Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Anh muốn em đến chết luôn rồi
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Tô Hoán vừa lên xe, liền ngồi vào ghế phụ đưa một bộ quần áo cho Ninh
Hạo:”Em đổi áo khoác cho anh, thay cái này vào. Đúng rồi, đeo thêm kính
nữa!”
Tô Hoán lấy cái mắt kính đang cài ở cổ áo đưa cho Ninh Hạo:”Đã diễn thì diễn đến cùng!”
“Có nhất thiết phải như vậy không?” Ninh Hạo không hiểu sao anh họ lại nóng vội như vậy. Đến con chó cũng phải đón năm mới mà!
“Em không hiểu, ít ra con chó cũng ngửi được mùi thối nếu có, mỗi ngày đều bám theo anh, khiến cho anh chưa có cơ hội gặp Tiểu Nhiên. Hôm nay trên đường anh đến nhà ông ngoại cũng phát hiện ra có người theo dõi.” Tô Hoán có chút phiền chán nói.
“Ai bảo anh là Tô Hoán?” Ninh Hạo nghe xong, nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
“Mau thay quần áo đi!” Tô Hoán nhìn đồng hồ, có chút lo lắng thúc giục.
Ninh Hạo nhanh chóng cởi áo lông của mình ném ra phía sau.
Đổi quần áo xong, anh lái xe đưa Tô Hoán đến tiểu khu XX, đưa anh đến cửa nhà trọ rồi lại lái xe đi.
Tô Hoán kéo mũ cực thấp, cẩn thận nhìn trái phả một chút, mới chỉnh lại áo lông chạy vào nhà trọ.
Đến cửa nhà cho Phùng Hân Nhiên, anh nhẹ nhàng gõ cửa:”Tiểu Nhiên, là anh! Mau mở cửa!”
Cửa vừa mở ra, Tô Hoán đã bị người trong phòng túm vào.
Phùng Hân Nhiên đóng cửa lại xong, bất mãn chỉ vào đồng hồ kháng nghị:”Anh nói sẽ đến nghe tiếng chuông chúc mừng năm mới với em! Anh xem giờ mà lấy giờ rồi?”
“Không thoát ra được! Bảo bối, anh chịu đòn nhận tội được không?” Tô Hoán ôm mặt Phùng Hân Nhiên, cúi xuống hôn cô.
Phùng Hân Nhiên cũng không có giận dai, lập tức nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Tô Hoán.
“Anh muốn em tưởng chết rồi!” Tô Hoán đặt Phùng Hân Nhiên lên ghế sô pha, cuồng dã nói.
“Không được….” Phùng Hân Nhiên đột nhiên đẩy Tô Hoán ra, ngồi xuống thở dốc.
Tô Hoán cởi khuy áo sơ mi, ngồi cạnh cô, ảo não nói:”Thật xin lỗi. Anh quên mất sức khỏe của em chưa bình phục.”
Phùng Hân Nhiên nép vào ngực anh:”Tô Hoán, nếu anh không chịu được có thể tìm người khác giải quyết. Em sẽ không tức giận.”
“Nói linh tinh gì vậy? Em bị sảy thai, anh lại chạy ra ngoài lêu lổng với người phụ nữ khác. Anh còn là người sao? Tiểu Nhiên, anh đối với em là thật tâm!” Tô Hoán thô giọng nói.
“Em cũng không dám mong ước xa vời cho đến mãi mãi, chỉ cần giờ phút này anh yêu em muốn em ở bên cạnh anh là được.” Phùng Hân Nhiên cười cười.
Cô không tin tình yêu là mãi mãi.
Đến người đàn ông cho cô sinh mệnh ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có.
“Không phải em đang trách anh vẫn đang lén lút ở bên em chứ?” Tô Hoán nhíu mày.
“Không phải!” Phùng Hân Nhiên lập tức che miệng Tô Hoán, “Em hiểu sự bất đắc dĩ của anh. Em không trách anh. Chỉ cần anh yêu em, em chấp nhận làm tình nhân bí mật. Nhưng nếu có một ngày anh không yêu em nữa, nhất định phải nói cho em biết. Em sẽ không bám theo anh nữa.”
“Cho anh thời gian! Nhất định anh sẽ không để cho em làm tình nhân bí mật nữa.” Tô Hoán ôm chặt Phùng Hân Nhiên, khàn giọng nói.
“Anh thật sự muốn hứa hôn với em sao?” Phùng Hân Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Tô Hoán.
Anh có gia thế đáng kiêu ngạo, sự nghiệp nghệ thuật cũng như mặt trời ban trưa.
Đến bây giờ cô cũng không ngờ anh thật lòng với cô.
“Em không tin tưởng anh đến vậy sao?” Tô Hoán nhíu mày.
“Là không tin tưởng vào tình yêu.” Phùng Hân Nhiên trả lời.”Em là con riêng không được cha thừa nhận.”
“Kể cho anh nghe chuyện của em đi.” Tô Hoán có chút tò mò nói.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa hề nghe Phùng Hân Nhiên nói về thân thế của mình và người nhà của cô.
“Thực ra không có gì để nói cả. Hồi nhỏ em hay bị đánh, bị mắng là đồ không có cha…” Phùng Hân Nhiên rúc vào lòng Tô Hoán, bắt đầu nói ra quá khứ của mình, cô chưa bao giờ nói ra nỗi đau và sự ấm ức cho bất kỳ ai trước đó.
Tô Hoán lấy cái mắt kính đang cài ở cổ áo đưa cho Ninh Hạo:”Đã diễn thì diễn đến cùng!”
“Có nhất thiết phải như vậy không?” Ninh Hạo không hiểu sao anh họ lại nóng vội như vậy. Đến con chó cũng phải đón năm mới mà!
“Em không hiểu, ít ra con chó cũng ngửi được mùi thối nếu có, mỗi ngày đều bám theo anh, khiến cho anh chưa có cơ hội gặp Tiểu Nhiên. Hôm nay trên đường anh đến nhà ông ngoại cũng phát hiện ra có người theo dõi.” Tô Hoán có chút phiền chán nói.
“Ai bảo anh là Tô Hoán?” Ninh Hạo nghe xong, nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
“Mau thay quần áo đi!” Tô Hoán nhìn đồng hồ, có chút lo lắng thúc giục.
Ninh Hạo nhanh chóng cởi áo lông của mình ném ra phía sau.
Đổi quần áo xong, anh lái xe đưa Tô Hoán đến tiểu khu XX, đưa anh đến cửa nhà trọ rồi lại lái xe đi.
Tô Hoán kéo mũ cực thấp, cẩn thận nhìn trái phả một chút, mới chỉnh lại áo lông chạy vào nhà trọ.
Đến cửa nhà cho Phùng Hân Nhiên, anh nhẹ nhàng gõ cửa:”Tiểu Nhiên, là anh! Mau mở cửa!”
Cửa vừa mở ra, Tô Hoán đã bị người trong phòng túm vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Hân Nhiên đóng cửa lại xong, bất mãn chỉ vào đồng hồ kháng nghị:”Anh nói sẽ đến nghe tiếng chuông chúc mừng năm mới với em! Anh xem giờ mà lấy giờ rồi?”
“Không thoát ra được! Bảo bối, anh chịu đòn nhận tội được không?” Tô Hoán ôm mặt Phùng Hân Nhiên, cúi xuống hôn cô.
Phùng Hân Nhiên cũng không có giận dai, lập tức nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Tô Hoán.
“Anh muốn em tưởng chết rồi!” Tô Hoán đặt Phùng Hân Nhiên lên ghế sô pha, cuồng dã nói.
“Không được….” Phùng Hân Nhiên đột nhiên đẩy Tô Hoán ra, ngồi xuống thở dốc.
Tô Hoán cởi khuy áo sơ mi, ngồi cạnh cô, ảo não nói:”Thật xin lỗi. Anh quên mất sức khỏe của em chưa bình phục.”
Phùng Hân Nhiên nép vào ngực anh:”Tô Hoán, nếu anh không chịu được có thể tìm người khác giải quyết. Em sẽ không tức giận.”
“Nói linh tinh gì vậy? Em bị sảy thai, anh lại chạy ra ngoài lêu lổng với người phụ nữ khác. Anh còn là người sao? Tiểu Nhiên, anh đối với em là thật tâm!” Tô Hoán thô giọng nói.
“Em cũng không dám mong ước xa vời cho đến mãi mãi, chỉ cần giờ phút này anh yêu em muốn em ở bên cạnh anh là được.” Phùng Hân Nhiên cười cười.
Cô không tin tình yêu là mãi mãi.
Đến người đàn ông cho cô sinh mệnh ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải em đang trách anh vẫn đang lén lút ở bên em chứ?” Tô Hoán nhíu mày.
“Không phải!” Phùng Hân Nhiên lập tức che miệng Tô Hoán, “Em hiểu sự bất đắc dĩ của anh. Em không trách anh. Chỉ cần anh yêu em, em chấp nhận làm tình nhân bí mật. Nhưng nếu có một ngày anh không yêu em nữa, nhất định phải nói cho em biết. Em sẽ không bám theo anh nữa.”
“Cho anh thời gian! Nhất định anh sẽ không để cho em làm tình nhân bí mật nữa.” Tô Hoán ôm chặt Phùng Hân Nhiên, khàn giọng nói.
“Anh thật sự muốn hứa hôn với em sao?” Phùng Hân Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Tô Hoán.
Anh có gia thế đáng kiêu ngạo, sự nghiệp nghệ thuật cũng như mặt trời ban trưa.
Đến bây giờ cô cũng không ngờ anh thật lòng với cô.
“Em không tin tưởng anh đến vậy sao?” Tô Hoán nhíu mày.
“Là không tin tưởng vào tình yêu.” Phùng Hân Nhiên trả lời.”Em là con riêng không được cha thừa nhận.”
“Kể cho anh nghe chuyện của em đi.” Tô Hoán có chút tò mò nói.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa hề nghe Phùng Hân Nhiên nói về thân thế của mình và người nhà của cô.
“Thực ra không có gì để nói cả. Hồi nhỏ em hay bị đánh, bị mắng là đồ không có cha…” Phùng Hân Nhiên rúc vào lòng Tô Hoán, bắt đầu nói ra quá khứ của mình, cô chưa bao giờ nói ra nỗi đau và sự ấm ức cho bất kỳ ai trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro