Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1474
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Quỷ Quỷ
Giai Tuệ nhận được điện thoại của Tiếu Nhiễm, đang ở nhà chơi điện tử với Cố Nhiên, lập tức hưng phấn gật đầu liên tục.
“Leo núi giả? Em thế này có leo nổi không?” Cố Nhìn nhìn thoáng qua cơ thể gầy gò của Giai Tuệ.
“Không thử làm sao biết được?” Vương Giai Tuệ đẩy Cố Nhiên, “Mau mau! Đừng để cho Tiếu Nhiễm và anh cả phải đợi lâu.”
“Bọn họ nhất định đến muộn hơn chúng ta!” Cố Nhiên kiêu ngạo quơ quơ chìa khóa trong tay.
“Anh chắc chắn?” Vương Giai Tuệ không tin đảo mắt.
“Anh cả bị tai nạn xe 2 lần, chắc chắc không dám lái xe nhanh hơn 60km/h.” Cố Nhiên cười trả lời.
“Ừm.” Vương Giai Tuê lúng túng gật đầu.
Tai nạn xe đúng là hại người ta thật thảm.
“Cố Nhiên, anh cũng không được lái nhanh!” Vương Giai Tuệ vội vàng dặn dò.
“Anh biết! Anh cũng không muốn giống như anh cả, bị bắt từ bỏ sự nghiệp bác sĩ.” Cố Nhiên ôm vai Vương Giai Tuê, cùng cô xuống lầu.
Khi bọn họ đến chỗ hẹn thì quả nhiên không nhìn thấy Cố Mạc và Tiếu Nhiễm.
“Anh đã nói rồi mà. Bọn họ nhất định không thể đến sớm hơn chúng ta.” Cố Nhiên kiêu ngạo cười nói.
“Được rồi. Anh đúng.” Vương Giai Tuệ ném một cái nhìn khinh thị cho Cố Nhiên.
“Nhân lúc bọn họ chưa đến, để anh dạy em kỹ xảo leo núi.” Cố Nhiên kéo Vương Giai Tuệ đi vào trong, quan sát những người xung quanh cũng đang leo núi giả, không ngừng giảng giải cho cô: ”Em xem cô bé kia sắp không chống đỡ nổi, vì động tác của cô bé ấy chưa đúng. Muốn leo lên, thân thể phải nhanh nhẹn bám chặt vào vách tường, phải dùng kỹ thuật.”
“Kỹ thuật?” Vương Giai Tuệ không hiểu quay đầu nhìn Cố Nhiên.
Mười chín năm nay, ngoài nhà và trường, rất ít khi đi những nơi như thế này để tiê tiền. Cho nên môn leo núi giả này cô thực sự không hiểu.
“Mấu chốt chính là sức mạnh của hai chân…” Cố Nhiêm ôm thắt lưng Vương Giai Tuệ, áp vào tai cô kiên nhẫn nói.
“Mọi người đang nhìn kìa.” Vương Giai Tuệ giãy dụa, nhưng không thoát được khỏi vòng tay của Cố Nhiên, đành phải thôi.
“Chúng ta là hôn thê hôn phu của nhau.” Hai tay Cố Nhiên vẫn siết chặt hông Vương Giai Tuệ, cười trả lời.
Tiếu Nhiễm và Cố Mạc vừa thay quần áo bước vào nhìn nhìn thấy Cố Nhiên đang giúp Giai Tuệ khởi động.
Cô lập tức túm Cố Mạc chạy tới: ”Không ngờ hai người còn đến sớm hơn bọn tớ.”
“Không kỳ quái. Anh của em lái xe như rùa bò.” Cố Nhiên vừa vận động làm nóng cơ thể vừa cười chế nhạo.
“Lái chậm còn hơn gặp chuyện không may.” Cố Mạc lạnh nhạt nhìn em trai mình liếc mắt một cái.
“Em cũng không thích xe tốc hành.”Tiếu Nhiễm ôm cánh tay Cố Mạc, làm mặt quỷ với Cố Nhiên.
“Ai bảo hai người là vợ chồng! Bênh nhau chằm chặp!” Cố Nhiên ra vẻ bất đắc sĩ, thở một hơi thật dài.
Tiếu Nhiễm xấu hổ lặng đi một chút.
Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm không phản đối, khóe môi tự động nhếch lên, cảm kích cười nhìn Cố Nhiên.
“Anh, anh mau đưa chị dâu nhỏ đi chạy hai vòng, hoạt động cơ bắp.” Cố Nhiên cười đề nghị. “Lát nữa chúng ta lập 2 tổ vợ chồng thi đua.”
“Cái gì mà vợ chồng? Cố Nhiên, anh ngứa da à?” Tiếu Nhiễm trợn mắt vung nắm đấm về phía Cố Nhiên.
“Chị dâu nhỏ, chị không cần mạnh miệng làm gì. Hai người hiện giờ cũng có khách gì hai vợ chồng đâu.” Cố Nhiên cười xấu xa nói.
“Cố Nhiên!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt đòi đánh Cố Nhiên, “Anh thử nói thêm câu nữa đi!”
“Em nói đều là sự thật.” Cố Nhiên chạy vòng ra sau anh cả, vừa né tránh vừa nói. “Anh, cứu em!”
Cố Mạc cười vọt sang một bên, nói với Tiếu Nhiễm: ”Vợ anh muốn đánh anh tuyệt nhiên không ngăn cả. Nha đầu, em xuống tay mạnh một chút! Tiền thuốc men anh chi.”
“Anh!” Cố Nhiên không ngờ anh cả lại giúp Tiếu Nhiễm, bất mãn kêu lên.
“Ai là vợ anh?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt buông tay, chạy đến bên cạnh Giai Tuệ.
Giai Tuệ nhận được điện thoại của Tiếu Nhiễm, đang ở nhà chơi điện tử với Cố Nhiên, lập tức hưng phấn gật đầu liên tục.
“Leo núi giả? Em thế này có leo nổi không?” Cố Nhìn nhìn thoáng qua cơ thể gầy gò của Giai Tuệ.
“Không thử làm sao biết được?” Vương Giai Tuệ đẩy Cố Nhiên, “Mau mau! Đừng để cho Tiếu Nhiễm và anh cả phải đợi lâu.”
“Bọn họ nhất định đến muộn hơn chúng ta!” Cố Nhiên kiêu ngạo quơ quơ chìa khóa trong tay.
“Anh chắc chắn?” Vương Giai Tuệ không tin đảo mắt.
“Anh cả bị tai nạn xe 2 lần, chắc chắc không dám lái xe nhanh hơn 60km/h.” Cố Nhiên cười trả lời.
“Ừm.” Vương Giai Tuê lúng túng gật đầu.
Tai nạn xe đúng là hại người ta thật thảm.
“Cố Nhiên, anh cũng không được lái nhanh!” Vương Giai Tuệ vội vàng dặn dò.
“Anh biết! Anh cũng không muốn giống như anh cả, bị bắt từ bỏ sự nghiệp bác sĩ.” Cố Nhiên ôm vai Vương Giai Tuê, cùng cô xuống lầu.
Khi bọn họ đến chỗ hẹn thì quả nhiên không nhìn thấy Cố Mạc và Tiếu Nhiễm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đã nói rồi mà. Bọn họ nhất định không thể đến sớm hơn chúng ta.” Cố Nhiên kiêu ngạo cười nói.
“Được rồi. Anh đúng.” Vương Giai Tuệ ném một cái nhìn khinh thị cho Cố Nhiên.
“Nhân lúc bọn họ chưa đến, để anh dạy em kỹ xảo leo núi.” Cố Nhiên kéo Vương Giai Tuệ đi vào trong, quan sát những người xung quanh cũng đang leo núi giả, không ngừng giảng giải cho cô: ”Em xem cô bé kia sắp không chống đỡ nổi, vì động tác của cô bé ấy chưa đúng. Muốn leo lên, thân thể phải nhanh nhẹn bám chặt vào vách tường, phải dùng kỹ thuật.”
“Kỹ thuật?” Vương Giai Tuệ không hiểu quay đầu nhìn Cố Nhiên.
Mười chín năm nay, ngoài nhà và trường, rất ít khi đi những nơi như thế này để tiê tiền. Cho nên môn leo núi giả này cô thực sự không hiểu.
“Mấu chốt chính là sức mạnh của hai chân…” Cố Nhiêm ôm thắt lưng Vương Giai Tuệ, áp vào tai cô kiên nhẫn nói.
“Mọi người đang nhìn kìa.” Vương Giai Tuệ giãy dụa, nhưng không thoát được khỏi vòng tay của Cố Nhiên, đành phải thôi.
“Chúng ta là hôn thê hôn phu của nhau.” Hai tay Cố Nhiên vẫn siết chặt hông Vương Giai Tuệ, cười trả lời.
Tiếu Nhiễm và Cố Mạc vừa thay quần áo bước vào nhìn nhìn thấy Cố Nhiên đang giúp Giai Tuệ khởi động.
Cô lập tức túm Cố Mạc chạy tới: ”Không ngờ hai người còn đến sớm hơn bọn tớ.”
“Không kỳ quái. Anh của em lái xe như rùa bò.” Cố Nhiên vừa vận động làm nóng cơ thể vừa cười chế nhạo.
“Lái chậm còn hơn gặp chuyện không may.” Cố Mạc lạnh nhạt nhìn em trai mình liếc mắt một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em cũng không thích xe tốc hành.”Tiếu Nhiễm ôm cánh tay Cố Mạc, làm mặt quỷ với Cố Nhiên.
“Ai bảo hai người là vợ chồng! Bênh nhau chằm chặp!” Cố Nhiên ra vẻ bất đắc sĩ, thở một hơi thật dài.
Tiếu Nhiễm xấu hổ lặng đi một chút.
Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm không phản đối, khóe môi tự động nhếch lên, cảm kích cười nhìn Cố Nhiên.
“Anh, anh mau đưa chị dâu nhỏ đi chạy hai vòng, hoạt động cơ bắp.” Cố Nhiên cười đề nghị. “Lát nữa chúng ta lập 2 tổ vợ chồng thi đua.”
“Cái gì mà vợ chồng? Cố Nhiên, anh ngứa da à?” Tiếu Nhiễm trợn mắt vung nắm đấm về phía Cố Nhiên.
“Chị dâu nhỏ, chị không cần mạnh miệng làm gì. Hai người hiện giờ cũng có khách gì hai vợ chồng đâu.” Cố Nhiên cười xấu xa nói.
“Cố Nhiên!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt đòi đánh Cố Nhiên, “Anh thử nói thêm câu nữa đi!”
“Em nói đều là sự thật.” Cố Nhiên chạy vòng ra sau anh cả, vừa né tránh vừa nói. “Anh, cứu em!”
Cố Mạc cười vọt sang một bên, nói với Tiếu Nhiễm: ”Vợ anh muốn đánh anh tuyệt nhiên không ngăn cả. Nha đầu, em xuống tay mạnh một chút! Tiền thuốc men anh chi.”
“Anh!” Cố Nhiên không ngờ anh cả lại giúp Tiếu Nhiễm, bất mãn kêu lên.
“Ai là vợ anh?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt buông tay, chạy đến bên cạnh Giai Tuệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro