Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Buộc ga – rô
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Xẩm Xẩm
Dương Nguyệt Quyên hận không thể xé nát nụ cười của Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, dưới đáy lòng lại lạnh lùng nở nụ cười một tiếng.
Đừng tưởng rằng cô ngốc, nhìn không ra được sự nhiệt tình mấy ngày hôm nay của Dương nguyệt Quyên là dối trá hay sao.
Cô hẳn không cho đối phương cơ hội để lôi kéo làm quen.
Bởi vì Dương Nguyệt Quyên không xứng!
Cho dù bị coi là thiếp,Dương Nguyệt Quyên cũng là tiểu tam phá hoại nhà người ta!
“Chị, chị nói gì thế? Nhà chúng ta nếu thực sự có người mang thai thì cũng là chị đi?” Tiếu Lạc loạng choạng đuôi ngựa, thiên chân vô tà cười hỏi.
“Đối với em nếu cảm thấy dì mang thai mới đúng là vui mừng.” Tiếu Nhiễm trào phúng cười, nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên.
“Dì đã bốn mươi tuổi đầu, còn sinh cái gì nữa? Có hai người con gái như các con là đủ rồi.” Dương Nguyệt Quyên từ ái nhìn Tiếu Nhiễm và Tiếu Lạc.
Tiếu Bằng Trình nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, sau khi thu hồi tầm mắt, vẻ mặt cưng chiều vuốt má Tiếu Nhiễm: “Dì con không thể mang thai, bởi vì từ mười bốn năm trước ba đã buộc ga – rô rồi.”
“Vì sao?” Sau khi Tiếu Nhiễm nghe được, vẻ mặt kinh ngạc. Mười bốn năm trước, năm ấy mẹ qua đời.
“Ba đã sai một lần, chính là mất đi tình cảm chân thành trong cuộc đời này, không nghĩ lại để sai thêm lần nữa.” Tiếu Bằng TRình hối hận nói.
Tiếu Nhiễm cầm tay ba, nghẹn ngào an ủi ông: “Nếu mẹ biết, nhất định sẽ tha thứ cho ba.”
Dương Nguyệt Quyên dùng lực cắn môi, cố gắng không chế khuôn mặt mình, không để mình biểu hiện phẫn nộ ra ngoài.
Tiếu Bằng TRình vậy mà đã làm chuyện đó từ mười bốn năm trước.
Mà ông lại giấu diếm bà suốt 14 năm.
Khó trách mấy năm nay bà ăn nhiều thuốc bổ như vậy, đến cả đứa con gái cũng chưa sinh ra được.
Chẳng lẽ ông đã sớm đề phòng bà, sợ bà sinh con trai cướp đi sự nghiệp mà ông muốn để lại cho Tiếu Nhiễm sao?
Quá độc ác.
Chiều này của Tiếu Bằng Trình không những ngoan độc, còn rất độc!
“Dì!Dì!” Tay của Tiếu Nhiễm vung trước mặt Dương nguyệt Quyên, cười nói: “Dì thấy ba con thương yêu tiểu Lạc, biết nếu sinh được con trai, Tiểu Lạc sẽ càng không được cưng chiều, liền buộc ga rô rồi, dì và Tiểu Lạc nên cảm ơn ba!”
Nghe được Tiếu Nhiễm nói móc và cười nhạo mình, Tiếu Lạc hận không thể nào đi lên bóp chết nha đầu chết tiệt này.
Cô là không được cưng chiều, nhưng Tiếu Nhiễm cũng không cần phải cười nhạo cô rõ ràng như vậy chứ.
“Ba con giống dì, có hai đứa con gái như các con là đủ rồi. Sinh thêm một đứa nữa, chắc chắn sẽ cướp mất một phần sủng ái của các con.”
Dương Nguyệt Quyên không biết mình cười phải cố gắng cỡ nào, mới bức được cho nụ cười của mình trở nên hiền lành.
Tiếu Nhiễm nhìn khuôn mặt biến dạng của bà ta, khiêu khích cười nói: “Đúng, dì nhất định không nỡ để tiếu Lạc thất sủng. thế nhưng, Tiếu Lạc có từng được chiều chuộng sao?”
Nghe được câu hỏi của Tiếu Nhiễm, không chỉ mặt của Tiếu Lạc biến dạng, cả Dương Nguyệt Quyên rốt cuộc cũng không thể che dấu được cảm xúc, lộ ra biểu cảm phẫn nộ.
“Tiếu Nhiễm, con đừng muốn một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Dương Nguyệt Quyên cắn răng nói ra một câu.
Tiếu Nhiễm không để ý đến Dương Nguyệt Quyên, chỉ cười cười, đặt dao nĩa xuống, nhàn nhã lau miệng: “Ba, con đi đây. Buổi tối bạn con tụ họp, có thể phải đi suốt đêm, ba đừng chờ con.”
Nghe được Tiếu Nhiễm nói, Tiếu Bằng Trình lập tức hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, bảo bối này của ông vốn định tan học không trở lại, trực tiếp bỏ trốn. “Chú ý an toàn! Nhớ báo bình an cho ba biết.”
“Bạn bè hội họp thì có thể có chuyện gì? Ba, ba cũng quá lo lắng cho chị của con rồi.” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
“Người nào làm ba không lo cho chị được? Không có cách nào đâu!” Tiếu Nhiễm nhún vai, dường như là bất đắc dĩ, nhưng là biểu cảm lộ ra lại vô cùng kiêu ngạo và hạnh phúc.
Tiếu Bằng TRình biết co thể sẽ rất nhiều ngày không được thấy cô, liền vươn tay, dùng lực nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô: “Đi sớm về sớm!”
Dương Nguyệt Quyên hận không thể xé nát nụ cười của Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, dưới đáy lòng lại lạnh lùng nở nụ cười một tiếng.
Đừng tưởng rằng cô ngốc, nhìn không ra được sự nhiệt tình mấy ngày hôm nay của Dương nguyệt Quyên là dối trá hay sao.
Cô hẳn không cho đối phương cơ hội để lôi kéo làm quen.
Bởi vì Dương Nguyệt Quyên không xứng!
Cho dù bị coi là thiếp,Dương Nguyệt Quyên cũng là tiểu tam phá hoại nhà người ta!
“Chị, chị nói gì thế? Nhà chúng ta nếu thực sự có người mang thai thì cũng là chị đi?” Tiếu Lạc loạng choạng đuôi ngựa, thiên chân vô tà cười hỏi.
“Đối với em nếu cảm thấy dì mang thai mới đúng là vui mừng.” Tiếu Nhiễm trào phúng cười, nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên.
“Dì đã bốn mươi tuổi đầu, còn sinh cái gì nữa? Có hai người con gái như các con là đủ rồi.” Dương Nguyệt Quyên từ ái nhìn Tiếu Nhiễm và Tiếu Lạc.
Tiếu Bằng Trình nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, sau khi thu hồi tầm mắt, vẻ mặt cưng chiều vuốt má Tiếu Nhiễm: “Dì con không thể mang thai, bởi vì từ mười bốn năm trước ba đã buộc ga – rô rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vì sao?” Sau khi Tiếu Nhiễm nghe được, vẻ mặt kinh ngạc. Mười bốn năm trước, năm ấy mẹ qua đời.
“Ba đã sai một lần, chính là mất đi tình cảm chân thành trong cuộc đời này, không nghĩ lại để sai thêm lần nữa.” Tiếu Bằng TRình hối hận nói.
Tiếu Nhiễm cầm tay ba, nghẹn ngào an ủi ông: “Nếu mẹ biết, nhất định sẽ tha thứ cho ba.”
Dương Nguyệt Quyên dùng lực cắn môi, cố gắng không chế khuôn mặt mình, không để mình biểu hiện phẫn nộ ra ngoài.
Tiếu Bằng TRình vậy mà đã làm chuyện đó từ mười bốn năm trước.
Mà ông lại giấu diếm bà suốt 14 năm.
Khó trách mấy năm nay bà ăn nhiều thuốc bổ như vậy, đến cả đứa con gái cũng chưa sinh ra được.
Chẳng lẽ ông đã sớm đề phòng bà, sợ bà sinh con trai cướp đi sự nghiệp mà ông muốn để lại cho Tiếu Nhiễm sao?
Quá độc ác.
Chiều này của Tiếu Bằng Trình không những ngoan độc, còn rất độc!
“Dì!Dì!” Tay của Tiếu Nhiễm vung trước mặt Dương nguyệt Quyên, cười nói: “Dì thấy ba con thương yêu tiểu Lạc, biết nếu sinh được con trai, Tiểu Lạc sẽ càng không được cưng chiều, liền buộc ga rô rồi, dì và Tiểu Lạc nên cảm ơn ba!”
Nghe được Tiếu Nhiễm nói móc và cười nhạo mình, Tiếu Lạc hận không thể nào đi lên bóp chết nha đầu chết tiệt này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô là không được cưng chiều, nhưng Tiếu Nhiễm cũng không cần phải cười nhạo cô rõ ràng như vậy chứ.
“Ba con giống dì, có hai đứa con gái như các con là đủ rồi. Sinh thêm một đứa nữa, chắc chắn sẽ cướp mất một phần sủng ái của các con.”
Dương Nguyệt Quyên không biết mình cười phải cố gắng cỡ nào, mới bức được cho nụ cười của mình trở nên hiền lành.
Tiếu Nhiễm nhìn khuôn mặt biến dạng của bà ta, khiêu khích cười nói: “Đúng, dì nhất định không nỡ để tiếu Lạc thất sủng. thế nhưng, Tiếu Lạc có từng được chiều chuộng sao?”
Nghe được câu hỏi của Tiếu Nhiễm, không chỉ mặt của Tiếu Lạc biến dạng, cả Dương Nguyệt Quyên rốt cuộc cũng không thể che dấu được cảm xúc, lộ ra biểu cảm phẫn nộ.
“Tiếu Nhiễm, con đừng muốn một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Dương Nguyệt Quyên cắn răng nói ra một câu.
Tiếu Nhiễm không để ý đến Dương Nguyệt Quyên, chỉ cười cười, đặt dao nĩa xuống, nhàn nhã lau miệng: “Ba, con đi đây. Buổi tối bạn con tụ họp, có thể phải đi suốt đêm, ba đừng chờ con.”
Nghe được Tiếu Nhiễm nói, Tiếu Bằng Trình lập tức hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, bảo bối này của ông vốn định tan học không trở lại, trực tiếp bỏ trốn. “Chú ý an toàn! Nhớ báo bình an cho ba biết.”
“Bạn bè hội họp thì có thể có chuyện gì? Ba, ba cũng quá lo lắng cho chị của con rồi.” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
“Người nào làm ba không lo cho chị được? Không có cách nào đâu!” Tiếu Nhiễm nhún vai, dường như là bất đắc dĩ, nhưng là biểu cảm lộ ra lại vô cùng kiêu ngạo và hạnh phúc.
Tiếu Bằng TRình biết co thể sẽ rất nhiều ngày không được thấy cô, liền vươn tay, dùng lực nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô: “Đi sớm về sớm!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro