Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1502
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
“Này chứng tỏ anh ấy cực kỳ yêu cậu.” Nam Tây hâm mộ nói.
Thầm mến của anh, còn chưa bắt đầu đã chết non ở trong nôi.
Ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.
Thực hâm mộ người đàn ông được cô yêu đó.
“Uhm.” Tiếu Nhiễm không phủ nhận, vẻ mặt hạnh phúc cười gật đầu: “Mình hẳn rkhoong giống những người khác, mình không muốn trở thành bình hoa ở bên cạnh anh ấy, mình muốn làm một người bác sĩ đủ tư cách.”
“Có tư tưởng, cố lên,” Nam Tây cổ vũ nói.
“Cảm ơn.” Tiếu Nhiễm cao hứng nói cảm ơn.
Tô Nam đến trước sân thể dục, nhìn thấy Tiếu Nhiễm và Nam Tây cười vui vẻ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tiếu Nhiễm, cậu khiến mình lo lắng gần chết.” Tô Nam đặt mông ngồi cạnh Tiếu Nhiễm, nửa đùa nửa thật nói: “Mình sợ cậy bị Đái Lệ Lệ làm cho tức giận đến phí hoài bản thân mình.”
“Mình đâu có luẩn quẩn trong lòng như thế?” Tiếu Nhiễm cười khẽ thè lưỡi.
“Nam Tây, hoa đó có phải cậu đưa không, nếu cậu đưa thì nhanh thừa nhận đi, đỡ cho Tiếu Nhiễm bị người khác hiểu lầm.” Tô Nam đùa dai nhìn Nam Tây.
“Thực sự không phải là mình.” Nam Tây gãi đầu: “Mình cũng hi vọng là mình, nhưng chậm mất rồi.”
Tiếu Nhiễm huých Tô Nam một cái: “Cậu nói bậy bạ gì đó? Chúng tớ chỉ là quan hệ bạn học.”
“Tiếu Nhiễm, mình thấy cậu nên đưa anh cậu đến trường đi một vòng, để mọi người biết cậu không phải bên người giàu có, có thể lấp cái miệng thối của Đái Lệ Lệ đi.” Tô Nam thật sự nói.
“Anh ấy... thân phận quá đặc biệt.” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.
Tô Nam bất đắc dĩ nhún vai: “Lực bất tòng tâm rồi.”
“Đi, mình mời các cậu đi ăn đồ nướng.” Tiếu Nhiễm đứng lên, vỗ mông nói.
“Hôm nay hào phóng như vậy?” Tô Nam hưng phấn nói.
“Có người trả cho mình.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
Nếu cô không có bạn trai thật tốt.
Đáng tiếc, anh chậm một bước.
Đại lượng cũng có mức đọ.
Trong lòng anh có chút chua xót.
“Bạn trai?” Tô Nam lập tức vươn hai tay ra, gãi nách Tiếu Nhiễm: “Cậu vẫn lừa gạt mình là thân thích, là anh, hóa ra là bạn trai, nha đầu này, cả mình cũng lừa.”
“Là thân phận anh ấy... thật sự... quá đặc biệt.” Tiếu Nhiễm cười cầu xin tha thứ.
“Biết rồi, cậu chỉ muốn khiêm tốn, đi ăn thịt nướng đi.” Tô Nam lập tức ôm lấy cổ Tiếu Nhiễm, cười nói.
“Kêu Đái Lệ Lệ và Giang Chiêu đi cùng.” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Làm gì, vẫn còn trách Đái Lệ Lệ.” Tô Nam đảo mắt.
“Đến lúc cho bọn họ biết một việc rồi.” Tiếu Nhiễm im lặng nói: “Không thể để người ta hiểu lầm mình là người hám của.”
“Được.”
“Nam Tây, đi cùng đi.” Tiếu Nhiễm quay đầu, cười mời Nam Tây.
“Tiện không, mình là nam.” Nam Tây bất an hỏi.
“Sao lại bất tiện, mình phải đi ăn đồ nướng mà.” Tô nam cười nói.
Đái Lệ Lệ nghe được Tiếu Nhiễm mời khách, khinh miệt hừ một tiếng, đây là muốn chặn miệng cô sao.
“Đi, vì sao không đi.” Đái Lệ Lệ cười lạnh trả lời.
Giang Nhiêu nhìn thoáng qua Nam Tây, cũng sảng khoái đồng ý.,
Vài người đều có tâm sự riêng đi ra cửa trường học.
“Nam Tây, nghe nói cậu là người có điểm cao nhất trường mình, sao lại học hệ lâm sàng? Cậu vốn có thể học hệ chuyên nghiệp.” Giang Nhiêu giống như không lưu tâm hỏi han.
“Mình thích làm bác sĩ.” Nam Tây im lặng vài giây: “Nếu mình là bác sĩ, có lẽ có thể cứu sống mẹ mình.”
Thầm mến của anh, còn chưa bắt đầu đã chết non ở trong nôi.
Ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.
Thực hâm mộ người đàn ông được cô yêu đó.
“Uhm.” Tiếu Nhiễm không phủ nhận, vẻ mặt hạnh phúc cười gật đầu: “Mình hẳn rkhoong giống những người khác, mình không muốn trở thành bình hoa ở bên cạnh anh ấy, mình muốn làm một người bác sĩ đủ tư cách.”
“Có tư tưởng, cố lên,” Nam Tây cổ vũ nói.
“Cảm ơn.” Tiếu Nhiễm cao hứng nói cảm ơn.
Tô Nam đến trước sân thể dục, nhìn thấy Tiếu Nhiễm và Nam Tây cười vui vẻ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tiếu Nhiễm, cậu khiến mình lo lắng gần chết.” Tô Nam đặt mông ngồi cạnh Tiếu Nhiễm, nửa đùa nửa thật nói: “Mình sợ cậy bị Đái Lệ Lệ làm cho tức giận đến phí hoài bản thân mình.”
“Mình đâu có luẩn quẩn trong lòng như thế?” Tiếu Nhiễm cười khẽ thè lưỡi.
“Nam Tây, hoa đó có phải cậu đưa không, nếu cậu đưa thì nhanh thừa nhận đi, đỡ cho Tiếu Nhiễm bị người khác hiểu lầm.” Tô Nam đùa dai nhìn Nam Tây.
“Thực sự không phải là mình.” Nam Tây gãi đầu: “Mình cũng hi vọng là mình, nhưng chậm mất rồi.”
Tiếu Nhiễm huých Tô Nam một cái: “Cậu nói bậy bạ gì đó? Chúng tớ chỉ là quan hệ bạn học.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiếu Nhiễm, mình thấy cậu nên đưa anh cậu đến trường đi một vòng, để mọi người biết cậu không phải bên người giàu có, có thể lấp cái miệng thối của Đái Lệ Lệ đi.” Tô Nam thật sự nói.
“Anh ấy... thân phận quá đặc biệt.” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.
Tô Nam bất đắc dĩ nhún vai: “Lực bất tòng tâm rồi.”
“Đi, mình mời các cậu đi ăn đồ nướng.” Tiếu Nhiễm đứng lên, vỗ mông nói.
“Hôm nay hào phóng như vậy?” Tô Nam hưng phấn nói.
“Có người trả cho mình.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
Nếu cô không có bạn trai thật tốt.
Đáng tiếc, anh chậm một bước.
Đại lượng cũng có mức đọ.
Trong lòng anh có chút chua xót.
“Bạn trai?” Tô Nam lập tức vươn hai tay ra, gãi nách Tiếu Nhiễm: “Cậu vẫn lừa gạt mình là thân thích, là anh, hóa ra là bạn trai, nha đầu này, cả mình cũng lừa.”
“Là thân phận anh ấy... thật sự... quá đặc biệt.” Tiếu Nhiễm cười cầu xin tha thứ.
“Biết rồi, cậu chỉ muốn khiêm tốn, đi ăn thịt nướng đi.” Tô Nam lập tức ôm lấy cổ Tiếu Nhiễm, cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kêu Đái Lệ Lệ và Giang Chiêu đi cùng.” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Làm gì, vẫn còn trách Đái Lệ Lệ.” Tô Nam đảo mắt.
“Đến lúc cho bọn họ biết một việc rồi.” Tiếu Nhiễm im lặng nói: “Không thể để người ta hiểu lầm mình là người hám của.”
“Được.”
“Nam Tây, đi cùng đi.” Tiếu Nhiễm quay đầu, cười mời Nam Tây.
“Tiện không, mình là nam.” Nam Tây bất an hỏi.
“Sao lại bất tiện, mình phải đi ăn đồ nướng mà.” Tô nam cười nói.
Đái Lệ Lệ nghe được Tiếu Nhiễm mời khách, khinh miệt hừ một tiếng, đây là muốn chặn miệng cô sao.
“Đi, vì sao không đi.” Đái Lệ Lệ cười lạnh trả lời.
Giang Nhiêu nhìn thoáng qua Nam Tây, cũng sảng khoái đồng ý.,
Vài người đều có tâm sự riêng đi ra cửa trường học.
“Nam Tây, nghe nói cậu là người có điểm cao nhất trường mình, sao lại học hệ lâm sàng? Cậu vốn có thể học hệ chuyên nghiệp.” Giang Nhiêu giống như không lưu tâm hỏi han.
“Mình thích làm bác sĩ.” Nam Tây im lặng vài giây: “Nếu mình là bác sĩ, có lẽ có thể cứu sống mẹ mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro