Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh

"Anh à, tắt đèn...

Hòa Tiểu Tinh

2025-02-21 08:12:53

Đến giờ nghỉ giữa tiết, Vưu Tiểu Minh mới bất chợt nhận ra có gì đó không ổn, cậu ta xoay Quý Vũ lại rồi nhìn kỹ đầu cậu.Sau đó cậu ta ngạc nhiên thốt lên: [Bộ xử lý âm thanh của cậu đâu rồi?!]Nói đến đây, vẻ mặt Quý Vũ lập tức trở nên ảm đạm, cậu thở dài: [Bị mất rồi.]Vưu Tiểu Minh suýt nữa thì kêu lên thành tiếng, động tác tay của cậu ta nhanh như chớp, Quý Vũ cố gắng nhìn thì biết rằng cậu ta đang hỏi tại sao cậu lại làm mất món đồ đắt tiền như thế.Quý Vũ im lặng một lúc lâu, lúc chuông vào học vang lên, cậu không tiếp tục trò chuyện với Vưu Tiểu Minh nữa mà chăm chú ghi chép.Đến giờ tan lớp, Vưu Tiểu Minh lập tức chạy lại xin lỗi cậu.Quý Vũ ngẩn người làm ngôn ngữ ký hiệu: [Tôi không giận đâu, thiết bị ấy bị bọn bắt cóc làm mất rồi.]Nghe vậy, Vưu Tiểu Minh càng cảm thấy tội lỗi hơn, cậu ta cố gắng làm ngôn ngữ ký hiệu thật chậm: [Xin lỗi nhé, tôi sai rồi. Bọn bắt cóc đúng là xấu xa! Phải xử phạt thật nặng mới được!]Đến câu tiếp theo thì động tác tay lại bắt đầu nhanh hơn, Quý Vũ nhìn mà đau mắt, cậu vỗ vỗ vai cậu ta để trấn an rồi giải thích: [Luật sư nói sẽ xử lý, có thể án phạt sẽ lên tới khoảng mười hai năm.]Kết thúc giờ học cuối cùng trong ngày, Quý Vũ cùng Vưu Tiểu Minh rời khỏi trường, chị Vưu cũng biết tin tức về vụ việc nên đưa cho cậu một gói kẹo.Quý Vũ cảm ơn rồi hỏi hai chị em có muốn ăn khoai lang nướng không, chị Vưu nói đang giảm cân không ăn, còn Vưu Tiểu Minh thì rõ ràng là rất thèm, thế là Quý Vũ mua cho cậu ta một củ.Chị Vưu vỗ vỗ vai cậu ta bảo cậu ta phải nói cảm ơn, Vưu Tiểu Minh nhướng mày thoải mái nói: [Cảm ơn người anh em đã tặng cho tôi một củ khoai lang nướng vàng ươm!]Quý Vũ và chị Vưu đồng thanh bật cười.Sau khi hai chị em nhà họ đi, phần khoai lang nướng của Quý Vũ cũng đã làm xong, cậu không để bà lão bóc vỏ mà tự lấy, giữ trong tay cảm giác thật ấm áp. Quý Vũ cho khoai lang vào trong áo khoác sau đó mang về nhà.Lúc cậu lấy ra, khoai lang vẫn còn nóng hổi. Quý Vũ giấu khoai lang sau lưng, cậu mỉm cười bước đến hỏi Sầm Chi Hành: "Anh, anh đoán xem em mang gì về cho anh?"Mùi khoai lang nướng ngào ngạt bay khắp nhà, Đại Hoàng đứng vẫy đuôi nhìn về phía sau Quý Vũ, Sầm Chi Hành bật cười, anh dịu dàng hỏi: "Không biết, em mang gì về cho anh thế?"Quý Vũ đột nhiên ngẩn người ra, cậu cảm giác cảnh tượng này thật quen thuộc ... hệt như khi cậu đang dỗ Vưu Tiểu Minh trong lớp học.Dường như lúc ở trước mặt Sầm Chi Hành, cậu cũng giống Vưu Tiểu Minh, tuy ngốc ngốc nhưng lại rất thẳng thắn chân thành.Đại Hoàng đẩy chân cậu làm cậu định thần lại, Quý Vũ vội vàng đưa củ khoai lang nóng hổi lên trước mặt Sầm Chi Hành."Ngon lắm đó, vừa ấm vừa ngọt."Sầm Chi Hành hôn nhẹ lên mũi cậu: "Vậy cảm ơn em nhé, bé cưng."Anh kéo Quý Vũ ngồi xuống ghế sofa, Đại Hoàng cũng muốn chen vào, Sầm Chi Hành dùng cánh tay ngăn đầu Đại Hoàng lại: "Đây là của anh, không phải của nhóc."Quý Vũ đang lột vỏ khoai lang, cậu mỉm cười đưa khoai lang đã lột vỏ cho Sầm Chi Hành rồi xoa xoa đầu Đại Hoàng: "Quên mua cho Đại Hoàng rồi, mai sẽ mua cho nhóc được không?"Cậu thật sự quên mất việc phải mua cho Đại Hoàng, lúc ăn khoai lang cậu chỉ nghĩ đến việc sẽ mang món ngon này về cho anh Hành, vả lại khoai lang giàu chất xơ, rất tốt cho việc phục hồi dây thần kinh tay, nhưng cậu lại quên mất ở nhà còn có một chú chó tham ăn.Sầm Chi Hành lấy phần khoai lang ngọt nhất đưa cho cậu, Quý Vũ ăn một miếng, còn Đại Hoàng chỉ biết thèm thuồng nhìn hai người.Sầm Chi Hành bẻ một miếng khoai lang trong túi cho Đại Hoàng ăn, nó vui vẻ vẫy đuôi xoay vòng.Quý Vũ nằm bên cạnh Sầm Chi Hành lướt điện thoại, Sầm Chi Hành lại cho cậu một miếng khoai, nhưng Quý Vũ lắc đầu, cậu chỉ vào vết mụn càng lúc càng sưng ở khóe miệng: "Đau, em ăn rồi, anh ăn đi."Sầm Chi Hành nhấc cằm cậu lên: "Em có ăn vụng không? Sao lại bị sưng lên như vậy?""Không phải đâu, mấy ngày nay em toàn ăn giống anh, hôm nay chỉ ăn mỗi khoai lang nướng ở trường, thế mà không biết sao miệng lại bị đau thêm."Vì Quý Vũ nói chuyện nên khóe miệng kéo căng làm cậu đau đến mức nghiến răng.Đến tối khi bôi thuốc, Sầm Chi Hành hỏi về chuyện hộp quà cậu mang về, Quý Vũ chỉ chờ anh hỏi để khoe nó cho anh, cậu cười nói:"Cả lớp cùng chuẩn bị món quà này tặng em đó, đây là quà để chúc mừng, ừm— chúc mừng em bình an vô sự."Nói xong, Quý Vũ không cười được nữa, cậu che khóe miệng nhói đau vì vết mụn sưng.Sầm Chi Hành cũng ngừng cười, anh nhớ trong hộp thuốc cũ có cồn đỏ nên đứng dậy tìm, sau đó anh lấy ra bôi lên khóe miệng Quý Vũ.Cũng buồn cười thật, hai người thế mà bôi thuốc qua lại cho nhau.Quý Vũ cười cười, Sầm Chi Hành bôi lệch một chút nên chạm vào mặt cậu. Sầm Chi Hành giữ cằm cậu lại, giả vờ tức giận cảnh cáo vài câu. Quý Vũ nhân lúc Sầm Chi Hành lấy khăn ướt lau mặt cho cậu thì cậu cố tình áp sát vào ngón tay của anh.Sầm Chi Hành không giả vờ nữa, anh vứt khăn ướt đi rồi xoa xoa má Quý Vũ."Em có biết là lúc nãy em rất giống một chú cún con đang đòi thức ăn từ chủ không?"Quý Vũ chủ động đưa má vào lòng bàn tay Sầm Chi Hành: "Em chỉ là cún con của riêng anh thôi."Ánh mắt Sầm Chi Hành chợt tối sầm lại, anh cúi xuống hôn cậu.Một nụ hôn rất nhẹ.Hôn xong, anh nhanh chóng rời đi, Quý Vũ còn chưa kịp thất vọng thì khóe miệng lại được bôi thuốc tiếp, có vẻ như Sầm Chi Hành cố tình làm mạnh tay, anh cố ý ấn mạnh tay làm Quý Vũ đau đến mức kêu lên.Đã lâu rồi hai người không làm chuyện đó, Quý Vũ nghĩ đến đây thì trong lòng có hơi không thoải mái.Việc bị bắt cóc và những chuyện liên quan sau đó thật sự đã xảy ra, cậu và Sầm Chi Hành không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.Cảm giác áy náy mãi mãi tồn tại trong lòng cậu, dù anh Hành không trách cậu nhưng cậu lại không thể không tự trách bản thân.Có lẽ Sầm Chi Hành đã nhận ra điều này, anh cố gắng an ủi cậu nhưng vấn đề này vẫn luôn tồn tại, không thể xóa bỏ.Trước khi tắt đèn đi ngủ, cậu bất chợt tiến lại gần rồi hôn vào cổ Sầm Chi Hành, cậu dùng răng khẽ cắn vào yết hầu của anh."Làm gì vậy?" Sầm Chi Hành nắm lấy cổ tay cậu để giữ tay cậu lại.Quý Vũ giả vờ không nhìn thấy khẩu hình của anh, cậu tự mình vụng về hôn vào cằm anh.Sầm Chi Hành yên lặng nhìn cậu quậy, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu sự căng thẳng trong lòng cậu.Sầm Chi Hành không cho cậu thời gian suy nghĩ lâu, anh siết chặt lấy eo cậu, Quý Vũ bị kéo lên nằm gối lên người anh.Cậu vốn phải ngẩng đầu nhìn anh, nhưng ánh mắt của Sầm Chi Hành lại quá mãnh liệt.Quý Vũ gần như cảm thấy mình sẽ bị anh nuốt chửng, cậu vô thức rùng mình.Sầm Chi Hành chuyển mình, Quý Vũ ngồi không vững nên bị ngã nhào xuống.Hơi thở nóng bỏng của anh gần như làm cậu tan chảy, Sầm Chi Hành nhướng mày hỏi cậu: "Không phải em muốn làm sao? Đang cho em cơ hội đây."Quý Vũ lo lắng nuốt nước bọt.Căn phòng giờ đây quá sáng, tất cả mọi thứ đều rất rõ ràng, từ ngọn lửa trong mắt Sầm Chi Hành đến sự yếu đuối của cậu..."Anh... anh à, tắt đèn... tắt đèn đi, được không..."Sầm Chi Hành không nói gì, anh vươn cánh tay dài ra, cả căn phòng trở nên tối om.Vì mắt chưa kịp thích nghi với bóng tối, Quý Vũ không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy gì, cậu chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người dưới thân như thiêu đốt linh hồn cậu.......Sầm Chi Hành lấy gel bôi trơn ra đưa cho cậu: "Em tự mở rộng cho anh xem."Quý Vũ nghe vậy không khỏi sững người, toàn thân cậu nóng bừng: "Anh, anh... Em không biết... em không biết làm...""Lần trước không phải anh đã dạy em rồi sao? Chưa học được à?"Quý Vũ quỳ xuống ngồi hờ trên lưng anh, cậu thật sự không dám ngồi xuống hẳn, cậu sợ nếu nói ra rằng mình chưa học được thì anh sẽ giận nên cứ thế cúi đầu im lặng.Sầm Chi Hành nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi nói: "Thật hết cách với em mà."Người đàn ông mở chai gel bôi trơn, đổ ra tay rồi xoa xoa vào lỗ nhỏ của cậu......Sầm Chi Hành mở rộng được hai ngón tay thì rút ra: "Phần còn lại em tự mình làm."Quý Vũ không còn cách nào khác. Cậu né tránh ánh nhìn của anh, sau đó lấy gel bôi trơn bóp ra tay phải một ít rồi xoa đều lên lỗ nhỏ.Quý Vũ xấu hổ đến mức mí mắt không ngừng run rẩy, cuối cùng cậu gần như nhắm chặt mắt lại.Một ngón, hai ngón...Ba ngón...Ngón thứ ba vào không suôn sẻ lắm nên cậu phải dùng thêm lực từ từ đẩy vào."...Ah... ứm."Bắp đùi đang quỳ của Quý Vũ run rẩy dữ dội, gel bôi trơn trộn với dịch ruột non trượt dài xuống đùi, nhỏ từng giọt xuống ga trải giường và bụng dưới của Sầm Chi Hành.Sầm Chi Hành nằm ngửa nhìn khung cảnh trước mặt. Dương vật của anh cương cứng đến phát đau nhưng anh vẫn không thúc giục cậu.Quý Vũ dùng ba ngón tay nới rộng ra một lúc thì cảm thấy thế là đủ rồi. Cậu run rẩy đưa tay lấy bao cao su trên bàn đầu giường.Sầm Chi Hành nhướng mày nhìn cậu, anh cũng không ý kiến gì, anh cứ vậy nhìn nhóc con ngượng ngùng mở bao cao su ra mang vào dương vật đang cương cứng của mình rồi mới lạnh lùng nói: "Không muốn mang bao, làm trần đi."Đôi mắt hạnh nhân ngấn nước của Quý Vũ chợt mở to, cậu liếc nhìn anh với ánh mắt vừa tức giận vừa ngạc nhiên. Cậu từ từ cởi bao cao su ra cho anh, sau đó nâng mông lên từ từ ngồi xuống.Không hề có lớp ngăn cách của bao cao su, da thịt tiếp xúc không kẽ hở, Quý Vũ cảm thấy nhiệt độ nóng hơn nhiều so với những lần trước họ làm tình.Cậu né tránh không nhìn Sầm Chi Hành. Chắc anh đang cảm thấy thoải mái nhỉ?Suy nghĩ này dường như mang lại cho cậu sự tự tin mạnh mẽ.Quý Vũ hạ eo xuống từng chút một, quy đầu cưng cứng lấp đầy lỗ nhỏ."Hmm............a, haaaa............Anh ơi............"Vào rồi, toàn bộ quy đầu đã trượt vào lỗ nhỏ, Quý Vũ hít một hơi thật sâu. Đúng lúc cậu đang muốn nuốt sâu thêm thì Sầm Chi Hành đột nhiên nắm lấy hông cậu dùng sức ấn xuống."A a a! Ư..... ưm..... anh!"Sau khi nuốt hết dương vật, bụng Quý Vũ gồ lên. Sầm Chi Hành đưa tay ra sờ sờ bụng cậu.Sầm Chi Hành cử động eo khiến cả người Quý Vũ xốc nảy theo: "Cảm nhận được không?"Quý Vũ khẽ r.ê.n rỉ, mặt cậu đỏ bừng, không trả lời.......Quý Vũ không nhớ đêm đó mình đã xin lỗi bao nhiêu lần nữa, mỗi lần cậu nói ra đều làm Sầm Chi Hành càng thêm cuồng nhiệt.Cậu chỉ biết mình đã kiềm chế không khóc, tuy hai mắt cay cay nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, cậu cảm giác cả cơ thể mình như quả bóng căng chứa đầy nước.Sầm Chi Hành ôm cậu, chiếm hữu cậu, an ủi cậu...Đến khi trước mắt hoàn toàn mờ mịt, máu huyết, nước mắt, đau đớn, kh.oái cả.m...Tất cả mọi thứ đều bộc phát ra ngoài, nước mắt cậu không tự chủ được mà tuôn rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh

Số ký tự: 0