Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Ảnh gia đình
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Quỷ Quỷ
Bởi vì tuyết lớn phủ kín cả núi, tốc độ của ô tô rất chậm, về đến nhà trời đã sắp sáng.
Cố Mạc và Trác Liệt nâng cáng ông ngoại đang nằm xuống, giẫm phải tuyết thật dài, đưa ông vào trong phòng.
TIếu Nhiễm nhảy xuống xe, bước chân lảo đảo đi theo sau bọn họ.
Lần đầu tiên bước vào nhà ông ngoại, Tiếu Nhiễm thấy sống mũi cay cay, đôi mắt xinh đẹp ầng ậng nước.
Phòng của Hoắc Tra Bố vô cùng đơn sơ, trên tường ngoài súng săn, còn lại là ảnh gia đình từ những năm rất lâu về trước.
Tiếu Nhiễm giơ tay lên, bị thương vuốt ve các bức ảnh.
Ảnh chụp ông ngoại thời còn trẻ, ngăm đen và khỏe mạnh, nụ cười chân chất. Mẹ và ông ngoại đứng hai bên, bà ngoại đứng giữa, tươi cười đặc biệt rực rỡ. Ba thường nói cô lớn lên rất giống mẹ, nhưng Tiếu Nhiễm lúc này lại thấy mình giống bà ngoại hơn, nhất là ánh mắt.
Đây là ba người có quan hệ huyết thống vô cùng chặt chẽ với cô, tất cả đều đã lên thiên đường.
“Đây là cô họ năm 18 tuổi, cả nhà chụp chung. Em được sinh ra một năm sau đó, cô yêu dượng, cùng dượng bỏ trốn. Ông thường đứng trước bức ảnh này mà ngẩn người.” Trác Liệt bi thương lau nước mắt.
“Nếu mẹ không yêu ba, có lẽ mẹ sẽ độc thân ở bên bà ngoại, ông ngoại cũng sẽ không chết.” Tiếu Nhiễm nghẹn ngào nói.
…….
Tiếu Bằng Trình mở một cuộc họp khẩn cấp, thương lượng đưa ra phương pháp giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt. Tuyên bố tan họp xong, ông mệt mỏi nói với thư ký:”Thư ký Khương, đặt vé máy bay ngày mai cho tôi.”
“Ông muốn quay lại Hắc Hà?” Thư ký Khương kinh ngạc hỏi.
“Ba vợ tôi vẫn đang nằm viện, tôi muốn tự tay đưa ông bình an xuất viện. Bằng không tôi sẽ cảm thấy có lỗi vì đã không thay Nhã Lam chăm sóc ba vợ thật tốt.” Tiếu Bằng Trình vô cùng áy náy nói.
“Vâng. Tôi sẽ đi đặt vé máy bay ngay.” Thư ký Khương nói xong, liền xoay người ra khỏi phòng họp/
Khi phòng họp chỉ còn lại một mình ông, ông mệt mỏi úp mặt vào hai bàn tay.
Sự việc lần này một lần nữa làm cho ông thấy rõ ràng lòng người tham lam. Quản lý mà ông tin tưởng nhất tự tiện thay đổi con đường nhập hàng, tuồn hàng nhái ra, ở trung gian kiếm tiền riêng, làm cho công ty bị tổn thất nặng nề.
Ông từng cho rằng anh em tình thâm, thiếu chút nữa đã hủy diệt công ty cùng tất cả tâm huyết của ông.
Tiếu Bằng Trình đột nhiên cảm thấy có cảm giác tứ phía đều là địch. Ông không biết còn có thể tin tưởng ai? Trong công ty rốt cuộc người nào thực sự trung thành với mình.
Một đêm không ngủ, Tiếu Bằng Trình mệt mỏi trở về văn phòng.
“Giám đóc, vé máy bay đã đặt xong, ngày mai 9 giờ.” Thư ký đi đến, cung kính nói.
“Được. Pha giúp tôi tách cà phê.” Tiếu Bằng Trình nói xong, bắt đầu ngồi vào bàn, cầm lấy điện thoại muốn gọi điện thoại cho Cố Mạc, muốn hỏi tình trạng của Tiếu Nhiễm.
“Ông ngoại qua đời, ba mau về!”
Khi nhìn thấy tin nhắn của Cố Mạc, ông thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
“Thư ký Khương, không cần cà phê. Anh mau đổi vé máy bay ngày mai thành chuyến bay sớm nhất trong hôm nay, tôi phải đi bây giờ.” Tiếu Bằng Trình vội vàng nói.
“Bây giờ? Được. Tôi lập tức đi đổi.” Thư ký Khương không hỏi lí do, lập tức trở lại vị trí, giúp Tiếu Bằng Trình đổi vé. “Giám đốc, chuyến bay sớm nhất là 8h40. Nếu bây giờ ông ra sân bay liệu có kịp không?”
“8h40 đi!” Tiếu Bằng Trình túm lấy chìa khóa xe, nhấc áo khoác trên lưng ghế.
Nhìn thấy Tiếu Bằng Trình hốt ha hốt hoảng, thư ký Khương cảm thấy có chút kỳ quái. Không hiểu có chuyện gì mà ông lại vội vã đến Hắc Hà như vậy.
Bởi vì tuyết lớn phủ kín cả núi, tốc độ của ô tô rất chậm, về đến nhà trời đã sắp sáng.
Cố Mạc và Trác Liệt nâng cáng ông ngoại đang nằm xuống, giẫm phải tuyết thật dài, đưa ông vào trong phòng.
TIếu Nhiễm nhảy xuống xe, bước chân lảo đảo đi theo sau bọn họ.
Lần đầu tiên bước vào nhà ông ngoại, Tiếu Nhiễm thấy sống mũi cay cay, đôi mắt xinh đẹp ầng ậng nước.
Phòng của Hoắc Tra Bố vô cùng đơn sơ, trên tường ngoài súng săn, còn lại là ảnh gia đình từ những năm rất lâu về trước.
Tiếu Nhiễm giơ tay lên, bị thương vuốt ve các bức ảnh.
Ảnh chụp ông ngoại thời còn trẻ, ngăm đen và khỏe mạnh, nụ cười chân chất. Mẹ và ông ngoại đứng hai bên, bà ngoại đứng giữa, tươi cười đặc biệt rực rỡ. Ba thường nói cô lớn lên rất giống mẹ, nhưng Tiếu Nhiễm lúc này lại thấy mình giống bà ngoại hơn, nhất là ánh mắt.
Đây là ba người có quan hệ huyết thống vô cùng chặt chẽ với cô, tất cả đều đã lên thiên đường.
“Đây là cô họ năm 18 tuổi, cả nhà chụp chung. Em được sinh ra một năm sau đó, cô yêu dượng, cùng dượng bỏ trốn. Ông thường đứng trước bức ảnh này mà ngẩn người.” Trác Liệt bi thương lau nước mắt.
“Nếu mẹ không yêu ba, có lẽ mẹ sẽ độc thân ở bên bà ngoại, ông ngoại cũng sẽ không chết.” Tiếu Nhiễm nghẹn ngào nói.
…….
Tiếu Bằng Trình mở một cuộc họp khẩn cấp, thương lượng đưa ra phương pháp giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt. Tuyên bố tan họp xong, ông mệt mỏi nói với thư ký:”Thư ký Khương, đặt vé máy bay ngày mai cho tôi.”
“Ông muốn quay lại Hắc Hà?” Thư ký Khương kinh ngạc hỏi.
“Ba vợ tôi vẫn đang nằm viện, tôi muốn tự tay đưa ông bình an xuất viện. Bằng không tôi sẽ cảm thấy có lỗi vì đã không thay Nhã Lam chăm sóc ba vợ thật tốt.” Tiếu Bằng Trình vô cùng áy náy nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng. Tôi sẽ đi đặt vé máy bay ngay.” Thư ký Khương nói xong, liền xoay người ra khỏi phòng họp/
Khi phòng họp chỉ còn lại một mình ông, ông mệt mỏi úp mặt vào hai bàn tay.
Sự việc lần này một lần nữa làm cho ông thấy rõ ràng lòng người tham lam. Quản lý mà ông tin tưởng nhất tự tiện thay đổi con đường nhập hàng, tuồn hàng nhái ra, ở trung gian kiếm tiền riêng, làm cho công ty bị tổn thất nặng nề.
Ông từng cho rằng anh em tình thâm, thiếu chút nữa đã hủy diệt công ty cùng tất cả tâm huyết của ông.
Tiếu Bằng Trình đột nhiên cảm thấy có cảm giác tứ phía đều là địch. Ông không biết còn có thể tin tưởng ai? Trong công ty rốt cuộc người nào thực sự trung thành với mình.
Một đêm không ngủ, Tiếu Bằng Trình mệt mỏi trở về văn phòng.
“Giám đóc, vé máy bay đã đặt xong, ngày mai 9 giờ.” Thư ký đi đến, cung kính nói.
“Được. Pha giúp tôi tách cà phê.” Tiếu Bằng Trình nói xong, bắt đầu ngồi vào bàn, cầm lấy điện thoại muốn gọi điện thoại cho Cố Mạc, muốn hỏi tình trạng của Tiếu Nhiễm.
“Ông ngoại qua đời, ba mau về!”
Khi nhìn thấy tin nhắn của Cố Mạc, ông thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
“Thư ký Khương, không cần cà phê. Anh mau đổi vé máy bay ngày mai thành chuyến bay sớm nhất trong hôm nay, tôi phải đi bây giờ.” Tiếu Bằng Trình vội vàng nói.
“Bây giờ? Được. Tôi lập tức đi đổi.” Thư ký Khương không hỏi lí do, lập tức trở lại vị trí, giúp Tiếu Bằng Trình đổi vé. “Giám đốc, chuyến bay sớm nhất là 8h40. Nếu bây giờ ông ra sân bay liệu có kịp không?”
“8h40 đi!” Tiếu Bằng Trình túm lấy chìa khóa xe, nhấc áo khoác trên lưng ghế.
Nhìn thấy Tiếu Bằng Trình hốt ha hốt hoảng, thư ký Khương cảm thấy có chút kỳ quái. Không hiểu có chuyện gì mà ông lại vội vã đến Hắc Hà như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro