Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chuyển tiền
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Nhã Y Đình
Ngay lúc Ninh Hạo vì lời nói của mẹ chọc giận đến mức đọc sách cũng không vào. Tiếu Lạc lại gọi điện tới.
Thấy là số của Tiếu Lạc, cậu lập tức tắt máy.
Mở sách bài tập, cậu tự bắt ép bản thân phải bình tĩnh,
Mặc kệ tình hình hiện tại của ba mẹ như thế nào, thế lực ra sao, cậu nhất định phải kiên trì, không thể để người khác sắp đặt.
Vận mệnh của cậu, cậu muốn tự quyết định.
Ngay cả không thể có được Tiếu Nhiễm, không có được tình yêu của cô nhưng cậu cũng không nản lòng thoái chí mà nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ, cười một cô gái mình không yêu.
Ngay lúc cậu vùi đầu làm đề hóa, trong đầu chỉ nghĩ đến phương trình, điện thoại lại vang lên, rồi hàng loạt tin nhắn bắn ra
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, SOS! Cứu!’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, anh thật sự không để ý đến em sao?’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, cũng vì cùng đường nên em mới nhờ anh giúp đỡ!’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, anh sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ? Thật sự em và mẹ không có chỗ dung thân. Van cầu anh, giúp em đi!’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, mẹ em bị gãy tay, không thể ra ngoài tìm việc. Hai mẹ con em bị đuổi ra ngoài, không một xu dính túi, bị khách sạn đuổi đi.’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, anh cho em vay tạm 2000 Tệ là được. Em muốn thuê nhà!’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, mấy trăm Tệ cũng được. Em thật không có cách nào!’ (Icon khóc lớn)
——
Ninh Hạo thật sự không chịu được thả bom tin nhắn như vậy, nhắn tin trả lời. ‘Tự tạo nghiệt không thể sống!’
Tiếu Lạc: (Icon đáng thương) ‘Anh Ninh Hạo, em biết sai rồi! Van cầu anh giúp em đi, ngay bây giờ, trời rất lạnh, vết thương trên tay mẹ em vẫn chưa đỡ!’
Ninh Hạo nhăn mày: ‘Mấy trăm là được?’
Tiếu Lạc: (Icon gật đầu) ‘Anh Ninh Hạo, em biết anh rất tốt mà. Anh sẽ không bỏ mặc em đâu!’
Ninh Hạo thật muốn mắng bản thân một câu.
Sao cậu lại mềm lòng như vậy?
Chẳng lẽ lấy câu ngoài trời rất lạnh của cô ta sao?
Tuy đã vào tháng tư nhưng trời tối vẫn rất lạnh.
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, em chờ anh ở quán cà phê khách sạn XX!’
Nghe Tiếu Lạc nói như vậy, Ninh Hạo nhíu mày.
Không có tiền mà vẫn vào quán cà phê sao?
Cậu vội vàng gõ mấy chữ: ‘Tôi chuyển tiền cho cô!’
Dường như Tiếu Lạc không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, mãi không trả lời.
Ninh Hạo ấn ứng dụng ‘Ví tiền’, chọn chức năng chuyển tiền, chuyển tất cả 999 Tệ qua.
Tiếu Lạc cũng không nhận, dường như còn chưa kịp hoàn hồn.
Ninh Hạo không kiên nhẫn nhắn: ‘Nhận tiền đi!’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, cảm ơn!’ (Icon cảm kích)
Ninh Hạo: ‘Hi vọng hai người tự giải quyết. Tôi có bấy nhiêu tiền tiêu vặt đều đưa cho cô rồi. Tôi biết cô đã làm cái gì với Tiếu Nhiễm, không cần liên hệ với tôi nữa! Đừng tự rước lấy nhục!’
Tiếu Lạc: (Icon tủi thân, muốn khóc, khóc lớn) ‘Anh Ninh Hạo, ai mắc lỗi đều phải có cơ hội để sửa chữa chứ? Mong anh tha thứ!’
Ninh Hạo: ‘Những lời này nên nói với Tiếu Nhiễm và Cố Mạc, không phải với tôi!’
Nói xong, Ninh Hạo đăng xuất luôn.
Ở bên kia điện thoại, Tiếu Lạc tức giận vứt di động lên giường: "Thật tức chết mà!"
"Không thành công sao?" Dương Nguyệt Quyên cau mày hỏi.
Tiếu Lạc tức giận quát: "Anh ấy bảo con tự giải quyết, đừng liên lạc nữa, bảo con đừng tự rước lấy nhục nhã. . . . .Thật tức chết con mà!"
"Nếu con tức giận vì những lời của cậu ta thì con thua rồi. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể bám vào Ninh gia. Nếu con có thể gả cho Ninh Hạo thì chính là bám được vào cây đại thụ thị trưởng Ninh rồi. Đến lúc đó, con còn sợ Cố Mạc sao?" Dương Nguyệt Quyên cười lạnh.
Tiếu Lạc dùng sức cắn chặt hàm răng, gật đầu một cái: "Mẹ nói đúng!"
"Vậy thì đừng tức giận nữa, nhớ phải tìm mọi cách tiếp cận Ninh Hạo!" Dương Nguyệt Quyên cười lạnh nói.
Thấy là số của Tiếu Lạc, cậu lập tức tắt máy.
Mở sách bài tập, cậu tự bắt ép bản thân phải bình tĩnh,
Mặc kệ tình hình hiện tại của ba mẹ như thế nào, thế lực ra sao, cậu nhất định phải kiên trì, không thể để người khác sắp đặt.
Vận mệnh của cậu, cậu muốn tự quyết định.
Ngay cả không thể có được Tiếu Nhiễm, không có được tình yêu của cô nhưng cậu cũng không nản lòng thoái chí mà nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ, cười một cô gái mình không yêu.
Ngay lúc cậu vùi đầu làm đề hóa, trong đầu chỉ nghĩ đến phương trình, điện thoại lại vang lên, rồi hàng loạt tin nhắn bắn ra
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, SOS! Cứu!’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, anh thật sự không để ý đến em sao?’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, cũng vì cùng đường nên em mới nhờ anh giúp đỡ!’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, anh sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ? Thật sự em và mẹ không có chỗ dung thân. Van cầu anh, giúp em đi!’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, mẹ em bị gãy tay, không thể ra ngoài tìm việc. Hai mẹ con em bị đuổi ra ngoài, không một xu dính túi, bị khách sạn đuổi đi.’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, anh cho em vay tạm 2000 Tệ là được. Em muốn thuê nhà!’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, mấy trăm Tệ cũng được. Em thật không có cách nào!’ (Icon khóc lớn)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
——
Ninh Hạo thật sự không chịu được thả bom tin nhắn như vậy, nhắn tin trả lời. ‘Tự tạo nghiệt không thể sống!’
Tiếu Lạc: (Icon đáng thương) ‘Anh Ninh Hạo, em biết sai rồi! Van cầu anh giúp em đi, ngay bây giờ, trời rất lạnh, vết thương trên tay mẹ em vẫn chưa đỡ!’
Ninh Hạo nhăn mày: ‘Mấy trăm là được?’
Tiếu Lạc: (Icon gật đầu) ‘Anh Ninh Hạo, em biết anh rất tốt mà. Anh sẽ không bỏ mặc em đâu!’
Ninh Hạo thật muốn mắng bản thân một câu.
Sao cậu lại mềm lòng như vậy?
Chẳng lẽ lấy câu ngoài trời rất lạnh của cô ta sao?
Tuy đã vào tháng tư nhưng trời tối vẫn rất lạnh.
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, em chờ anh ở quán cà phê khách sạn XX!’
Nghe Tiếu Lạc nói như vậy, Ninh Hạo nhíu mày.
Không có tiền mà vẫn vào quán cà phê sao?
Cậu vội vàng gõ mấy chữ: ‘Tôi chuyển tiền cho cô!’
Dường như Tiếu Lạc không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, mãi không trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Hạo ấn ứng dụng ‘Ví tiền’, chọn chức năng chuyển tiền, chuyển tất cả 999 Tệ qua.
Tiếu Lạc cũng không nhận, dường như còn chưa kịp hoàn hồn.
Ninh Hạo không kiên nhẫn nhắn: ‘Nhận tiền đi!’
Tiếu Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, cảm ơn!’ (Icon cảm kích)
Ninh Hạo: ‘Hi vọng hai người tự giải quyết. Tôi có bấy nhiêu tiền tiêu vặt đều đưa cho cô rồi. Tôi biết cô đã làm cái gì với Tiếu Nhiễm, không cần liên hệ với tôi nữa! Đừng tự rước lấy nhục!’
Tiếu Lạc: (Icon tủi thân, muốn khóc, khóc lớn) ‘Anh Ninh Hạo, ai mắc lỗi đều phải có cơ hội để sửa chữa chứ? Mong anh tha thứ!’
Ninh Hạo: ‘Những lời này nên nói với Tiếu Nhiễm và Cố Mạc, không phải với tôi!’
Nói xong, Ninh Hạo đăng xuất luôn.
Ở bên kia điện thoại, Tiếu Lạc tức giận vứt di động lên giường: "Thật tức chết mà!"
"Không thành công sao?" Dương Nguyệt Quyên cau mày hỏi.
Tiếu Lạc tức giận quát: "Anh ấy bảo con tự giải quyết, đừng liên lạc nữa, bảo con đừng tự rước lấy nhục nhã. . . . .Thật tức chết con mà!"
"Nếu con tức giận vì những lời của cậu ta thì con thua rồi. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể bám vào Ninh gia. Nếu con có thể gả cho Ninh Hạo thì chính là bám được vào cây đại thụ thị trưởng Ninh rồi. Đến lúc đó, con còn sợ Cố Mạc sao?" Dương Nguyệt Quyên cười lạnh.
Tiếu Lạc dùng sức cắn chặt hàm răng, gật đầu một cái: "Mẹ nói đúng!"
"Vậy thì đừng tức giận nữa, nhớ phải tìm mọi cách tiếp cận Ninh Hạo!" Dương Nguyệt Quyên cười lạnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro