"Có phải cậu đa...
Hòa Tiểu Tinh
2025-02-23 04:17:08
Từ đêm giao thừa đến giờ, điện thoại của Sầm Chi Hành không ngừng reo lên, anh vừa tắt chế độ im lặng là tiếng chuông lại vang lên.Sầm Chi Hành không thể làm gì khác, sau khi chuyển lại chế độ im lặng, anh lướt qua lịch sử cuộc gọi, phần lớn là cuộc gọi của Sầm Quân, tối qua còn có hai cuộc gọi từ mẹ anh.Đêm giao thừa, Sầm Quân rất xấu hổ, vợ thì ở bệnh viện tâm thần, con trai cũng không có mặt, Sầm Quân cứ cảm thấy họ hàng đang bàn tán sau lưng mình.Vì chuyện này mà dù đã uống rượu nhưng Sầm Quân vẫn chưa ngủ, ông gọi điện cho Sầm Chi Hành, giờ lại tiếp tục gọi nữa.Sầm Chi Hành mặt không cảm xúc nhận điện thoại, đầu dây bên kia là những lời mắng chửi khó nghe.Mới nghe được hai giây là Sầm Chi Hành đã lạnh mặt tắt máy.May mắn là sau đó Sầm Quân không gọi lại nữa.Sầm Chi Hành đặt quả trứng đã bóc vỏ vào bát của Quý Vũ, Quý Vũ cũng không khách sáo mà ăn hết ngay."Anh, hay là chúng ta về sớm đi? Đi thăm bác trai."Sầm Chi Hành hạ mắt: "Không cần phải thăm ông ấy."Sau khi về Giang Thành, bọn họ chỉ đến bệnh viện thăm mẹ Sầm.Lý Tố Phương đã khá hơn nhiều, phần lớn thời gian bà có thể giữ tỉnh táo, không còn quá bài xích Quý Vũ nữa nhưng nét mặt vẫn không mấy thiện cảm.Đại Hoàng lén lút đẩy cửa vào, Quý Vũ định kéo nó ra ngoài, nhưng Lý Tố Phương lại rất thích nó. Từ lúc Quý Vũ mở cửa cho nó vào, khuôn mặt u ám của bà bỗng nhiên sáng lên, miệng lẩm bẩm gọi Đại Hoàng lại gần.Đại Hoàng hiền lành, tính tình cũng tốt, nó chạy quanh chân Lý Tố Phương, bà thấy thế thì cúi người nhẹ nhàng vuốt đầu nó.Bầu không khí dần dần nhẹ nhàng hơn, Sầm Chi Hành ra ngoài hỏi bác sĩ về việc xuất viện, Lý Tố Phương bỗng lên tiếng: "Cháu tên Quý Vũ đúng không?"Quý Vũ như bị gọi tên trong giờ học quân sự, cả người cậu căng thẳng rồi nhanh chóng đáp lại: "Vâng, thưa dì, cháu là Quý Vũ.""Vậy gọi cháu là Tiểu Vũ nhé." Lý Tố Phương không ngẩng đầu lên, bà nhẹ nhàng vuốt lông Đại Hoàng: "Tiểu Vũ à, đồng tính là bệnh, giống như bệnh tâm thần của dì, ra ngoài sẽ bị người khác coi thường.""Dì ăn cơm do cháu nấu nhiều lần, ăn đến quen rồi, nên cũng không tiện nói những lời nặng nề, cháu là một đứa trẻ tốt, nếu thật sự thích Sầm Chi Hành thì hai đứa nên chia tay đi."Quý Vũ ngẩn người một lúc, cậu vừa định mở miệng thì Sầm Chi Hành đẩy cửa vào.Lý Tố Phương và cậu cùng giữ im lặng.Cậu muốn nói với dì rằng đồng tính không phải là bệnh, chia tay cũng không phải là kết quả tốt nhất nhưng vì có Sầm Chi Hành ở đó, cậu sợ những lời này sẽ bị hiểu nhầm là mách lẻo nên chỉ đành im lặng.Khi hai người chuẩn bị rời đi, Lý Tố Phương bỗng gọi họ lại, Quý Vũ giật mình nhưng dì chỉ nhìn vào vết sẹo trên trán của Sầm Chi Hành."Còn đau không? Lần trước mẹ tức giận quá rồi."Biểu cảm của Sầm Chi Hành lúc đó rất phức tạp, anh nghiến chặt khớp hàm rồi chỉ nói: "Đi thôi."Khi Quý Vũ ra khỏi cổng bệnh viện, cậu luôn ôm chặt cánh tay Sầm Chi Hành. Vừa rời khỏi căn phòng có máy sưởi, gió thổi đến làm cậu lạnh run.Sầm Chi Hành tháo khăn quàng cổ ra quấn cho cậu, vẫn là cái khăn mà Quý Vũ đã đan cho anh, anh đã mang nó mấy năm mà không muốn thay đổi.Khăn quàng cổ vẫn còn hơi ấm và mùi nước hoa của anh, ấm áp đến lạ thường. Quý Vũ vùi mặt vào khăn rồi hít một hơi, mùi hương quen thuộc làm mặt cậu hơi đỏ.Lần trước đã dùng hết chai bôi trơn có mùi này, một chai to mà hết nhanh như thế, anh còn nói sẽ đi mua thêm.Sầm Chi Hành liếc nhìn là biết Quý Vũ đang nghĩ gì, anh mỉm cười rồi đẩy cậu vào xe.Đại Hoàng không thích không khí ngột ngạt trong xe, Quý Vũ hạ cửa sổ một chút, vừa định thu ánh mắt lại thì bỗng nhiên thoáng thấy một người đối diện trên phố.Thanh niên mặc áo phông in chữ "Rửa xe anh Cường", khuôn mặt rất giống với Tưởng Thức Quân, vết sẹo chạy dài từ xương mày phải qua sống mũi làm dung mạo hơi khó nhận ra.Mất một lúc mà Quý Vũ cũng không thể xác định người đó có phải là Tưởng Thức Quân hay không.Xe khởi động, bóng người dần dần lùi lại cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn."Tiểu Vũ? Đang ngẩn ngơ gì đó?""À— không, không có gì."Quý Vũ vẫn giữ thói quen ngâm rượu mơ vào tháng tư, cuối tuần cậu về Miên Trúc một chuyến để hái mơ, cũng là để thăm ông nội.Sầm Chi Hành không mang theo hộp dụng cụ vẽ, nhưng anh có mang theo một cuốn sổ vẽ nhỏ bằng bàn tay, khi Quý Vũ leo núi hái mơ, Sầm Chi Hành ngồi xuống cầm sổ vẽ.Quý Vũ hái xong một giỏ rồi vội vàng chạy lại xem.Thật kỳ diệu, Sầm Chi Hành có thể dùng cây bút mực nhỏ để vẽ ra rất nhiều chi tiết, tông màu xanh non trong trẻo mà đầy sức sống."Anh giỏi thật đó. Người vắt vẻo trên cây như khỉ này là em sao?"Sầm Chi Hành bị cậu chọc cười, anh hỏi cậu còn hái nữa không, Quý Vũ nói vất vả lắm mới về được nên còn muốn hái thêm một giỏ nữa.Sầm Chi Hành không lấy khăn ướt mà chỉ lấy tay quẹt nhẹ trên sống mũi Quý Vũ: "Không giống khỉ, giống mèo hoa hơn."Quý Vũ đã được anh chăm bẵm đến mức hơi béo lên, khi bóp má có thể cảm nhận rõ ràng sự béo ụ của cậu. Lau sạch tay xong, anh véo nhẹ má cậu vài cái, Quý Vũ cũng không phản kháng, cậu ngoan ngoãn yên lặng phối hợp với anh.Quá ngoan rồi, lực bóp khiến môi Quý Vũ hơi chu lên, Sầm Chi Hành cười cười rồi cúi đầu hôn nhẹ lên đó.Quý Vũ trợn tròn mắt, lúc Sầm Chi Hành định hôn lần thứ hai thì cậu nhanh chóng tránh đi."Anh! Vẫn đang ở bên ngoài đấy nhé!"Sầm Chi Hành nhìn cậu một cái, anh ôm cậu lại gần rồi bù lại nụ hôn mà vừa rồi anh không hôn được.Có lúc Sầm Chi Hành cũng khá nghịch ngợm, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy. Quý Vũ đã sớm nhận ra, càng không cho anh làm chuyện gì thì anh càng muốn làm. Vì vậy, cậu chỉ đành chiều theo thói hư của anh.Để cho anh hôn xong, Quý Vũ áp vào lòng Sầm Chi Hành dụi dụi: "Hôn đủ chưa?"Sầm Chi Hành nhéo nhẹ vành tai của cậu: "Về nhà rồi hôn tiếp."Quý Vũ: "......"Hai người đi trên con đường mòn bên sườn núi mà vài năm trước đã từng đi để đến con suối nhỏ. Quý Vũ đặt giỏ tre xuống suối, dùng nước suối để rửa mơ.Sầm Chi Hành cũng quỳ xuống giúp cậu, Quý Vũ ngăn anh lại: "Anh đừng rửa, tay em thô ráp, không sợ lạnh đâu.""Chưa thấy ai có vết chai tay mà không sợ lạnh cả." Sầm Chi Hành không vui nói, anh vòng qua cậu rồi lấy một giỏ mơ khác.Mùa xuân tiết trời còn se lạnh, ngón tay vừa chạm vào nước đúng là lạnh thấu xương, nhưng thấy quen rồi thì cũng ổn.Dưới mặt nước suối lấp lánh ánh sáng, bàn tay Sầm Chi Hành gân guốc, những dây tĩnh mạch uốn lượn như rễ cây in trên làn da trắng lạnh lẽo, vừa đẹp lại vừa quyến rũ.Quý Vũ nhìn chằm chằm một hồi, thật sự rất đẹp, nhưng cậu cũng xót lắm. Cậu âm thầm tăng tốc độ rửa mơ, rửa xong phần của mình thì lấy phần của anh rửa tiếp.Sầm Chi Hành cười khổ: "Em coi anh là búp bê sứ à?""Không có..." Quý Vũ lúng túng nhét tay Sầm Chi Hành vào trong áo khoác để giữ ấm, còn không quên xoa xoa vài cái: "Tay anh là tay họa sĩ, không cần làm việc nặng."Sầm Chi Hành nhìn cậu: "Nào có lý đó chứ.""Vậy coi như em thương anh, em thích tay anh, không muốn để nó chạm vào nước lạnh."Sầm Chi Hành cười nhẹ, đầu ngón tay anh chọc vào cằm cậu với vẻ mặt mờ ám: "Thích đến vậy cơ à?"Quý Vũ mím môi, tai bắt đầu đỏ lên, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Anh đừng trêu em nữa."Người thợ sửa xe có vết sẹo trên mặt kia chính là Tưởng Thức Quân.Vào tháng sáu, tại đại hội thể thao ở trường, Quý Vũ bị Tưởng Thức Quân với diện mạo khác biệt chặn lại ở nhà vệ sinh.Quý Vũ theo phản xạ định chạy trốn, vừa định gọi nam sinh viên cuối cùng vừa rời đi thì miệng cậu bị che lại.Mùi dầu máy nồng nặc xộc vào mũi khiến Quý Vũ muốn ho nhưng Tưởng Thức Quân lại cố gắng giữ miệng cậu lại."Im miệng, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu, đừng làm mấy chuyện khiến tôi khó xử."Tưởng Thức Quân buông cậu ra rồi đi ra ngoài treo biển "Đang sửa chữa", sau đó khóa trái cửa lại.Âm thanh ồn ào của đài phát thanh từ sân vận động gần đó vẫn vọng đến, Quý Vũ nuốt nước bọt, cậu lùi lại vài bước, đối mặt với khuôn mặt u ám của Tưởng Thức Quân.Tưởng Thức Quân đã thay đổi, không còn là thằng nhóc kiêu ngạo của trấn Miên Trúc nữa, giờ đây dáng vẻ của nó hệt như một tên du côn, mái tóc che khuất mắt làm người đối diện không nhìn ra biểu cảm của nó.Quý Vũ đánh giá xem nó có mang vũ khí gì không, cậu tự hỏi liệu mình có thể la to cầu cứu hoặc chạy ra ngoài không."Quý Vũ..." Giọng Tưởng Thức Quân khàn khàn, như thể rất lâu rồi nó không uống nước vậy.Quý Vũ cố gắng giữ giọng nói trôi chảy khi thương lượng với đối phương: "Cậu tìm tôi làm gì?""Có phải cậu đang sợ tôi không? Tiểu Vũ, cậu sợ tôi."Quý Vũ cau mày lại, cậu thấy ghê tởm vô cùng, cậu muốn nói "Đừng gọi tôi là Tiểu Vũ", nhưng lại kìm nén, chỉ hỏi lại lần nữa: "Cậu định làm gì?""Cậu căng thẳng cái gì?" Tưởng Thức Quân nhấc tay chà xát lên tường.Hành động này là hành động mà Quý Vũ rất quen, cậu hơi nheo mắt lại.Nhưng Tưởng Thức Quân chỉ chà xát tay của nó rồi nhìn chằm chằm vào tường mà không làm gì thêm.Ngay khi Quý Vũ chuẩn bị đẩy nó ra mà chạy thoát, Tưởng Thức Quân bất ngờ tiến gần, giọng nói của nó vang lên cùng với mùi dầu máy nồng nặc:"Tiểu Vũ, tôi thích cậu. Tôi đã thích cậu từ lâu rồi, nên tôi hay trêu chọc cậu, giờ tôi xin lỗi cậu, Tiểu Vũ..."Tưởng Thức Quân chà mặt vào bức tường đầy vết bụi, lực của nó mạnh dần, da mặt cũng dần đỏ lên, tơ máu trong mắt nó đầy sự điên cuồng.Quý Vũ bị hình ảnh này dọa sợ, cậu lùi lại nửa bước, nhưng Tưởng Thức Quân lại lao đến như một kẻ điên, dường như nó muốn nắm lấy tay cậu.Quý Vũ nhanh chóng tránh đi, hành động này như kí.ch th.ích Tưởng Thức Quân, nó đột nhiên buồn bã, tiếp tục chà mạnh vào tường, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Quý Vũ."Tiểu Vũ! Tiểu Vũ... tôi thật sự thích cậu, là do lúc đó tôi không hiểu, tôi cứ muốn bắt nạt cậu... tôi biết sai rồi, cậu tha lỗi cho tôi đi... xin cậu tha lỗi cho tôi có được không?"Lời tác giả:Quý Vũ: "Đừng nói là cậu ta bị điên nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro