Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Giả vờ quan tâm
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Chi Misaki
"Cố Mạc giới thiệu cho tôi làm giảng viên tại Đại học Q. Hôm nay tôi đi nhậm chức." Ứng Mẫn đầy cảm kích nhìn thoáng qua Cố Mạc. "Tôi có việc phải từ chối khóa giảng này, vị trí của tôi tạm thời chưa có ai tiếp nhận, lại thiếu viện trưởng một cái nhân tình. Mà kinh nghiệm của cô cũng có thể đảm nhiệm được, cho nên tôi liền tiến cử cô. Chỉ là nhấc tay chi lao, không đáng nhắc đến." Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
"Với em mà nói, anh đúng là anh hùng cứu em lúc nguy nan nhất." Ứng Mẫn đắm đuối đưa tình nói.
Tiếu Nhiễm bất mãn bĩu môi.
Tổ tiên đã dạy không giơ tay đánh người mặt cười.
Ứng Mẫn người ta đã làm một bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, cười đến thân thiết như vậy, cô cũng không tìm thấy lý do gì để bắt bẻ cả.
"Anh, cùng em đi mua ít thuốc." Cố Nhiên đột nhiên buông tay Vương Giai Tuệ ra, nói với Cố Mạc.
Cố Mạc lập tức đứng dậy, theo Cố Nhiên rời đi.
Ứng Mẫn thanh tao lịch sự nhìn về phía Tiếu Nhiễm cười cười.
Tiếu Nhiễm đáp trả bằng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng đem đối phương nguyền rủa không biết bao nhiêu lần.
Người phụ nữ này nhìn thì hiền lương, một người phụ nữ dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng cô luôn có một cảm giác, đó là Ứng Mẫn “Tiếu lý tàng đao”, quả thực là giấu một chiếc đao ôn nhu, không biết khi nào thì sẽ phóng ra, dâm cho” Tình địch” như cô một đao máu chảy đầm đìa.
"Tôi nghe nói cô sau khi sinh non liền ở trong tuyết rất lâu, không có ảnh hưởng gì chứ?" Ứng Mẫn thân thiết hỏi han.
"Cảm ơn chị đã quan tâm. Tôi rất tốt." Tiếu Nhiễm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiêu ngạo đáp lại.
"Tốt là được rồi. Tôi chỉ sợ cô bị lạnh sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con." Ứng Mẫn giống như yên tâm hơn, buông miệng nói một câu.
Cảm lạnh sẽ ảnh hưởng đến sinh con?
Nghe thấy lời nói của Ứng Mẫn, Tiếu Nhiễm lập tức sinh lòng nghi hoặc.
Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Cô không còn cơ hội sinh con nữa sao?
Cố Mạc cực kỳ thích trẻ con, cô cũng vậy.
Tuy trong lòng tràn ngập lo lắng, nhưng Tiếu Nhiễm lại không muốn bộc lộ ra trước mặt Ứng Mẫn. Cô kiêu ngạo cười nói: "Bác sĩ Ứng quả thực suy nghĩ chu đáo thay tôi. Tôi thực sự rất tốt. Bất quá vẫn là muốn cám ơn sự quan tâm của chị."
Vương Giai Tuệ duỗi tay nắm chặt tay Tiếu Nhiễm, tặng cho cô một nụ cười cổ vũ: "Người hiền có trời phù hộ. Cậu thiện lương như vậy, nhất định sẽ có phúc báo."
"Uhm!" Tiếu Nhiễm để tay lên mu bàn tay Giai Tuệ, vỗ nhẹ vài cái."Tớ cùng Cố Mạc có kế hoạch sinh một đội bóng."
"Vậy nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt." Vương Giai Tuệ cười hì hì một tiếng.
Một đội bóng đá, vậy Tiếu Nhiễm ít nhất phải có 10 năm mang thai không ngừng nghỉ, một vòng tuần hoàn.
Ứng Mẫn bị Vương Giai Tuệ cùng Tiếu Nhiễm chọc cho tức giận nắm chặt quả đấm, trên mặt lại lộ ra vui mừng cười nói: "Tình cảm của hai người thật tốt."
"Cảm ơn!" Tiếu Nhiễm cùng Vương Giai Tuệ cùng lúc đồng thanh nói.
"Nghe thấy đã rất thú vị rồi. Cố lên!" Ứng Mẫn mỉm cười yếu ớt.
...
Cố Nhiên cùng Cố Mạc đi vào cửa hàng miễn thuế, liền thoáng va phải một người. Đối phương tóc dài uốn cong bất hạnh vướng phải nút áo khoác bạc của Cố Nhiên.
Đối phương lập tức đau đến kêu nhỏ một tiếng.
Cố Nhiên khẩn trương trấn an đối phương: "Tiểu thư, đừng nhúc nhích. Để tôi tháo."
Đối phương nghe thấy giọng nói của anh, sửng sốt, im lặng đứng trước mặt Cố Nhiên.
Cố Nhiên nhìn không thấy mặt đối phương mặt, chỉ nhìn thấy một đầu tóc quăn xinh đẹp.
Anh vô cùng cẩn thận gỡ từng sợi tóc ra, sau đó cười nói: "Được rồi! Tiểu thư không có việc gì chứ?"
"Tôi không sao. Cám ơn!" Đối phương cứng ngắc trả lời xong, liền bối rối chạy đi.
Cố Nhiên nghe được giọng nói mềm mại của người phụ nữ, lập tức nhanh tay muốn túm lại. Nhưng thật tiếc là anh phản ứng chậm, đói phương đã chạy trước một bước.
Nhìn bóng lưng chạy mất dép kia, Cố Nhiên liền nắm chặt quả đấm.
Cố Mạc nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cố Mạc giới thiệu cho tôi làm giảng viên tại Đại học Q. Hôm nay tôi đi nhậm chức." Ứng Mẫn đầy cảm kích nhìn thoáng qua Cố Mạc. "Tôi có việc phải từ chối khóa giảng này, vị trí của tôi tạm thời chưa có ai tiếp nhận, lại thiếu viện trưởng một cái nhân tình. Mà kinh nghiệm của cô cũng có thể đảm nhiệm được, cho nên tôi liền tiến cử cô. Chỉ là nhấc tay chi lao, không đáng nhắc đến." Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
"Với em mà nói, anh đúng là anh hùng cứu em lúc nguy nan nhất." Ứng Mẫn đắm đuối đưa tình nói.
Tiếu Nhiễm bất mãn bĩu môi.
Tổ tiên đã dạy không giơ tay đánh người mặt cười.
Ứng Mẫn người ta đã làm một bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, cười đến thân thiết như vậy, cô cũng không tìm thấy lý do gì để bắt bẻ cả.
"Anh, cùng em đi mua ít thuốc." Cố Nhiên đột nhiên buông tay Vương Giai Tuệ ra, nói với Cố Mạc.
Cố Mạc lập tức đứng dậy, theo Cố Nhiên rời đi.
Ứng Mẫn thanh tao lịch sự nhìn về phía Tiếu Nhiễm cười cười.
Tiếu Nhiễm đáp trả bằng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng đem đối phương nguyền rủa không biết bao nhiêu lần.
Người phụ nữ này nhìn thì hiền lương, một người phụ nữ dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng cô luôn có một cảm giác, đó là Ứng Mẫn “Tiếu lý tàng đao”, quả thực là giấu một chiếc đao ôn nhu, không biết khi nào thì sẽ phóng ra, dâm cho” Tình địch” như cô một đao máu chảy đầm đìa.
"Tôi nghe nói cô sau khi sinh non liền ở trong tuyết rất lâu, không có ảnh hưởng gì chứ?" Ứng Mẫn thân thiết hỏi han.
"Cảm ơn chị đã quan tâm. Tôi rất tốt." Tiếu Nhiễm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiêu ngạo đáp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tốt là được rồi. Tôi chỉ sợ cô bị lạnh sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con." Ứng Mẫn giống như yên tâm hơn, buông miệng nói một câu.
Cảm lạnh sẽ ảnh hưởng đến sinh con?
Nghe thấy lời nói của Ứng Mẫn, Tiếu Nhiễm lập tức sinh lòng nghi hoặc.
Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Cô không còn cơ hội sinh con nữa sao?
Cố Mạc cực kỳ thích trẻ con, cô cũng vậy.
Tuy trong lòng tràn ngập lo lắng, nhưng Tiếu Nhiễm lại không muốn bộc lộ ra trước mặt Ứng Mẫn. Cô kiêu ngạo cười nói: "Bác sĩ Ứng quả thực suy nghĩ chu đáo thay tôi. Tôi thực sự rất tốt. Bất quá vẫn là muốn cám ơn sự quan tâm của chị."
Vương Giai Tuệ duỗi tay nắm chặt tay Tiếu Nhiễm, tặng cho cô một nụ cười cổ vũ: "Người hiền có trời phù hộ. Cậu thiện lương như vậy, nhất định sẽ có phúc báo."
"Uhm!" Tiếu Nhiễm để tay lên mu bàn tay Giai Tuệ, vỗ nhẹ vài cái."Tớ cùng Cố Mạc có kế hoạch sinh một đội bóng."
"Vậy nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt." Vương Giai Tuệ cười hì hì một tiếng.
Một đội bóng đá, vậy Tiếu Nhiễm ít nhất phải có 10 năm mang thai không ngừng nghỉ, một vòng tuần hoàn.
Ứng Mẫn bị Vương Giai Tuệ cùng Tiếu Nhiễm chọc cho tức giận nắm chặt quả đấm, trên mặt lại lộ ra vui mừng cười nói: "Tình cảm của hai người thật tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảm ơn!" Tiếu Nhiễm cùng Vương Giai Tuệ cùng lúc đồng thanh nói.
"Nghe thấy đã rất thú vị rồi. Cố lên!" Ứng Mẫn mỉm cười yếu ớt.
...
Cố Nhiên cùng Cố Mạc đi vào cửa hàng miễn thuế, liền thoáng va phải một người. Đối phương tóc dài uốn cong bất hạnh vướng phải nút áo khoác bạc của Cố Nhiên.
Đối phương lập tức đau đến kêu nhỏ một tiếng.
Cố Nhiên khẩn trương trấn an đối phương: "Tiểu thư, đừng nhúc nhích. Để tôi tháo."
Đối phương nghe thấy giọng nói của anh, sửng sốt, im lặng đứng trước mặt Cố Nhiên.
Cố Nhiên nhìn không thấy mặt đối phương mặt, chỉ nhìn thấy một đầu tóc quăn xinh đẹp.
Anh vô cùng cẩn thận gỡ từng sợi tóc ra, sau đó cười nói: "Được rồi! Tiểu thư không có việc gì chứ?"
"Tôi không sao. Cám ơn!" Đối phương cứng ngắc trả lời xong, liền bối rối chạy đi.
Cố Nhiên nghe được giọng nói mềm mại của người phụ nữ, lập tức nhanh tay muốn túm lại. Nhưng thật tiếc là anh phản ứng chậm, đói phương đã chạy trước một bước.
Nhìn bóng lưng chạy mất dép kia, Cố Nhiên liền nắm chặt quả đấm.
Cố Mạc nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro