Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1451
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Nhã Y Đình
Cố Nhiên để điện thoại xuống, nháy mắt mấy cái với Vương Giai Tuệ: "Anh đoán không sai mà. Quả nhiên, anh cả và chị dâu nhỏ đang ở bên nhau!"
"Bọn họ sắp tới đây sao?" Giai Tuệ lớn tiếng hỏi.
"Bọn họ sắp tới đây sao?" Giai Tuệ lớn tiếng hỏi.
Trong quầy bar rất ồn ào nên vừa rồi Giai Tuệ không nghe rõ Tiếu Nhiễm nói cái gì trong điện thoại.
"Có chứ! Nhưng mà chẳng là sẽ không đến nhanh như vậy đâu!" Cố Nhiên ôm lấy eo Giai Tuệ, không kiềm chế mà cười nói, "Chúng ta đi khiêu vũ đi!"
"Anh dạy em!" Vương Giai Tuệ vòng hai tay lên cổ Cố Nhiên, cười nói.
"Không thành vấn đề! Ai bảo anh là kiện tướng chứ?" Cố Nhiên cười kiêu ngạo.
"Chưa thấy người đàn ông nào vô liêm sỉ như vậy. Rõ ràng là vì anh quá phong lưu mà!" Vương Giai Tuệ bất mãn hừ một tiếng.
"Từ khi gả cho em, anh vẫn giữ mình trong sạch!" Cố Nhiên giơ một tay, nghiêm túc thề.
"Cái gì mà gả cho em chứ?" Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên chọc cười, kiều mị trừng mắt nhìn anh.
"Tiểu Lạt Tiêu, em không cần anh sao?" Cố Nhiên gục đầu vào vai Vương Giai Tuệ, nũng nịu hỏi.
"Thôi được rồi, bác sĩ Mông Cổ!" Vương Giai Tuệ đẩy mặt Cố Nhiên ra, nhìn anh đang cố nhịn cười, oán hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Bởi vì quyền sinh quyền sát của anh ở trong tay em, cho nên là anh gả cho em nha!" Cố Nhiên điểm vào chóp mũi Giai Tuệ, tự nhiên cười, "Anh mang toàn bộ người nhà cùng gả cho em. Tiểu Lạt Tiêu, em phải suy nghĩ đó!"
Vương Giai Tuệ cảm động ôm chặt thắt lưng của Cố Nhiên: "Bác sĩ Mông Cổ, em lấy anh. Em vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc anh!"
Cố Nhiên dùng lực ôm chặt Vương Giai Tuệ, cười sáng lạn.
"Đi! Khiêu vũ đi!" Vương Giai Tuệ cầm tay Cố Nhiên, cười nói.
Cố Nhiên xoay người giống như một thân sĩ đưa Vương Giai Tuệ vào sàn nhảy.
Nhưng vẻ phong độ của anh cũng không bảo trì được lâu lắm. Anh bị ‘Phật Sơn Vô Ảnh Cước’ của Vương Giai Tuệ giẫm lên phá hoại hình tượng, đau đến nhếch miệng.
"Không nhảy nữa!" Vương Giai Tuệ áy náy nhìn Cố Nhiên, "Chúng ta đi uống rượu đi!"
"Không được! Anh mang danh kiện tướng toàn thành phố sao có thể không dạy được cho bà xã mình chứ?" Cố Nhiên đứng vững rồi kiêu ngạo nói, "Làm lại! Anh không tin sẽ không dạy được em!"
"Em rất kém trong những loại vận động này!" Vương Giai Tuệ cười an ủi Cố Nhiên, "Không liên quan đến anh!"
"Anh thích dạy em!" Cố Nhiên ôm lấy eo Vương Giai Tuệ, quay trở lại sàn nhảy.
Dưới sự chỉ đạo của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ cẩn thận, vụng về nhảy theo.
"Chắc trước đây anh cũng dạy cho không ít cô gái nhỉ?" Vương Giai Tuệ ghen tuông hỏi.
"Trời đất chứng giám, anh chỉ dạy cho em thôi!" Cố Nhiên vội vàng thề thốt, "Vũ đạo của anh đều do mấy cô gái đó dạy!"
"Hừ!" Vương Giai Tuệ ăn giấm hừ một tiếng.
"Anh thề với trời, sau này chỉ khiêu vũ với một mình em thôi!" Cố Nhiên sợ Vương Giai Tuệ tức giận, vội vàng giơ một tay lên thề.
"Cẩn thận đi!" Vương Giai Tuệ giẫm một cái lên chân Cố Nhiên.
Cố Nhiên bị đau, hét lên một tiếng.
"Tiểu Lạt Tiêu, em ghen à? Những thứ đó đều là quá khứ rồi mà!" Cố Nhiên lấy lòng Vương Giai Tuệ.
"Nếu anh còn dây dưa không rõ với mấy cô gái đó, em sẽ phế anh!" Vương Giai Tuệ hung ác uy hiếp.
Từ lúc đi vào quán bar, đã có mấy người phụ nữ chào hỏi với Cố Nhiên. Xem những cô gái không kiêng kị mà ôm ấp, kề mặt với Cố Nhiên, cô tức giận không thôi.
"Không dám! Vừa rồi không phải anh đã giải thích với bọn họ rồi sao? Anh bị em nhốt. Sau này phải ở nhà làm người đàn ông tốt!" Cố Nhiên cười ha ha.
Anh tự trách mình đã từng quá phong lưu.
"Tin anh mới lạ!" Vương Giai Tuệ cắn mội cúi đầu nhưng khóe miệng đang nhếch lên kia đã tiết lộ tâm trạng cô rất tốt.
Yêu một anh chàng đào hoa thì cô phải rộng lượng một chút. Dù sao những cô gái kia cũng là quá khứ của anh rồi.
Cố Nhiên để điện thoại xuống, nháy mắt mấy cái với Vương Giai Tuệ: "Anh đoán không sai mà. Quả nhiên, anh cả và chị dâu nhỏ đang ở bên nhau!"
"Bọn họ sắp tới đây sao?" Giai Tuệ lớn tiếng hỏi.
"Bọn họ sắp tới đây sao?" Giai Tuệ lớn tiếng hỏi.
Trong quầy bar rất ồn ào nên vừa rồi Giai Tuệ không nghe rõ Tiếu Nhiễm nói cái gì trong điện thoại.
"Có chứ! Nhưng mà chẳng là sẽ không đến nhanh như vậy đâu!" Cố Nhiên ôm lấy eo Giai Tuệ, không kiềm chế mà cười nói, "Chúng ta đi khiêu vũ đi!"
"Anh dạy em!" Vương Giai Tuệ vòng hai tay lên cổ Cố Nhiên, cười nói.
"Không thành vấn đề! Ai bảo anh là kiện tướng chứ?" Cố Nhiên cười kiêu ngạo.
"Chưa thấy người đàn ông nào vô liêm sỉ như vậy. Rõ ràng là vì anh quá phong lưu mà!" Vương Giai Tuệ bất mãn hừ một tiếng.
"Từ khi gả cho em, anh vẫn giữ mình trong sạch!" Cố Nhiên giơ một tay, nghiêm túc thề.
"Cái gì mà gả cho em chứ?" Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên chọc cười, kiều mị trừng mắt nhìn anh.
"Tiểu Lạt Tiêu, em không cần anh sao?" Cố Nhiên gục đầu vào vai Vương Giai Tuệ, nũng nịu hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thôi được rồi, bác sĩ Mông Cổ!" Vương Giai Tuệ đẩy mặt Cố Nhiên ra, nhìn anh đang cố nhịn cười, oán hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Bởi vì quyền sinh quyền sát của anh ở trong tay em, cho nên là anh gả cho em nha!" Cố Nhiên điểm vào chóp mũi Giai Tuệ, tự nhiên cười, "Anh mang toàn bộ người nhà cùng gả cho em. Tiểu Lạt Tiêu, em phải suy nghĩ đó!"
Vương Giai Tuệ cảm động ôm chặt thắt lưng của Cố Nhiên: "Bác sĩ Mông Cổ, em lấy anh. Em vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc anh!"
Cố Nhiên dùng lực ôm chặt Vương Giai Tuệ, cười sáng lạn.
"Đi! Khiêu vũ đi!" Vương Giai Tuệ cầm tay Cố Nhiên, cười nói.
Cố Nhiên xoay người giống như một thân sĩ đưa Vương Giai Tuệ vào sàn nhảy.
Nhưng vẻ phong độ của anh cũng không bảo trì được lâu lắm. Anh bị ‘Phật Sơn Vô Ảnh Cước’ của Vương Giai Tuệ giẫm lên phá hoại hình tượng, đau đến nhếch miệng.
"Không nhảy nữa!" Vương Giai Tuệ áy náy nhìn Cố Nhiên, "Chúng ta đi uống rượu đi!"
"Không được! Anh mang danh kiện tướng toàn thành phố sao có thể không dạy được cho bà xã mình chứ?" Cố Nhiên đứng vững rồi kiêu ngạo nói, "Làm lại! Anh không tin sẽ không dạy được em!"
"Em rất kém trong những loại vận động này!" Vương Giai Tuệ cười an ủi Cố Nhiên, "Không liên quan đến anh!"
"Anh thích dạy em!" Cố Nhiên ôm lấy eo Vương Giai Tuệ, quay trở lại sàn nhảy.
Dưới sự chỉ đạo của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ cẩn thận, vụng về nhảy theo.
"Chắc trước đây anh cũng dạy cho không ít cô gái nhỉ?" Vương Giai Tuệ ghen tuông hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trời đất chứng giám, anh chỉ dạy cho em thôi!" Cố Nhiên vội vàng thề thốt, "Vũ đạo của anh đều do mấy cô gái đó dạy!"
"Hừ!" Vương Giai Tuệ ăn giấm hừ một tiếng.
"Anh thề với trời, sau này chỉ khiêu vũ với một mình em thôi!" Cố Nhiên sợ Vương Giai Tuệ tức giận, vội vàng giơ một tay lên thề.
"Cẩn thận đi!" Vương Giai Tuệ giẫm một cái lên chân Cố Nhiên.
Cố Nhiên bị đau, hét lên một tiếng.
"Tiểu Lạt Tiêu, em ghen à? Những thứ đó đều là quá khứ rồi mà!" Cố Nhiên lấy lòng Vương Giai Tuệ.
"Nếu anh còn dây dưa không rõ với mấy cô gái đó, em sẽ phế anh!" Vương Giai Tuệ hung ác uy hiếp.
Từ lúc đi vào quán bar, đã có mấy người phụ nữ chào hỏi với Cố Nhiên. Xem những cô gái không kiêng kị mà ôm ấp, kề mặt với Cố Nhiên, cô tức giận không thôi.
"Không dám! Vừa rồi không phải anh đã giải thích với bọn họ rồi sao? Anh bị em nhốt. Sau này phải ở nhà làm người đàn ông tốt!" Cố Nhiên cười ha ha.
Anh tự trách mình đã từng quá phong lưu.
"Tin anh mới lạ!" Vương Giai Tuệ cắn mội cúi đầu nhưng khóe miệng đang nhếch lên kia đã tiết lộ tâm trạng cô rất tốt.
Yêu một anh chàng đào hoa thì cô phải rộng lượng một chút. Dù sao những cô gái kia cũng là quá khứ của anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro