không đùa giỡn.”
Tay đang dựng rìa laptop của Hứa Định khựng lại.
“Mấy thằng con trai ở bên cạnh Trì Tái Hạ trước đó ai cũng là con nhà giàu, vừa phong lưu vừa ham chơi, mày biết Lương Kim Việt đúng không? Cậu ta khá nổi tiếng hồi cấp 3, khu rừng hoa anh đào ở sau tòa Ngột Tư, còn thư viện mới nữa, nhà cậu ta quyên hết đó. Hình như cậu ta và Trì Tái Hạ là cái gì mà…thanh mai trúc mã?”
“Hầy, vốn dĩ anh cả của câu lạc bộ tao không phải người cùng thế giới với bọn họ. Nói hơi khó nghe, dù anh ấy vội vàng theo đuổi thì có lẽ nhiều nhất người ta cũng chỉ xem anh ấy như một tên mặt dày bám dính lấy, chứ chẳng có ý gì đâu.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, yêu đương vốn chẳng thú vị gì, hầu hạ bạn gái chẳng khác nào hầu hạ tổ tông. Chính tao còn chưa hiểu cách hầu hạ…”
Nghe đến đây, mí mắt Hứa Định hơi giật, vô thức đeo tai nghe lên, chỉnh sang chế độ chống ồn.
Chuyện xưa Trần Ổn phục vụ bạn gái tổ tông này, anh đã nghe ba mươi tám lần ở các trường hợp khác nhau rồi, không có nhu cầu nghe thêm lần thứ ba mươi chín.
-
Một bên khác, Trì Tái Hạ, người bỗng nhiên trở thành nhân vật nữ chính của chủ đề thì không hề cảm nhận được gì. Sau khi kết thúc lớp học môn tự chọn, cô lập tức trở về ngủ.
Từ khi ở trọ tại trường đến nay, cô và bạn cùng phòng vẫn chẳng giao lưu gì mấy. Gần đây, cô còn treo màn từ trên giường xuống dưới bàn đọc sách, hoàn toàn ngăn cách bản thân với người khác.
Bây giờ chưa đến lúc hẹn vào phó bản, Trì Tái Hạ vốn định vào game trước, rồi đến thành chính dạo chơi.
Nhưng cô vừa online, Thu Hành đã gửi tin nhắn riêng: “Hạ Hạ, mau đến kênh chat.”
“111.”
Hôm nay kênh chat rất náo nhiệt, lúc Trì Tái Hạ vào thì bên trong đã xuất hiện không ít người. Chẳng qua, ngoài Thu Hành, Thư Lãnh và Giang Huyền Dạ ra, thì những người khác cô đều không biết.
“Hạ Hạ, tới rồi.” Vẫn là giọng nam cặn bã quen thuộc: “Chính thức giới thiệu với mọi người, đây là Hạ Hạ - đồ đệ nhỏ mà tôi mới nhận, chơi Thiên Vu, hôm qua vừa max cấp, là tân thủ.”
Lúc trước, việc Thu Hành nuôi thả cũng không phải không có lý do, đa số cách chơi trong “Phong Nguyệt” đều có yêu cầu về cấp độ.
Trước khi cô lên đến max cấp, bình thường hắn toàn chỉ huy phó bản cỡ lớn, ngay cả cửa Trì Tái Hạ còn không vào được.
Lên tới max cấp thì không giống, toàn bộ bản đồ và cách chơi đều được mở.
Khiêu chiến huyễn cảnh, thi đấu PK, công thành đoạt đất,... những cách chơi này đều đem đến phần thưởng tương ứng, có thể giúp người chơi nuôi nhân vật, tăng lực chiến.
Đương nhiên, ban thưởng phong phú nhất, đường tắt để thu hoạch ổn định nhất vẫn luôn là khiêu chiến huyễn cảnh, thông thường gọi là vào phó bản.
Ngoài phó bản đội nhỏ 5 người, “Phong Nguyệt” còn có phó bản khiêu chiến đoàn đội cỡ lớn từ 10-40 người.
Căn cứ vào số người tham gia, các phó bản đoàn đội cỡ lớn này cũng chia ra độ khó khác nhau: Đơn giản, bình thường, truyền thuyết và ác mộng.
Phó bản mà tối nay bọn họ vào là phó bản độ khó bình thường cho 20 người: Tiên Quốc Thanh Khâu.
Thu Hành giới thiệu cô với mọi người, tuy cũng có người thuận miệng chào đón, nhưng chẳng mấy chốc kênh chat đã bàn qua mấy chủ đề khác.
Chỉ là người mới thôi, không một ai để ý thêm.
Khi mọi người đang lao nhao, thì “leng keng”, Minh Kính Phi Đài đã đến.
Cảnh tượng lặp lại, không ai thèm để ý.
Thấy đã gần tới lúc vào phó bản, người cũng đã đông đủ, Thu Hành bật mic tằng hắng, bảo mọi người chuẩn bị một chút, tập hợp ở cổng phó bản.
“Ơ, Mao Mao rời đội.” Đột nhiên có người chen lời.
Thu Hành đáp: “Không sao, chúng ta đợi cô ấy một lát.”
Rớt mạng trong game là chuyện thường, mọi người đều sẽ chờ một lúc. Nhưng qua hồi lâu, người chơi tên Mao Mao offline này cũng không online lại.
Bạn bè định gọi điện thoại hỏi, thì rốt cuộc người kia đã hiện thân trong nhóm bang.
Mao Mao: [Mọi người, đột nhiên tui bị ngắt mạng QAQ!]
Mao Mao: [Vừa mới hỏi tổng đài, họ bảo do dây cáp bị đứt, không thể khôi phục ngay được. Chắc tui không tham gia được rồi, mọi người tìm người khác nhé [dập đầu][khóc lớn].]
Thu Hành: [Không sao.]
Thu Hành an ủi hai câu, rồi hỏi trong nhóm bang có ai muốn đánh phó bản không.
Tùy Phong: [Thiếu người? Để tôi.]
Trong nhóm bang lập tức ồn ào.
Rất hiển nhiên, mọi người đều biết chuyện giữa Thư Lãnh, Tùy Phong và Giang Huyền Dạ.
Đáng tiếc thay, lúc này Trì Tái Hạ không hề có tâm trạng hóng hớt, bởi vì sau khi vào phó bản cô mới phát hiện ra, phong cách của đồng đội có vẻ không giống mình cho lắm.
Tất cả mọi người đều mặc đủ loại thời trang, mang theo vô vàn thú triệu hoán quý hiếm, toát lên vẻ ngăn nắp xinh đẹp phú quý bức người.
Mà cô, thì diện y phục nhập môn của Tộc Thiên Vu hết sức mộc mạc đứng lẫn trong đó, trông giống hệt một tỳ nữ tông môn sụp đổ nên phải bán mình làm nô, còn khiến bản thân lấm lem bụi đất.
Trì Tái Hạ cô đây sao có thể dính dáng tới bụi đất chứ.
Trong game cũng không được!
Nhưng trò chơi này “hay” ở điểm, muốn trang phục xinh đẹp thì bạn chỉ có thể mua ở nơi thương nhân dị vực trong thành chính, mà bản đồ thành chính kia, lại phải chờ lần đầu tiên max cấp mới mở ra.
Trời cao thật có mắt, tối qua trước khi offline, cô đã miễn cưỡng mở đủ trận truyền tống trong bản đồ. Hôm nay vừa online, cô còn chưa kịp chứng kiến cảnh phú quý phong lưu của thành chính, đã đâm đầu ngay vào phó bản đội luồng gió yêu ma khắp nơi này.
Sau khi chiếu xong đoạn phim anime ngắn kể về một hồ tiên Thành Khâu không tranh quyền thế, chỉ chuyên tâm tu luyện bị đại yêu thượng cổ hủy diệt gia viên, thì Tiên Quốc Thanh Khâu, vừa rồi còn trông như thế ngoại đào viên, chớp mắt đã biến thành nơi đêm đen che mặt trời, chim cú kêu thê lương, quỷ quái ai oán.
Cách đó không xa, một nữ yêu hoang dã với chiếc đuôi dài xoay quanh, hai mắt đỏ hồng, giữa khóe môi nhếch lên còn dính một vệt máu.
Phó bản đoàn đội cỡ lớn, quả nhiên hình thức cũng rất được đầu tư.
Ngoại trừ Thu Hành, những người khác đều tự giác yên lặng.
Thu Hành thông báo ngắn gọn cách đánh BOSS số 1, toàn đội hãy vào xác nhận.
Trì Tái Hạ cũng bấm xác nhận không tí chột dạ nào.
Bởi vì Thu Hành đã nói chuyện riêng với cô, cứ thoải mái đánh, dẫn cô làm quen một xíu thôi. Phó bản với độ khó bình thường, mất mạng cũng không phải vấn đề gì lớn.
Cũng không biết nên khen Trì Tái Hạ may mắn hay sao, mà khi đánh trong phó bản này, tuy cô không có cống hiến hữu ích về mặt giảm tổn thương hoặc trị liệu, nhưng cô vẫn khống chế được tỉ lệ tử vong của toàn đội ở mức bình quân.
Đơn giản mà nói, cô đã từng chết, nhưng chết không bắt mắt, ít nhất không lâm vào tình trạng khiến cả đội bị diệt.
Trì Tái Hạ nhẹ nhàng thở ra, còn rảnh rỗi nói chuyện riêng với Minh Kính Phi Đài: “Xem đi, tôi mới chết hai lần, có người còn chết tận bốn lần đó!”
Minh Kính Phi Đài nhìn tần suất sử dụng [Xá Thế], không nói gì, chỉ “Ừ”.
Sau khi BOSS cuối ngã xuống, bầu không khí trong đội trở nên nhẹ nhõm hơn, mọi người ai cần đi toilet thì đi toilet, ai muốn lấy thức ăn ngoài thì đi lấy thức ăn ngoài.
Thu Hành kiểm tra tài nguyên trang bị rớt ra, thấy không có gì đáng tiền, bèn mở thẳng một cuộc đấu giá.
Phó bản đoàn đội cỡ lớn rớt vô số phần thưởng, phần thưởng đơn thì tìm NPC phó bản nhận là được. Còn về phần thưởng chung thì sau khi qua ải, trưởng đội có thể căn cứ vào nhu cầu của thành viên đội mình, rồi lựa chọn hình thức phân phát tương ứng.
Cách tương đối giảm thiểu lo lắng hơn là mở cuộc đấu giá, tất cả trang bị tài nguyên đều cho vào nhà đấu giá, thành viên có thể trực tiếp ra giá ở giao diện đấu giá của hệ thống.
Sau khi đấu giá kết thúc, hệ thống sẽ thu hồi vật phẩm còn sót theo giá khởi điểm. Về tiền tích lũy đấu giá thì sẽ được chia cho các thành viên trong đội dựa theo giá trị cống hiến của họ, cũng chính là “tiền lương” mà người chơi hay nói.
Hôm nay bọn họ đánh phó bản bình thường, đội 20 người, xác suất rớt được tài nguyên cao cấp và trang bị cực phẩm vốn rất thấp.
Đánh xong phó bản, bên cạnh tài nguyên xây bang chắc chắn sẽ rớt ra, thứ đáng giá nhất là một viên đá quý Hỏa Linh, phẩm chất [Hi hữu].
Đá quý được dùng khảm trên đạo cụ trang phục, chúng đa dạng kiểu loại. Đá quý khác loại thì thuộc tính và môn phái sử dụng được cũng hoàn toàn khác nhau.
Viên đá quý Hỏa Linh này thuộc loại sát thương đánh gần, tăng thêm thuộc tính [Trúng đích] và [Bạo kích], chỉ vỏn vẹn thích hợp với môn phái sát thương đánh gần.
Thật đúng lúc, kiếm khách Phái Quân Sơn mà Tùy Phong chơi và sát thủ Thất Tinh Môn mà Giang Huyền Dạ chơi đều là môn phái có sát thương đánh gần cực kì tiêu chuẩn.
Chỉ một lát sau, hệ thống theo trình tự đã đấu giá tới viên đá quý này.
[Hệ thống] Vật phẩm đấu giá [Đá Quý Hỏa Linh], giá khởi điểm là 100 vàng, bắt đầu đấu giá…
[Ra giá] Tùy Phong: 500 vàng.
[Ra giá] Giang Huyền Dạ: 1000 vàng..
[Ra giá] Tùy Phong: 1500 vàng.
[Ra giá] Giang Huyền Dạ: 2000 vàng.
Đến rồi đến rồi!
Quần chúng hóng hớt nhanh chóng vào chỗ!
[Ra giá] Tùy Phong: 3000 vàng.
[Ra giá] Giang Huyền Dạ: 4000 vàng.
Tình hình chiến đấu giằng co, trong lúc nhất thời, giao diện đấu giá chỉ còn mỗi thông báo ra giá của hai người.
[Ra giá] Giang Huyền Dạ: 7000 vàng.
[Ra giá] Tùy Phong: 8000 vàng.
[Ra giá] Giang Huyền Dạ: 9000 vàng.
[Ra giá] Tùy Phong: 10000 vàng.
10 ngàn vàng, dựa theo giá vàng trước mắt thì tương đương với 500 Nhân Dân tệ (khoảng 1.647.100 VNĐ). Thông thường, một khối đá quý phẩm chất hi hữu cùng lắm sẽ lên đến 200 nhân dân tệ, bây giờ có giá này, hiển nhiên đã không còn là cuộc đấu giá đá quý.
Sau một lát im lặng, hệ thống thông báo: [Giang Huyền Dạ] ngừng cạnh tranh.
Tăng đến giá này, dừng lại rất bình thường. Nào ngờ, trong kênh chat lại có người hóng hớt không hề sợ dây vào phiền phức, đã trêu chọc hỏi sao anh ta lại ngừng.
Giang Huyền Dạ còn chưa trả lời, Tùy Phong đã cười khẽ: “Sinh viên ấy mà, thông cảm xíu đi.”
Hiển nhiên không hề để Giang Huyền Dạ vào mắt.
Hệ thống chờ đợi một lát, bắt đầu tự động đếm ngược.
[Hệ thống] Đếm ngược đấu giá [Đá quý Hỏa Linh]: 10
[Hệ thống] Đếm ngược đấu giá [Đá quý Hỏa Linh]: 9
…
[Đội] Đăng Hoa Hoa: Ông chủ giàu quá!!!
[Đội] Thiên Mộ: Cuối cùng cũng có thể nhận tiền lương, khóc lớn.
[Đội] Noãn Anh: Một viên đá quý hi hữu đấu lên tới 10 ngàn, Phong tổng hồi đó anh đập vào Kinh Tuyết bao nhiêu? [Ngạc nhiên].
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tùy Phong.
[Đội] Tùy Phong: Cũng không nhiều, phàm là thứ tôi muốn, giá cả không quan trọng.
Thật phóng khoáng.
[Hệ thống] Đếm ngược đấu giá [Đá quý Hỏa Linh]: 3.
[Hệ thống] Đếm ngược đấu giá [Đá quý Hỏa Linh]: 2.
[Ra giá] Mưa hè không ngớt: 20000 vàng.
Cô ra giá ngay sát thời điểm đếm ngược của hệ thống, vừa rõ ràng vừa đột ngột. Kênh đội yên lặng mấy giây, lập tức gửi một đống dấu chấm hỏi.
[Đội] Đăng Hoa Hoa:?
[Đội] Lê Trà:???
[Đội] Thiên Mộ:?
[Đội] Mưa hè không ngớt: Đập cho người ta.
Trì Tái Hạ giải thích.
Môn phái của cô thuộc sát thương tầm xa và trị liệu phụ trợ, khối đá quý này cô không dùng được.
Trong game, để phòng ngừa hành động ác ý cố tình nâng giá trang bị không thuộc về môn phái của mình, hệ thống sẽ cấm ra giá, ngay cả nút [Đấu giá] cũng hiện màu xám. Nhưng nếu lựa chọn đập tiền để [Đưa tặng] cho người khác bên cạnh thì vẫn có thể tham dự.
Tất nhiên thành viên trong đội hiểu rõ chuyện đó hơn cả cô, thế nên điều khiến bọn họ ngơ ngác, không nằm ở chuyện cô hốt một viên đá quý mình không dùng được, mà không ngờ cô dám ra đến cái giá này để lấy lại mặt mũi cho sư huynh mình.
Dĩ nhiên Tùy Phong cũng kinh ngạc, sau khi im lặng một lúc lâu…
[Đội] Tùy Phong: Được rồi, cho cô đó.
[Đội] Tùy Phong: Lát nữa tôi đập một viên cực phẩm khác là được.
[Đội] Mưa hè không ngớt: Đừng, anh có thể tiếp tục thêm mà.
[Đội] Mưa hè không ngớt: Anh nói đúng, phàm là thứ mình muốn, giá cả bao nhiêu không quan trọng.
Ngay giờ khắc này, tiếng xì xào trong đội đã đạt đến cực điểm!
Sau khi xem kịch xong, ai nấy cũng không nhịn được mà bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.
“Đúng vậy, tiếp tục đi.”
“Đừng bảo ông chủ Phong không đập nổi đó.”
“Sao ông chủ Phong không đập nổi được chứ, cưỡi hẳn Kinh Tuyết mà.”
Chẳng biết vì sao, Thư Lãnh - người nghe bảo đang đi rất gần với Tùy Phong - cũng đứng ngoài quan sát, không mở miệng giải vây giúp gã ta. Những người khác mừng rỡ xem kịch, cũng không lên tiếng thay cho Tùy Phong.
Tùy Phong đành nhẫn nhịn.
[Ra giá] Tùy Phong: 21000 vàng.
[Ra giá] Mưa hè không ngớt: 30000 vàng.
[Ra giá] Tùy Phong: 31000 vàng.
[Ra giá] Mưa hè không ngớt: 40000 vàng.
Hai lượt Trì Tái Hạ ra giá này cách nhau chưa đến nửa giây, cứ như đã sớm gõ trước giá cả, chỉ đợi đối thủ ra giá, cô sẽ lập tức gửi ngay.
“Bây giờ người mới đều mạnh vậy sao?”
“Đậu má cái thứ quỷ gì mà 40 ngàn, tao mới đi vệ sinh một chút thôi mà!”
Tùy Phong không theo nổi nữa.
Không phải gã ta không có 40 ngàn vàng, nhưng chuyện dùng tiền để đập vào một khối đá quý phẩm chất hi hữu thế này, cũng không phù hợp với nguyên tắc tiêu tiền làm màu trong game của gã ta.
Gã ta không bấm từ bỏ cạnh tranh, nhưng cũng không ra giá nữa.
Hệ thống đợi một lát, rồi bắt đầu đếm ngược.
Mười giây sau…
[Hệ thống] Đấu giá [Đá Quý Hỏa Linh] kết thúc, chốt giá: 40 ngàn vàng. Chúc mừng [Mưa hè không ngớt]!
[Mật] Giang Huyền Dạ:???
[Mật] Giang Huyền Dạ: Đừng lấy! Ta không muốn!
[Mật] Giang Huyền Dạ: Hạ Hạ! Ta thật sự không cần viên đá quý này, đừng hờn dỗi!
[Mật] Giang Huyền Dạ: Giá quá cao rồi!
[Mật] Giang Huyền Dạ: [lo lắng][lo lắng].
[Mật] Giang Huyền Dạ: Muội thế này ta ngại lắm!!
…
Từ khi Trì Tái Hạ bắt đầu ra giá, kênh chat mật vẫn rung lên điên cuồng.
Nhưng cô không chú ý, mãi tới lúc đấu giá kết thúc thì cô mới đọc.
[Mật] Mưa hè không ngớt:?
[Mật] Mưa hè không ngớt: Ta đâu có đập vì huynh.
Cùng lúc đấy, thông báo giao diện đấu giá cũng hiển thị dòng…
[Hệ thống] [Mưa hè không ngớt] tặng [Đá Quý Hỏa Linh] cho thành viên [Minh Kính Phi Đài] trong đội.
- -------------------
Hạ Hạ xinh đẹp, giàu có nức trời!
Thuận tiện yêu cầu phát bài “Là Tự Em Đa Tình” cho Giang sư huynh.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, phim phóng sự cũng đã chiếu xong, giảng viên trở về phòng học theo tiếng chuông, thuận tay mở đèn.
Phòng học bỗng sáng bừng, tiếng xì xào nói nhỏ lẫn âm thanh vụn vặt tạp nham cũng tựa như nước đổ vào chảo dầu, đột ngột trở nên ồn ào.
Mọi người vội vàng rời đi, chẳng mấy chốc trước cửa đã bị chen lấn.
Trì Tái Hạ - bình thường không thích tham gia náo nhiệt - cũng đè thấp vành nón, đi cùng Khương Tuế Tuế, hoàn hảo hòa vào đám người đang di chuyển với tốc độ rùa bò về phía lối ra nhỏ.
Đương nhiên nhiều người thì chen chúc, trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã đánh rơi điện thoại nên phải cúi người nhặt, người bên cạnh lùi lại để chừa chỗ trống. Trì Tái Hạ không đề phòng, bị người trước mặt đẩy lui, sau lưng chợt đụng vào một lồng ngực rắn chắc.
Cô hít một hơi.
Mùi hương sạch sẽ mát lạnh tràn vào xoang mũi, một cánh tay chìa ra bên cạnh che chở cô.
Bàn tay ấy nhìn rất đẹp, trắng nõn thon gầy, xương ngón tay uốn thành độ cong lưa thưa, có thể thấy lờ mờ mạch máu xanh nhạt giữa cổ tay.
Trì Tái Hạ bừng tỉnh, sau khi đứng vững thì cô muốn nói cảm ơn, nhưng không ngờ vừa quay đầu, cô chưa kịp chuẩn bị gì đã chạm ngay một đôi mắt yên tĩnh.
“...”
Tên gì nhỉ, Hứa Định?
Cô khựng lại mấy giây, sau đó tỏ vẻ như không có chuyện gì, nói: “Cảm ơn.”
Rồi cô xoay người, lưng thẳng tắp, ngón tay ngón chân đều hơi co lại.
“Không cần cảm ơn.” Hứa Định cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Cũng không biết Trì Tái Hạ có nghe thấy hay không, dù sao cô cũng không quay đầu nữa. Mọi người tản ra, chẳng mấy chốc cô và Khương Tuế Tuế đã biến mất ở cửa phòng học.
-
Khi Hứa Định trở về, Thư Hiếu Vũ và Lý Vi không có ở trong phòng, chỉ còn mỗi Trần Ổn với mái tóc như ổ gà đang vừa ngáp vừa gọi điện với người khác.
“Không phải, em nhớ hồi cấp 3 mấy người bên cạnh cô ấy không ai có tính cách giống anh hết.”
…
“Ai mà biết, em cũng đâu biết. Nếu anh cứ bắt em nói, vậy em chỉ đành trả lời là kiểu người hơi vô học một chút thôi.”
…
“Được, được, nếu thành công thì nhớ mời cơm em đó.”
Trần Ổn cúp điện thoại, buồn cười kể: “Anh cả bên câu lạc bộ của tao nghe nói tao tốt nghiệp Nhất Trung, bèn chạy đến chỗ tao nghe ngóng về Trì Tái Hạ. Mày biết Trì Tái Hạ không? Cùng tuổi chúng ta, lớp Văn 1, dáng người xinh đẹp, lúc trước lớp chúng ta có mấy đứa theo đuổi cô ấy.”
Hứa Định thả cặp ngồi xuống, từ chối cho ý kiến.
“Nghe đồn nhà cô ấy rất có tiền, cũng không biết vì sao mà không đưa cô ấy ra thẳng nước ngoài, mà để cô ấy học Ban Quốc tế gì đó ở trường chúng ta nữa.”
Trần Ổn mở phần mềm gọi thức ăn, vừa chọn món vừa lải nhải liên miên.
“Không phải học kỳ này Ban Quốc tế dời qua sao, anh cả bên câu lạc bộ tao mới chạm mặt cô ấy một lần mà đã mê muội ngay, phải tìm người hỏi han khắp nơi. Bình thường người anh em đó cũng khá ít nói, là con trâu giống mày ở Viện bọn họ đó. Không phải tao nói đâu, người như anh ấy ấy mà, chắc chắn sẽ không đùa giỡn.”
Tay đang dựng rìa laptop của Hứa Định khựng lại.
“Mấy thằng con trai ở bên cạnh Trì Tái Hạ trước đó ai cũng là con nhà giàu, vừa phong lưu vừa ham chơi, mày biết Lương Kim Việt đúng không? Cậu ta khá nổi tiếng hồi cấp 3, khu rừng hoa anh đào ở sau tòa Ngột Tư, còn thư viện mới nữa, nhà cậu ta quyên hết đó. Hình như cậu ta và Trì Tái Hạ là cái gì mà…thanh mai trúc mã?”
“Hầy, vốn dĩ anh cả của câu lạc bộ tao không phải người cùng thế giới với bọn họ. Nói hơi khó nghe, dù anh ấy vội vàng theo đuổi thì có lẽ nhiều nhất người ta cũng chỉ xem anh ấy như một tên mặt dày bám dính lấy, chứ chẳng có ý gì đâu.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, yêu đương vốn chẳng thú vị gì, hầu hạ bạn gái chẳng khác nào hầu hạ tổ tông. Chính tao còn chưa hiểu cách hầu hạ…”
Nghe đến đây, mí mắt Hứa Định hơi giật, vô thức đeo tai nghe lên, chỉnh sang chế độ chống ồn.
Chuyện xưa Trần Ổn phục vụ bạn gái tổ tông này, anh đã nghe ba mươi tám lần ở các trường hợp khác nhau rồi, không có nhu cầu nghe thêm lần thứ ba mươi chín.
-
Một bên khác, Trì Tái Hạ, người bỗng nhiên trở thành nhân vật nữ chính của chủ đề thì không hề cảm nhận được gì. Sau khi kết thúc lớp học môn tự chọn, cô lập tức trở về ngủ.
Từ khi ở trọ tại trường đến nay, cô và bạn cùng phòng vẫn chẳng giao lưu gì mấy. Gần đây, cô còn treo màn từ trên giường xuống dưới bàn đọc sách, hoàn toàn ngăn cách bản thân với người khác.
Bây giờ chưa đến lúc hẹn vào phó bản, Trì Tái Hạ vốn định vào game trước, rồi đến thành chính dạo chơi.
Nhưng cô vừa online, Thu Hành đã gửi tin nhắn riêng: “Hạ Hạ, mau đến kênh chat.”
“111.”
Hôm nay kênh chat rất náo nhiệt, lúc Trì Tái Hạ vào thì bên trong đã xuất hiện không ít người. Chẳng qua, ngoài Thu Hành, Thư Lãnh và Giang Huyền Dạ ra, thì những người khác cô đều không biết.
“Hạ Hạ, tới rồi.” Vẫn là giọng nam cặn bã quen thuộc: “Chính thức giới thiệu với mọi người, đây là Hạ Hạ - đồ đệ nhỏ mà tôi mới nhận, chơi Thiên Vu, hôm qua vừa max cấp, là tân thủ.”
Lúc trước, việc Thu Hành nuôi thả cũng không phải không có lý do, đa số cách chơi trong “Phong Nguyệt” đều có yêu cầu về cấp độ.
Trước khi cô lên đến max cấp, bình thường hắn toàn chỉ huy phó bản cỡ lớn, ngay cả cửa Trì Tái Hạ còn không vào được.
Lên tới max cấp thì không giống, toàn bộ bản đồ và cách chơi đều được mở.
Khiêu chiến huyễn cảnh, thi đấu PK, công thành đoạt đất,... những cách chơi này đều đem đến phần thưởng tương ứng, có thể giúp người chơi nuôi nhân vật, tăng lực chiến.
Đương nhiên, ban thưởng phong phú nhất, đường tắt để thu hoạch ổn định nhất vẫn luôn là khiêu chiến huyễn cảnh, thông thường gọi là vào phó bản.
Ngoài phó bản đội nhỏ 5 người, “Phong Nguyệt” còn có phó bản khiêu chiến đoàn đội cỡ lớn từ 10-40 người.
Căn cứ vào số người tham gia, các phó bản đoàn đội cỡ lớn này cũng chia ra độ khó khác nhau: Đơn giản, bình thường, truyền thuyết và ác mộng.
Phó bản mà tối nay bọn họ vào là phó bản độ khó bình thường cho 20 người: Tiên Quốc Thanh Khâu.
Thu Hành giới thiệu cô với mọi người, tuy cũng có người thuận miệng chào đón, nhưng chẳng mấy chốc kênh chat đã bàn qua mấy chủ đề khác.
Chỉ là người mới thôi, không một ai để ý thêm.
Khi mọi người đang lao nhao, thì “leng keng”, Minh Kính Phi Đài đã đến.
Cảnh tượng lặp lại, không ai thèm để ý.
Thấy đã gần tới lúc vào phó bản, người cũng đã đông đủ, Thu Hành bật mic tằng hắng, bảo mọi người chuẩn bị một chút, tập hợp ở cổng phó bản.
“Ơ, Mao Mao rời đội.” Đột nhiên có người chen lời.
Thu Hành đáp: “Không sao, chúng ta đợi cô ấy một lát.”
Rớt mạng trong game là chuyện thường, mọi người đều sẽ chờ một lúc. Nhưng qua hồi lâu, người chơi tên Mao Mao offline này cũng không online lại.
Bạn bè định gọi điện thoại hỏi, thì rốt cuộc người kia đã hiện thân trong nhóm bang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mao Mao: [Mọi người, đột nhiên tui bị ngắt mạng QAQ!]
Mao Mao: [Vừa mới hỏi tổng đài, họ bảo do dây cáp bị đứt, không thể khôi phục ngay được. Chắc tui không tham gia được rồi, mọi người tìm người khác nhé [dập đầu][khóc lớn].]
Thu Hành: [Không sao.]
Thu Hành an ủi hai câu, rồi hỏi trong nhóm bang có ai muốn đánh phó bản không.
Tùy Phong: [Thiếu người? Để tôi.]
Trong nhóm bang lập tức ồn ào.
Rất hiển nhiên, mọi người đều biết chuyện giữa Thư Lãnh, Tùy Phong và Giang Huyền Dạ.
Đáng tiếc thay, lúc này Trì Tái Hạ không hề có tâm trạng hóng hớt, bởi vì sau khi vào phó bản cô mới phát hiện ra, phong cách của đồng đội có vẻ không giống mình cho lắm.
Tất cả mọi người đều mặc đủ loại thời trang, mang theo vô vàn thú triệu hoán quý hiếm, toát lên vẻ ngăn nắp xinh đẹp phú quý bức người.
Mà cô, thì diện y phục nhập môn của Tộc Thiên Vu hết sức mộc mạc đứng lẫn trong đó, trông giống hệt một tỳ nữ tông môn sụp đổ nên phải bán mình làm nô, còn khiến bản thân lấm lem bụi đất.
Trì Tái Hạ cô đây sao có thể dính dáng tới bụi đất chứ.
Trong game cũng không được!
Nhưng trò chơi này “hay” ở điểm, muốn trang phục xinh đẹp thì bạn chỉ có thể mua ở nơi thương nhân dị vực trong thành chính, mà bản đồ thành chính kia, lại phải chờ lần đầu tiên max cấp mới mở ra.
Trời cao thật có mắt, tối qua trước khi offline, cô đã miễn cưỡng mở đủ trận truyền tống trong bản đồ. Hôm nay vừa online, cô còn chưa kịp chứng kiến cảnh phú quý phong lưu của thành chính, đã đâm đầu ngay vào phó bản đội luồng gió yêu ma khắp nơi này.
Sau khi chiếu xong đoạn phim anime ngắn kể về một hồ tiên Thành Khâu không tranh quyền thế, chỉ chuyên tâm tu luyện bị đại yêu thượng cổ hủy diệt gia viên, thì Tiên Quốc Thanh Khâu, vừa rồi còn trông như thế ngoại đào viên, chớp mắt đã biến thành nơi đêm đen che mặt trời, chim cú kêu thê lương, quỷ quái ai oán.
Cách đó không xa, một nữ yêu hoang dã với chiếc đuôi dài xoay quanh, hai mắt đỏ hồng, giữa khóe môi nhếch lên còn dính một vệt máu.
Phó bản đoàn đội cỡ lớn, quả nhiên hình thức cũng rất được đầu tư.
Ngoại trừ Thu Hành, những người khác đều tự giác yên lặng.
Thu Hành thông báo ngắn gọn cách đánh BOSS số 1, toàn đội hãy vào xác nhận.
Trì Tái Hạ cũng bấm xác nhận không tí chột dạ nào.
Bởi vì Thu Hành đã nói chuyện riêng với cô, cứ thoải mái đánh, dẫn cô làm quen một xíu thôi. Phó bản với độ khó bình thường, mất mạng cũng không phải vấn đề gì lớn.
Cũng không biết nên khen Trì Tái Hạ may mắn hay sao, mà khi đánh trong phó bản này, tuy cô không có cống hiến hữu ích về mặt giảm tổn thương hoặc trị liệu, nhưng cô vẫn khống chế được tỉ lệ tử vong của toàn đội ở mức bình quân.
Đơn giản mà nói, cô đã từng chết, nhưng chết không bắt mắt, ít nhất không lâm vào tình trạng khiến cả đội bị diệt.
Trì Tái Hạ nhẹ nhàng thở ra, còn rảnh rỗi nói chuyện riêng với Minh Kính Phi Đài: “Xem đi, tôi mới chết hai lần, có người còn chết tận bốn lần đó!”
Minh Kính Phi Đài nhìn tần suất sử dụng [Xá Thế], không nói gì, chỉ “Ừ”.
Sau khi BOSS cuối ngã xuống, bầu không khí trong đội trở nên nhẹ nhõm hơn, mọi người ai cần đi toilet thì đi toilet, ai muốn lấy thức ăn ngoài thì đi lấy thức ăn ngoài.
Thu Hành kiểm tra tài nguyên trang bị rớt ra, thấy không có gì đáng tiền, bèn mở thẳng một cuộc đấu giá.
Phó bản đoàn đội cỡ lớn rớt vô số phần thưởng, phần thưởng đơn thì tìm NPC phó bản nhận là được. Còn về phần thưởng chung thì sau khi qua ải, trưởng đội có thể căn cứ vào nhu cầu của thành viên đội mình, rồi lựa chọn hình thức phân phát tương ứng.
Cách tương đối giảm thiểu lo lắng hơn là mở cuộc đấu giá, tất cả trang bị tài nguyên đều cho vào nhà đấu giá, thành viên có thể trực tiếp ra giá ở giao diện đấu giá của hệ thống.
Sau khi đấu giá kết thúc, hệ thống sẽ thu hồi vật phẩm còn sót theo giá khởi điểm. Về tiền tích lũy đấu giá thì sẽ được chia cho các thành viên trong đội dựa theo giá trị cống hiến của họ, cũng chính là “tiền lương” mà người chơi hay nói.
Hôm nay bọn họ đánh phó bản bình thường, đội 20 người, xác suất rớt được tài nguyên cao cấp và trang bị cực phẩm vốn rất thấp.
Đánh xong phó bản, bên cạnh tài nguyên xây bang chắc chắn sẽ rớt ra, thứ đáng giá nhất là một viên đá quý Hỏa Linh, phẩm chất [Hi hữu].
Đá quý được dùng khảm trên đạo cụ trang phục, chúng đa dạng kiểu loại. Đá quý khác loại thì thuộc tính và môn phái sử dụng được cũng hoàn toàn khác nhau.
Viên đá quý Hỏa Linh này thuộc loại sát thương đánh gần, tăng thêm thuộc tính [Trúng đích] và [Bạo kích], chỉ vỏn vẹn thích hợp với môn phái sát thương đánh gần.
Thật đúng lúc, kiếm khách Phái Quân Sơn mà Tùy Phong chơi và sát thủ Thất Tinh Môn mà Giang Huyền Dạ chơi đều là môn phái có sát thương đánh gần cực kì tiêu chuẩn.
Chỉ một lát sau, hệ thống theo trình tự đã đấu giá tới viên đá quý này.
[Hệ thống] Vật phẩm đấu giá [Đá Quý Hỏa Linh], giá khởi điểm là 100 vàng, bắt đầu đấu giá…
[Ra giá] Tùy Phong: 500 vàng.
[Ra giá] Giang Huyền Dạ: 1000 vàng..
[Ra giá] Tùy Phong: 1500 vàng.
[Ra giá] Giang Huyền Dạ: 2000 vàng.
Đến rồi đến rồi!
Quần chúng hóng hớt nhanh chóng vào chỗ!
[Ra giá] Tùy Phong: 3000 vàng.
[Ra giá] Giang Huyền Dạ: 4000 vàng.
Tình hình chiến đấu giằng co, trong lúc nhất thời, giao diện đấu giá chỉ còn mỗi thông báo ra giá của hai người.
[Ra giá] Giang Huyền Dạ: 7000 vàng.
[Ra giá] Tùy Phong: 8000 vàng.
[Ra giá] Giang Huyền Dạ: 9000 vàng.
[Ra giá] Tùy Phong: 10000 vàng.
10 ngàn vàng, dựa theo giá vàng trước mắt thì tương đương với 500 Nhân Dân tệ (khoảng 1.647.100 VNĐ). Thông thường, một khối đá quý phẩm chất hi hữu cùng lắm sẽ lên đến 200 nhân dân tệ, bây giờ có giá này, hiển nhiên đã không còn là cuộc đấu giá đá quý.
Sau một lát im lặng, hệ thống thông báo: [Giang Huyền Dạ] ngừng cạnh tranh.
Tăng đến giá này, dừng lại rất bình thường. Nào ngờ, trong kênh chat lại có người hóng hớt không hề sợ dây vào phiền phức, đã trêu chọc hỏi sao anh ta lại ngừng.
Giang Huyền Dạ còn chưa trả lời, Tùy Phong đã cười khẽ: “Sinh viên ấy mà, thông cảm xíu đi.”
Hiển nhiên không hề để Giang Huyền Dạ vào mắt.
Hệ thống chờ đợi một lát, bắt đầu tự động đếm ngược.
[Hệ thống] Đếm ngược đấu giá [Đá quý Hỏa Linh]: 10
[Hệ thống] Đếm ngược đấu giá [Đá quý Hỏa Linh]: 9
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Đội] Đăng Hoa Hoa: Ông chủ giàu quá!!!
[Đội] Thiên Mộ: Cuối cùng cũng có thể nhận tiền lương, khóc lớn.
[Đội] Noãn Anh: Một viên đá quý hi hữu đấu lên tới 10 ngàn, Phong tổng hồi đó anh đập vào Kinh Tuyết bao nhiêu? [Ngạc nhiên].
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tùy Phong.
[Đội] Tùy Phong: Cũng không nhiều, phàm là thứ tôi muốn, giá cả không quan trọng.
Thật phóng khoáng.
[Hệ thống] Đếm ngược đấu giá [Đá quý Hỏa Linh]: 3.
[Hệ thống] Đếm ngược đấu giá [Đá quý Hỏa Linh]: 2.
[Ra giá] Mưa hè không ngớt: 20000 vàng.
Cô ra giá ngay sát thời điểm đếm ngược của hệ thống, vừa rõ ràng vừa đột ngột. Kênh đội yên lặng mấy giây, lập tức gửi một đống dấu chấm hỏi.
[Đội] Đăng Hoa Hoa:?
[Đội] Lê Trà:???
[Đội] Thiên Mộ:?
[Đội] Mưa hè không ngớt: Đập cho người ta.
Trì Tái Hạ giải thích.
Môn phái của cô thuộc sát thương tầm xa và trị liệu phụ trợ, khối đá quý này cô không dùng được.
Trong game, để phòng ngừa hành động ác ý cố tình nâng giá trang bị không thuộc về môn phái của mình, hệ thống sẽ cấm ra giá, ngay cả nút [Đấu giá] cũng hiện màu xám. Nhưng nếu lựa chọn đập tiền để [Đưa tặng] cho người khác bên cạnh thì vẫn có thể tham dự.
Tất nhiên thành viên trong đội hiểu rõ chuyện đó hơn cả cô, thế nên điều khiến bọn họ ngơ ngác, không nằm ở chuyện cô hốt một viên đá quý mình không dùng được, mà không ngờ cô dám ra đến cái giá này để lấy lại mặt mũi cho sư huynh mình.
Dĩ nhiên Tùy Phong cũng kinh ngạc, sau khi im lặng một lúc lâu…
[Đội] Tùy Phong: Được rồi, cho cô đó.
[Đội] Tùy Phong: Lát nữa tôi đập một viên cực phẩm khác là được.
[Đội] Mưa hè không ngớt: Đừng, anh có thể tiếp tục thêm mà.
[Đội] Mưa hè không ngớt: Anh nói đúng, phàm là thứ mình muốn, giá cả bao nhiêu không quan trọng.
Ngay giờ khắc này, tiếng xì xào trong đội đã đạt đến cực điểm!
Sau khi xem kịch xong, ai nấy cũng không nhịn được mà bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.
“Đúng vậy, tiếp tục đi.”
“Đừng bảo ông chủ Phong không đập nổi đó.”
“Sao ông chủ Phong không đập nổi được chứ, cưỡi hẳn Kinh Tuyết mà.”
Chẳng biết vì sao, Thư Lãnh - người nghe bảo đang đi rất gần với Tùy Phong - cũng đứng ngoài quan sát, không mở miệng giải vây giúp gã ta. Những người khác mừng rỡ xem kịch, cũng không lên tiếng thay cho Tùy Phong.
Tùy Phong đành nhẫn nhịn.
[Ra giá] Tùy Phong: 21000 vàng.
[Ra giá] Mưa hè không ngớt: 30000 vàng.
[Ra giá] Tùy Phong: 31000 vàng.
[Ra giá] Mưa hè không ngớt: 40000 vàng.
Hai lượt Trì Tái Hạ ra giá này cách nhau chưa đến nửa giây, cứ như đã sớm gõ trước giá cả, chỉ đợi đối thủ ra giá, cô sẽ lập tức gửi ngay.
“Bây giờ người mới đều mạnh vậy sao?”
“Đậu má cái thứ quỷ gì mà 40 ngàn, tao mới đi vệ sinh một chút thôi mà!”
Tùy Phong không theo nổi nữa.
Không phải gã ta không có 40 ngàn vàng, nhưng chuyện dùng tiền để đập vào một khối đá quý phẩm chất hi hữu thế này, cũng không phù hợp với nguyên tắc tiêu tiền làm màu trong game của gã ta.
Gã ta không bấm từ bỏ cạnh tranh, nhưng cũng không ra giá nữa.
Hệ thống đợi một lát, rồi bắt đầu đếm ngược.
Mười giây sau…
[Hệ thống] Đấu giá [Đá Quý Hỏa Linh] kết thúc, chốt giá: 40 ngàn vàng. Chúc mừng [Mưa hè không ngớt]!
[Mật] Giang Huyền Dạ:???
[Mật] Giang Huyền Dạ: Đừng lấy! Ta không muốn!
[Mật] Giang Huyền Dạ: Hạ Hạ! Ta thật sự không cần viên đá quý này, đừng hờn dỗi!
[Mật] Giang Huyền Dạ: Giá quá cao rồi!
[Mật] Giang Huyền Dạ: [lo lắng][lo lắng].
[Mật] Giang Huyền Dạ: Muội thế này ta ngại lắm!!
…
Từ khi Trì Tái Hạ bắt đầu ra giá, kênh chat mật vẫn rung lên điên cuồng.
Nhưng cô không chú ý, mãi tới lúc đấu giá kết thúc thì cô mới đọc.
[Mật] Mưa hè không ngớt:?
[Mật] Mưa hè không ngớt: Ta đâu có đập vì huynh.
Cùng lúc đấy, thông báo giao diện đấu giá cũng hiển thị dòng…
[Hệ thống] [Mưa hè không ngớt] tặng [Đá Quý Hỏa Linh] cho thành viên [Minh Kính Phi Đài] trong đội.
- -------------------
Hạ Hạ xinh đẹp, giàu có nức trời!
Thuận tiện yêu cầu phát bài “Là Tự Em Đa Tình” cho Giang sư huynh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro