Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chừng nào em bằng lòng nhận anh
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Quỷ Quỷ
BY cuối cùng cũng không hề được chuyển đi, Lý Á Lệ liền ôm về nhà.
“Mẹ, đây là cái đồ gì vậy?” Vương Giai Tuệ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy mẹ mình để lên bàn một cái thùng lớn, liền tò mò hỏi.
“Hàng mẫu của công ty. Để công nhân dùng thử miễn phí.” Lý Á Lệ xấu hổ nói. Bà không nên mang về, con gái vẫn còn nhỏ. Nhưng để ở công ty cũng không hay.
Chính mình không có chỗ để dùng, lại không thể mang đi tặng.
Thật sự lãng phí.
Còn không bằng mang đi bán lấy ít tiền.
“Sản phẩm công ty mẹ không phải đều là thiết bị y tế trị bệnh sao? Cái gì mà ai cũng có thể dùng?” Vương Giai Tuệ mở thùng ra, lúc nhìn thấy hộp BY, dường như nuốt phải kim, nói không ra tiếng nào.
“Mẹ vốn muốn đi tặng, nhưng lại cảm thấy không tốt, sợ làm người ta hiểu lầm.” Lý Á Lệ xấu hổ đi tới nói với con gái, “Để lại cũng vô dụng. Để mẹ vứt đi.”
“Bác gái, bác muốn vứt cái gì vậy?” Giọng nói của Cố Nhiên đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Lý Á Lệ bị dọa đến run tay, cả thùng BY lập tức rơi hết xuống đất.
Lý Á Lệ xấu hổ muốn tìm cái hố nào để chui xuống.
Thứ này lại để cho bạn trai của con gái nhìn thấy. Không biết người ta có hiểu lầm sinh hoạt cá nhân của bà loạn đến thế nào.
Bà nhanh chóng ngồi xuống nhặt lên, vừa nhặt vừa giải thích:”Hàng mẫu của công ty, mỗi công nhân đều được phát một thùng. Bác đang định vứt đi.”
“Sản phẩm của Mạc y?” Cố Nhiên cầm lấy một hộp, nghiêm túc nhìn thoáng qua, “Ném đi thì tiếc quá. Cho cháu đi.”
Vốn xấu hổ đến không dám ngẩng đầu nhưng vừa nghe Cố Nhiên nói, Vương Giai Tuệ ngẩng phắt đầu lên giận dữ nói với đối phương:”Bác sĩ Mông Cổ, anh bị ngứa da à?”
“Em hiểu lầm rồi! Anh muốn mang về tặng cho đồng nghiệp. Tiểu hạt tiêu, anh đối với em chưa bao giờ dám tồn tại chút tà niệm nào. Nếu co, em giết anh đi!” Cố Nhiên vỗ ngực nói.
“Như vậy còn được.” Vương Giai Tuệ phụng phịu, đỏ mặt nói.
Cố Nhiên đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Vương Giai Tuệ, vừa dỗ cô vừa nói:”Tiểu hạt tiêu, chừng nào thì em bằng lòng chấp nhận anh?”
“Làm nô lệ sao?” Vương Giai Tuệ dừng sức nhéo tay Cố Nhiên, xấu hổ hỏi.
Mẹ cô còn đang ở đầy, anh không thể đứng đắn một chút sao?
Cô Nhiên tội nghiệp nhìn Vương Giai Tuệ:”Em không hiểu sao?”
Vương Giai Tuệ đẩy Cố Nhiên ra, đỏ mặt nói:”Đồ ăn ở căng tin bệnh viện chỗ anh không phải rất ngon sao? Sao cứ đến nhà người ta ăn cơm vậy?”
“Bởi vì cơm nhà em có hương vị gia đình.” Cố Nhiên dõng dạc trả lời.
Lý Á Lệ nhìn thấy con gái và Cố Nhiên đấu võ mồm với nhau, cười vui vẻ.
Đây là cuộc sống mà bà muốn. Con gái không cần phải gả cho nhà giàu có, chỉ cần con bé có được một người đàn ông yêu thương nó thật lòng.
“Cố Nhiên, thùng em để trên bàn, anh đừng quên mang đi tặng. Em đi nấu cơm.” Vương Giai Tuệ cất cái thùng BY xong, bước vào phòng bếp.
“Mẹ, cơm đã chín rồi. Đồ ăn con cũng làm xong rồi.” Vương Giai Tuệ cười nói.
“Con gái mẹ thật là hiền lành! Ai lấy về chính là có phúc.” Lý Á Lệ vui vẻ nhìn Cố Nhiên.
“Cháu chính là người đàn ông có cái phúc đó.” Cố Nhiên ôm bả vai Vương Giai Tuệ, kiêu hãnh cười nói.
“Buông tay ra!” Vương Giai Tuệ thấp giọng ra lệnh. Anh đúng là đang ngứa da rồi, dám ôm cô bao nhiêu lần trước mặt mẹ cô.
“Các con cứ thoải mái ôm nhau. mẹ là một người mẹ có tư tưởng tiến bộ.” Lý Á Lệ cười trốn vào phòng bếp.
Bà không phải không để ý đến trinh tiết của con gái, mà là sự tín nhiệm với Cố Nhiên. Cậu ta không phải là một người đàn ông làm mấy điều xằng bậy.
BY cuối cùng cũng không hề được chuyển đi, Lý Á Lệ liền ôm về nhà.
“Mẹ, đây là cái đồ gì vậy?” Vương Giai Tuệ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy mẹ mình để lên bàn một cái thùng lớn, liền tò mò hỏi.
“Hàng mẫu của công ty. Để công nhân dùng thử miễn phí.” Lý Á Lệ xấu hổ nói. Bà không nên mang về, con gái vẫn còn nhỏ. Nhưng để ở công ty cũng không hay.
Chính mình không có chỗ để dùng, lại không thể mang đi tặng.
Thật sự lãng phí.
Còn không bằng mang đi bán lấy ít tiền.
“Sản phẩm công ty mẹ không phải đều là thiết bị y tế trị bệnh sao? Cái gì mà ai cũng có thể dùng?” Vương Giai Tuệ mở thùng ra, lúc nhìn thấy hộp BY, dường như nuốt phải kim, nói không ra tiếng nào.
“Mẹ vốn muốn đi tặng, nhưng lại cảm thấy không tốt, sợ làm người ta hiểu lầm.” Lý Á Lệ xấu hổ đi tới nói với con gái, “Để lại cũng vô dụng. Để mẹ vứt đi.”
“Bác gái, bác muốn vứt cái gì vậy?” Giọng nói của Cố Nhiên đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Lý Á Lệ bị dọa đến run tay, cả thùng BY lập tức rơi hết xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Á Lệ xấu hổ muốn tìm cái hố nào để chui xuống.
Thứ này lại để cho bạn trai của con gái nhìn thấy. Không biết người ta có hiểu lầm sinh hoạt cá nhân của bà loạn đến thế nào.
Bà nhanh chóng ngồi xuống nhặt lên, vừa nhặt vừa giải thích:”Hàng mẫu của công ty, mỗi công nhân đều được phát một thùng. Bác đang định vứt đi.”
“Sản phẩm của Mạc y?” Cố Nhiên cầm lấy một hộp, nghiêm túc nhìn thoáng qua, “Ném đi thì tiếc quá. Cho cháu đi.”
Vốn xấu hổ đến không dám ngẩng đầu nhưng vừa nghe Cố Nhiên nói, Vương Giai Tuệ ngẩng phắt đầu lên giận dữ nói với đối phương:”Bác sĩ Mông Cổ, anh bị ngứa da à?”
“Em hiểu lầm rồi! Anh muốn mang về tặng cho đồng nghiệp. Tiểu hạt tiêu, anh đối với em chưa bao giờ dám tồn tại chút tà niệm nào. Nếu co, em giết anh đi!” Cố Nhiên vỗ ngực nói.
“Như vậy còn được.” Vương Giai Tuệ phụng phịu, đỏ mặt nói.
Cố Nhiên đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Vương Giai Tuệ, vừa dỗ cô vừa nói:”Tiểu hạt tiêu, chừng nào thì em bằng lòng chấp nhận anh?”
“Làm nô lệ sao?” Vương Giai Tuệ dừng sức nhéo tay Cố Nhiên, xấu hổ hỏi.
Mẹ cô còn đang ở đầy, anh không thể đứng đắn một chút sao?
Cô Nhiên tội nghiệp nhìn Vương Giai Tuệ:”Em không hiểu sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Giai Tuệ đẩy Cố Nhiên ra, đỏ mặt nói:”Đồ ăn ở căng tin bệnh viện chỗ anh không phải rất ngon sao? Sao cứ đến nhà người ta ăn cơm vậy?”
“Bởi vì cơm nhà em có hương vị gia đình.” Cố Nhiên dõng dạc trả lời.
Lý Á Lệ nhìn thấy con gái và Cố Nhiên đấu võ mồm với nhau, cười vui vẻ.
Đây là cuộc sống mà bà muốn. Con gái không cần phải gả cho nhà giàu có, chỉ cần con bé có được một người đàn ông yêu thương nó thật lòng.
“Cố Nhiên, thùng em để trên bàn, anh đừng quên mang đi tặng. Em đi nấu cơm.” Vương Giai Tuệ cất cái thùng BY xong, bước vào phòng bếp.
“Mẹ, cơm đã chín rồi. Đồ ăn con cũng làm xong rồi.” Vương Giai Tuệ cười nói.
“Con gái mẹ thật là hiền lành! Ai lấy về chính là có phúc.” Lý Á Lệ vui vẻ nhìn Cố Nhiên.
“Cháu chính là người đàn ông có cái phúc đó.” Cố Nhiên ôm bả vai Vương Giai Tuệ, kiêu hãnh cười nói.
“Buông tay ra!” Vương Giai Tuệ thấp giọng ra lệnh. Anh đúng là đang ngứa da rồi, dám ôm cô bao nhiêu lần trước mặt mẹ cô.
“Các con cứ thoải mái ôm nhau. mẹ là một người mẹ có tư tưởng tiến bộ.” Lý Á Lệ cười trốn vào phòng bếp.
Bà không phải không để ý đến trinh tiết của con gái, mà là sự tín nhiệm với Cố Nhiên. Cậu ta không phải là một người đàn ông làm mấy điều xằng bậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro