Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1509
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Trên đường quay lại trường học, Tiếu Nhiễm bấm số điện thoại của Cố Mạc.
Còn chưa mở miệng, cô ha ha cười.
“Tan tầm rồi hả?” Cố Mạc lạnh lùng hỏi han.
“Ừ, một ngày chỉ có hai tiếng, một chút cũng không mệt.” Tiếu Nhiễm ha ha cười giải thích.
“Nếu em muốn cuối kỳ bị thi lại cứ tiếp tục làm thêm.” Cố Mạc tràn ngập uy hiếp hừ một tiếng.
“Chú?” Tiếu Nhiễm trừng to mắt: “Chẳng lẽ ngay cả giáo viên trường mình cũng đã bị mua chuộc rồi sao?”
“Anh cần mua chuộc sao? Các giáo viên đó đều là bạn học của anh. Mà còn... ” Cố Mạc không nói thêm gì nữa.
“Mà còn cái gì?” Tiếu Nhiễm bất an hỏi: “Chú, không phải tất cả giáo viên đều là bạn của anh chứ?”
“Tự mình nghĩ đi.” Cố mạc lạnh lùng trả lời.
“Cố Mạc, anh Mặc, chú, em sai rồi.” Tiếu Nhiễm đáng thương tội nghiệp cầu xin tha thứ.
“Ngày mai không được đi.” Cố Mạc uy vũ ra lệnh
“Ngày mai không có lớp của em.” Tiếu Nhiễm ha ha nở nụ cười: “Thế nhưng, nếu mai anh bay qua, chỉ vì đánh mông em soa?”
“Anh đã chuẩn bị tốt roi da.” Cố Mạc lạnh lùng nói.
“Chú, công việc của anh bận rộn như thế, sẽ không cần tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy đến đánh em chứ? Tự em chuẩn bị roi da, tự lấy ra 300 cái?” Tiếu Nhiễm tội nghiệp hỏi.
“Anh có vội vàng cũng cần phải đặt em lên hàng đầu, chờ anh, mai gặp.” Cố Mạc không cảm xúc hừ một tiếng.
“Em nhất định phụ nô đi đầu, dọn dẹp đường lối, xin đợi anh đại giá quang lâm.” Tiếu Nhiễm cung kính trả lời.
Cố Mạc bị cô đùa cười.
“Không đủ sao?” Tiếu Nhiễm lấy lòng hỏi han.
“Em đừng nghĩ muốn lấy sự thương cảm đồng tình của anh.” Cố Mạc nhẹ nhàng hừ nói.
“Chú, là ai nói, xã hội tốt nhất chính là đại học, hiện giờ em chỉ muốn ở nơi tốt nhất học hỏi kinh nghiệm. Anh liền thương xót, khai ân chuẩn bị đi?” Tiếu Nhiễm tội nghiệp cầu xin.
“Em không biết anh sẽ đau lòng sao?” Cố Mạc cắn chặt răng.
“Đối với anh làm thêm cực kỳ vui vẻ.” Tiếu Nhiễm oan ức nói.
“Em thích đi làm thêm như thế?” Cố Mạc có chút không quá cam tâm hỏi han.
“Làm thêm có thể tiếp xúc với rất nhiều người, tuy thi thoảng sẽ có chút ủy khuất nhưng quá trình đó vẫn thật vui vẻ. Chú à, anh liền thông qua đi.” Tiếu Nhiễm cười năn nỉ: “Bạn học chung quanh em đều đã đi làm thêm rồi.”
Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài: “Em đang cố ý để cho anh khó chịu.”
“Anh đồng ý rồi chứ?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.
“Theo em đi, chỉ là mệt mỏi thì đừng tìm anh khóc.” Cố Mạc cắn chặt gốc răng nói.
“Chú, em yêu anh chết mất.” Tiếu Nhiễm hôn một cái với di động.
Vương Giai Tuệ ngồi bên cạnh không nhịn được cười lắc đầu.
“Anh Mặc, ngày mai em và Giai Tuệ đi leo núi, anh cũng đừng cố ý tìm em mà bay đến đây, thế nhé, nghỉ ngơi sớm một chút, bye.” Tiếu Nhiễm nói xong, không cho Cố Mạc cơ hội mở miệng, lập tức cúp điện thoại.
Cô rất ít khi nói dối trước mặt Cố Mạc, cho nên chột dạ không nói nhiều.
Hy vọng anh tin lời cô.
“Ngày mai... chúng ta... đi leo núi?” Giai Tuệ dùng tay chỉ chỉ Tiếu Nhiễm, lại chỉ chính mình.
Tiếu Nhiễm ha ha nở nụ cười: “mình là không phải không muốn để Cố Mạc qua sao? Nếu như anh ấy qua thì mình không có thời gian làm thêm rồi, anh ấy sẽ nghĩ cách phá hoại.”
“Cậu rất hiểu rõ anh ấy.” Giai Tuệ hì hì một tiếng nở nụ cười.
“Được nhiên.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo gật đầu.
“Ngày mai mình đợi cậu ở bến xa buýt.” Giai Tuệ xòa bàn tay ra với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cười vỗ tay hoan nghênh Vương Giai Tuệ: “Không gặp không về.”
Còn chưa mở miệng, cô ha ha cười.
“Tan tầm rồi hả?” Cố Mạc lạnh lùng hỏi han.
“Ừ, một ngày chỉ có hai tiếng, một chút cũng không mệt.” Tiếu Nhiễm ha ha cười giải thích.
“Nếu em muốn cuối kỳ bị thi lại cứ tiếp tục làm thêm.” Cố Mạc tràn ngập uy hiếp hừ một tiếng.
“Chú?” Tiếu Nhiễm trừng to mắt: “Chẳng lẽ ngay cả giáo viên trường mình cũng đã bị mua chuộc rồi sao?”
“Anh cần mua chuộc sao? Các giáo viên đó đều là bạn học của anh. Mà còn... ” Cố Mạc không nói thêm gì nữa.
“Mà còn cái gì?” Tiếu Nhiễm bất an hỏi: “Chú, không phải tất cả giáo viên đều là bạn của anh chứ?”
“Tự mình nghĩ đi.” Cố mạc lạnh lùng trả lời.
“Cố Mạc, anh Mặc, chú, em sai rồi.” Tiếu Nhiễm đáng thương tội nghiệp cầu xin tha thứ.
“Ngày mai không được đi.” Cố Mạc uy vũ ra lệnh
“Ngày mai không có lớp của em.” Tiếu Nhiễm ha ha nở nụ cười: “Thế nhưng, nếu mai anh bay qua, chỉ vì đánh mông em soa?”
“Anh đã chuẩn bị tốt roi da.” Cố Mạc lạnh lùng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chú, công việc của anh bận rộn như thế, sẽ không cần tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy đến đánh em chứ? Tự em chuẩn bị roi da, tự lấy ra 300 cái?” Tiếu Nhiễm tội nghiệp hỏi.
“Anh có vội vàng cũng cần phải đặt em lên hàng đầu, chờ anh, mai gặp.” Cố Mạc không cảm xúc hừ một tiếng.
“Em nhất định phụ nô đi đầu, dọn dẹp đường lối, xin đợi anh đại giá quang lâm.” Tiếu Nhiễm cung kính trả lời.
Cố Mạc bị cô đùa cười.
“Không đủ sao?” Tiếu Nhiễm lấy lòng hỏi han.
“Em đừng nghĩ muốn lấy sự thương cảm đồng tình của anh.” Cố Mạc nhẹ nhàng hừ nói.
“Chú, là ai nói, xã hội tốt nhất chính là đại học, hiện giờ em chỉ muốn ở nơi tốt nhất học hỏi kinh nghiệm. Anh liền thương xót, khai ân chuẩn bị đi?” Tiếu Nhiễm tội nghiệp cầu xin.
“Em không biết anh sẽ đau lòng sao?” Cố Mạc cắn chặt răng.
“Đối với anh làm thêm cực kỳ vui vẻ.” Tiếu Nhiễm oan ức nói.
“Em thích đi làm thêm như thế?” Cố Mạc có chút không quá cam tâm hỏi han.
“Làm thêm có thể tiếp xúc với rất nhiều người, tuy thi thoảng sẽ có chút ủy khuất nhưng quá trình đó vẫn thật vui vẻ. Chú à, anh liền thông qua đi.” Tiếu Nhiễm cười năn nỉ: “Bạn học chung quanh em đều đã đi làm thêm rồi.”
Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài: “Em đang cố ý để cho anh khó chịu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đồng ý rồi chứ?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.
“Theo em đi, chỉ là mệt mỏi thì đừng tìm anh khóc.” Cố Mạc cắn chặt gốc răng nói.
“Chú, em yêu anh chết mất.” Tiếu Nhiễm hôn một cái với di động.
Vương Giai Tuệ ngồi bên cạnh không nhịn được cười lắc đầu.
“Anh Mặc, ngày mai em và Giai Tuệ đi leo núi, anh cũng đừng cố ý tìm em mà bay đến đây, thế nhé, nghỉ ngơi sớm một chút, bye.” Tiếu Nhiễm nói xong, không cho Cố Mạc cơ hội mở miệng, lập tức cúp điện thoại.
Cô rất ít khi nói dối trước mặt Cố Mạc, cho nên chột dạ không nói nhiều.
Hy vọng anh tin lời cô.
“Ngày mai... chúng ta... đi leo núi?” Giai Tuệ dùng tay chỉ chỉ Tiếu Nhiễm, lại chỉ chính mình.
Tiếu Nhiễm ha ha nở nụ cười: “mình là không phải không muốn để Cố Mạc qua sao? Nếu như anh ấy qua thì mình không có thời gian làm thêm rồi, anh ấy sẽ nghĩ cách phá hoại.”
“Cậu rất hiểu rõ anh ấy.” Giai Tuệ hì hì một tiếng nở nụ cười.
“Được nhiên.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo gật đầu.
“Ngày mai mình đợi cậu ở bến xa buýt.” Giai Tuệ xòa bàn tay ra với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cười vỗ tay hoan nghênh Vương Giai Tuệ: “Không gặp không về.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro