Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Cân não đột nhiên thay đổi
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Xẩm Xẩm
Tuy Tiếu Nhiễm đã đến khiến cho tâm tình của ông chuyển tốt hơn, nhưng dù sao không phải thuốc hay, người già vẫn ho ra máu như cũ. Mỗi lần nhìn thấy ông ngoại ho ra máy, Tiếu Nhiễm liền không nhịn được muốn khóc.
“Ông ngoại, chúng ta chơi trò suy nghĩ đột nhiên thay đổi có được không?” Tiếu Nhiễm cố nén khổ sở, cười hỏi.
“Được.” Ông suy yếu gật đầu một cái.
“Vì sao ếch có thể nhảy cao hơn cây.” Tiếu Nhiễm làm ra một động tác, nghịch ngợm hỏi han.
“Ếch ở trên tàng cây.” Ông cười nhợt nhạt.
“Sai, bởi vì cây không nhảy!” Tiếu Nhiễm nói ra đáp án, nhìn thấy ông ngoại cười vô cùng vui vẻ, trầm trọng trong lòng cũng giảm bớt không ít. Tuy cô không thể chữa bệnh cho ông, nhưng ít nhất có thể khiến ông vui vẻ một chút. “TRở lại.”
Ông ngồi thẳng người, thật sự vểnh tai lên nghe.
Tiếu Nhiễm nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại, cười khôi hai đột nhiên thay đổi chủ đề: “Có, dùng gan heo với mật gấu nấu thành xà phòng thần kỳ. Đánh bốn chữ thành ngữ.”
“Gan heo mật gấu xà phòng? Chắc là không. Tiếu Nhiễm nói đáp án đi.” Ông làm vẻ không hiểu cau mày.
“Một cái can, một cái đảm, thêm cùng một chỗ là cởi mở đó!” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
Ông ngoại cười vui vẻ chỉ vào cô: “Một cái can, một cái đảm là cởi mở, quá buồn cười rồi.”
“Ông ngoại, cháu cùng ông có vui không?” Tiếu Nhiễm cúi người, cười khẽ hỏi.
“Vui vẻ.” Ông ngoại thương tiếc lần mò mặt cô. Đến sau cùng của cuộc đời ông mới tỉnh ngộ, hiểu ra chính mình đã mất đi một phần tình thân như thế nào. Nếu ông có thể nghĩ thông suốt một chút, thì đã không bỏ qua thời gian nhìn cô lớn lên.
“Ông hãy cứ sống vui vẻ như thế nhé.” Tiếu Nhiễm ngồi cạnh ông, cầm tay ông nói.
“Được.” Tuy ông biết rõ thân thể của mình đã đến lúc đèn cạn dầu, lại vẫn đồng ý với cô, ông không đành lòng nhìn thấy cô thương tâm.
Tính cách của cô rất giống mẹ, vui vẻ cười khẽ, chỉ là ít đi một phần dã tính, nhiều hơn một phần tao nhã. Đây là sự khác nhau do sinh trưởng ở hai nơi khác nhau đi.
Trác Liệt nhìn thấy Tiếu Nhiễm và ông ở chung vô cùng vui vẻ, trên khuôn mặt lộ ra tươi cười.
“Ông có muốn ăn cháo không?” Tiếu Nhiễm nhìn thấy ba mang cháo vào, liền lập tức quan tâm hỏi.
Người già vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to tội nghiệp của cô, kìm lòng không được lại gật đầu.
Tiếu Nhiễm lập tức cầm lấy bát cháo, bắt đầu đút cho ông ăn.
Ông ăn vào hai miếng cháo, lại bắt đầu ho ra máu.
“Ông ngoại!”
“Ba!”
“Ông1”
“Bác!”
Tất cả mọi người tụ đến bên giường, lo lắng nhìn ông.
Ông không ngừng ho khan, thật có lỗi nói với Tiếu Nhiễm: “Nha đầu, ông ăn không vào rồi.”
“Nghỉ một lát rồi ăn ạ.” Tiếu Nhiễm lập tức đặt bát cháo đến bên tủ đầu giường, sắp gối ở phía sau cho ông, để ông ngồi thoải mái một chút.
“Ban ngày cháu bận rộn... với ba cháu... Quay về khách sạn nghỉ ngơi đi... ông ngoại muốn ngủ một lát.” Ông suy yếu cười nói.
“Cháu không đi, cháu muốn ở cùng ông.” Tiếu Nhiễm lập tức từ chối, Cố Mạc ở thành phố B mới có thể tìm được chuyên gia, cô phải đợi Cố Mạc đến, nhìn thấy ông được chữa khỏi bệnh.
Rốt cuộc ông cũng không thể khống chế nổi, bắt đầu liều mạng ho ra máu.
Tiếu Nhiễm ôm lấy ông ngoại, bối rối không biết làm sa, nhìn thấy Cố Mạc mang theo hai bác sĩ mặc áo dài trắng chạy vào. Cô lập tức vui mừng kinh hô: “Cố Mạc, rốt cuộc anh cũng đã đến.”
“Uhm, anh đến đây, hi vọng vẫn chưa muộn!” Cố Mạc đi đến bên giường, bắt đầu giới thiệu: “Ông ngoại, hai vị này là chuyên gia được cháu mời đến từ thành phố B, chủ nhiệm Lưu, viện trưởng Tôn.”
Tuy Tiếu Nhiễm đã đến khiến cho tâm tình của ông chuyển tốt hơn, nhưng dù sao không phải thuốc hay, người già vẫn ho ra máu như cũ. Mỗi lần nhìn thấy ông ngoại ho ra máy, Tiếu Nhiễm liền không nhịn được muốn khóc.
“Ông ngoại, chúng ta chơi trò suy nghĩ đột nhiên thay đổi có được không?” Tiếu Nhiễm cố nén khổ sở, cười hỏi.
“Được.” Ông suy yếu gật đầu một cái.
“Vì sao ếch có thể nhảy cao hơn cây.” Tiếu Nhiễm làm ra một động tác, nghịch ngợm hỏi han.
“Ếch ở trên tàng cây.” Ông cười nhợt nhạt.
“Sai, bởi vì cây không nhảy!” Tiếu Nhiễm nói ra đáp án, nhìn thấy ông ngoại cười vô cùng vui vẻ, trầm trọng trong lòng cũng giảm bớt không ít. Tuy cô không thể chữa bệnh cho ông, nhưng ít nhất có thể khiến ông vui vẻ một chút. “TRở lại.”
Ông ngồi thẳng người, thật sự vểnh tai lên nghe.
Tiếu Nhiễm nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại, cười khôi hai đột nhiên thay đổi chủ đề: “Có, dùng gan heo với mật gấu nấu thành xà phòng thần kỳ. Đánh bốn chữ thành ngữ.”
“Gan heo mật gấu xà phòng? Chắc là không. Tiếu Nhiễm nói đáp án đi.” Ông làm vẻ không hiểu cau mày.
“Một cái can, một cái đảm, thêm cùng một chỗ là cởi mở đó!” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ngoại cười vui vẻ chỉ vào cô: “Một cái can, một cái đảm là cởi mở, quá buồn cười rồi.”
“Ông ngoại, cháu cùng ông có vui không?” Tiếu Nhiễm cúi người, cười khẽ hỏi.
“Vui vẻ.” Ông ngoại thương tiếc lần mò mặt cô. Đến sau cùng của cuộc đời ông mới tỉnh ngộ, hiểu ra chính mình đã mất đi một phần tình thân như thế nào. Nếu ông có thể nghĩ thông suốt một chút, thì đã không bỏ qua thời gian nhìn cô lớn lên.
“Ông hãy cứ sống vui vẻ như thế nhé.” Tiếu Nhiễm ngồi cạnh ông, cầm tay ông nói.
“Được.” Tuy ông biết rõ thân thể của mình đã đến lúc đèn cạn dầu, lại vẫn đồng ý với cô, ông không đành lòng nhìn thấy cô thương tâm.
Tính cách của cô rất giống mẹ, vui vẻ cười khẽ, chỉ là ít đi một phần dã tính, nhiều hơn một phần tao nhã. Đây là sự khác nhau do sinh trưởng ở hai nơi khác nhau đi.
Trác Liệt nhìn thấy Tiếu Nhiễm và ông ở chung vô cùng vui vẻ, trên khuôn mặt lộ ra tươi cười.
“Ông có muốn ăn cháo không?” Tiếu Nhiễm nhìn thấy ba mang cháo vào, liền lập tức quan tâm hỏi.
Người già vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to tội nghiệp của cô, kìm lòng không được lại gật đầu.
Tiếu Nhiễm lập tức cầm lấy bát cháo, bắt đầu đút cho ông ăn.
Ông ăn vào hai miếng cháo, lại bắt đầu ho ra máu.
“Ông ngoại!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ba!”
“Ông1”
“Bác!”
Tất cả mọi người tụ đến bên giường, lo lắng nhìn ông.
Ông không ngừng ho khan, thật có lỗi nói với Tiếu Nhiễm: “Nha đầu, ông ăn không vào rồi.”
“Nghỉ một lát rồi ăn ạ.” Tiếu Nhiễm lập tức đặt bát cháo đến bên tủ đầu giường, sắp gối ở phía sau cho ông, để ông ngồi thoải mái một chút.
“Ban ngày cháu bận rộn... với ba cháu... Quay về khách sạn nghỉ ngơi đi... ông ngoại muốn ngủ một lát.” Ông suy yếu cười nói.
“Cháu không đi, cháu muốn ở cùng ông.” Tiếu Nhiễm lập tức từ chối, Cố Mạc ở thành phố B mới có thể tìm được chuyên gia, cô phải đợi Cố Mạc đến, nhìn thấy ông được chữa khỏi bệnh.
Rốt cuộc ông cũng không thể khống chế nổi, bắt đầu liều mạng ho ra máu.
Tiếu Nhiễm ôm lấy ông ngoại, bối rối không biết làm sa, nhìn thấy Cố Mạc mang theo hai bác sĩ mặc áo dài trắng chạy vào. Cô lập tức vui mừng kinh hô: “Cố Mạc, rốt cuộc anh cũng đã đến.”
“Uhm, anh đến đây, hi vọng vẫn chưa muộn!” Cố Mạc đi đến bên giường, bắt đầu giới thiệu: “Ông ngoại, hai vị này là chuyên gia được cháu mời đến từ thành phố B, chủ nhiệm Lưu, viện trưởng Tôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro