Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Giữ người
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Chi Misaki
Sau khi ăn cơm xong, Cố Mạc liền muốn cùng Tiếu Nhiễm về nhà. "Hai người cũng sắp cử hành hôn lễ rồi, trước đó Tiếu Nhiễm nên ở lại đi? Lại nói, phong tục của chúng ta vốn là trước khi kết hôn không thể gặp mặt." Ánh mắt Dương Nguyệt Quyên phức tạp nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, sau đó nói với Cố Mạc.
Cố Mạc thiếu chút nữa đem ngụm cà phê trong miệng phun lên mặt Dương Nguyệt Quyên. Sau khi cố áp chế lửa giận trong lòng, anh lạnh lùng nhìn bà ta nói: "Trước khi kết hôn một ngày, tôi sẽ đưa cô ấy về, hẳn sẽ không phá hoại phong tục."
"Tôi còn muốn đặt mua đồ cưới cho con bé, cần phải thương lượng cùng nó. Vẫn là ở lại nhà mới tốt. Bằng Trình, ông nói xem?" Dương Nguyệt Quyên cười hỏi Tiếu Bằng Trình.
Tiếu Bằng Trình ho khan một tiếng. Trong nội tâm ông vãn luôn hy vọng Tiếu Nhiễm có thể lưu lại tiếp tục bồi ông. Mấy ngày này quá ngắn ngủi căn bản là không có biện pháp thỏa mãn ông. Nhưng ông cũng hiểu rõ tâm tư của con gái. Con bé cùng Cố Mạc đã xa cách 1 tuần, nhất định rất muốn trải qua thế giới của hai người. Ông là một người cha, đương nhiên phải làm hết sức để cho con gái được vui vẻ. Vì thế ông dùng ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn Tiếu Nhiễm: "Cố Mạc đi công tác mấy ngày, khẳng định có rất nhiều điều muốn nói cùng Tiếu Nhiễm. Mà thông gia bên kia xử lý chuyện hôn sự cũng rất cần Tiểu Nhiễm. Đồ cưới bà xem rồi đặt mua, toàn bộ đều phải là đồ tốt nhất mới được."
"Tôi xem rồi đặt mua là điều đương nhiên, nhưng nếu Tiểu Nhiễm lại không thích thì phải làm sao bây giờ? Không phải tất cả đồ thượng phẩm đều phải trả lại rồi sao?? 100 đôi vòng vàng kia có thể trả về nhưng lại phải trả thêm cho người ta tiền bồi thường. Để lại cho Tiếu Lạc thì không biết mấy năm nữa có dùng được nữa không, đến lúc đó khẳng định là lại lỗi thời rồi. Cho nên tôi mới hi vọng Tiếu Nhiễm có thể ở lại." Vẻ mặt Dương Nguyệt Quyên vô cùng khó xử nói.
Nghe thấy lời Dương Nguyệt Quyên nói, Tiếu Bằng Trình không vui nhíu mày.
Tiếu Nhiễm tức giận liếc mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên một cái. Người phụ nữ này thật sự là biết đổi trắng thay đen. Dương Nguyệt Quyên rõ ràng là muốn để cho cô tại lúc kết hôn trở thành trò cười cho cả thành phố A, lúc này lại biến thành cô bất mãn, khiến cho bà ta phải nghĩ ngợi muốn trả lại cũng không được, lại còn tiêu tốn tiền bạc của bà ta.
Cố Mạc nhàn nhạt nở nụ cười, dùng sức nắm chặt bàn tay của Tiếu Nhiễm, sau đó nhìn về phía Dương Nguyệt Quyên, vân đạm phong khinh nói: "Dương phu nhân, bà không biết rằng trang sức vàng bạc có thể đổi cũ lấy mới sao?"
Vẻ mặt Dương Nguyệt Quyên mờ mịt nhìn Cố Mạc.
Cái khỉ gì đây!
Sao có thể thông minh như thế!
Khiến cho bà ta xấu mặt rồi.
"Lấy cũ đổi mới cũng phải tốn chút chi phí." Dương Nguyệt Quyên từ trong kẽ răng nặn ra một câu.
"Chút chi phí đó cơ hồ là không đáng kể. Nếu Dương phu nhân đây để ý, tiền này tôi sẽ trả! Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ để cho Tiếu Lạc trở thành cô dâu hoàng kim, giàu có hoa lệ nhất!” Cố Mạc lạnh nhạt cười nói, ngữ khí lại tương đối thành khẩn, để cho Dương Nguyệt Quyên căn bản là không có cách nào để phản bác.
Tiếu Nhiễm nhìn khuôn mặt Dương Nguyệt Quyên giống như là bị táo bón, không khỏi cười trộm.
Tài ăn nói của Cố Mạc đúng là không chê vào đâu được?
Cô như thế nào lại không nghĩ đến phản bác Dương Nguyệt Quyên như vậy đây?
Sắc mặt của Tiếu Lạc cũng không tốt hơn mẹ mình là bao.
Nếu vài năm sau, lúc cô ta kết hôn, Tiếu Nhiễm cùng Cố Mạc vẫn là vợ chồng, thì Cố Mạc nhất định sẽ thực hiện lời hứa ngày hôm nay, bức cô ta toàn thân đeo đầy vàng bạc.
Cô nhất định phải phá hoại bọn họ!
Tiếu Bằng Trình thoải mái cười nói: "Cố Mạc nghĩ cũng cực kỳ chu đáo. Nguyệt Quyên, Bà nên cất kỹ vòng vàng đi, để thời điểm Tiếu Lạc kết hôn nhớ mang đi đổi."
Dương Nguyệt Quyên cắn chặt răng nói câu"Được" .
"Còn về đồ cưới, Dương phu nhân cũng không cần phải quan tâm. Trong nhà tôi cái gì cũng không thiếu. Người tôi muốn cưới là Tiếu Nhiễm, chỉ cần một mình cô ấy gả đi là được, mang theo cái gì cũng không thành vấn đề.” Cố Mạc nói xong, liền kéo Tiếu Nhiễm từ trên ghế sofa đứng lên, cùng mọi người nói một tiếng "Gặp lại" xong liền dẫn cô rồi đi.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Mạc liền muốn cùng Tiếu Nhiễm về nhà. "Hai người cũng sắp cử hành hôn lễ rồi, trước đó Tiếu Nhiễm nên ở lại đi? Lại nói, phong tục của chúng ta vốn là trước khi kết hôn không thể gặp mặt." Ánh mắt Dương Nguyệt Quyên phức tạp nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, sau đó nói với Cố Mạc.
Cố Mạc thiếu chút nữa đem ngụm cà phê trong miệng phun lên mặt Dương Nguyệt Quyên. Sau khi cố áp chế lửa giận trong lòng, anh lạnh lùng nhìn bà ta nói: "Trước khi kết hôn một ngày, tôi sẽ đưa cô ấy về, hẳn sẽ không phá hoại phong tục."
"Tôi còn muốn đặt mua đồ cưới cho con bé, cần phải thương lượng cùng nó. Vẫn là ở lại nhà mới tốt. Bằng Trình, ông nói xem?" Dương Nguyệt Quyên cười hỏi Tiếu Bằng Trình.
Tiếu Bằng Trình ho khan một tiếng. Trong nội tâm ông vãn luôn hy vọng Tiếu Nhiễm có thể lưu lại tiếp tục bồi ông. Mấy ngày này quá ngắn ngủi căn bản là không có biện pháp thỏa mãn ông. Nhưng ông cũng hiểu rõ tâm tư của con gái. Con bé cùng Cố Mạc đã xa cách 1 tuần, nhất định rất muốn trải qua thế giới của hai người. Ông là một người cha, đương nhiên phải làm hết sức để cho con gái được vui vẻ. Vì thế ông dùng ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn Tiếu Nhiễm: "Cố Mạc đi công tác mấy ngày, khẳng định có rất nhiều điều muốn nói cùng Tiếu Nhiễm. Mà thông gia bên kia xử lý chuyện hôn sự cũng rất cần Tiểu Nhiễm. Đồ cưới bà xem rồi đặt mua, toàn bộ đều phải là đồ tốt nhất mới được."
"Tôi xem rồi đặt mua là điều đương nhiên, nhưng nếu Tiểu Nhiễm lại không thích thì phải làm sao bây giờ? Không phải tất cả đồ thượng phẩm đều phải trả lại rồi sao?? 100 đôi vòng vàng kia có thể trả về nhưng lại phải trả thêm cho người ta tiền bồi thường. Để lại cho Tiếu Lạc thì không biết mấy năm nữa có dùng được nữa không, đến lúc đó khẳng định là lại lỗi thời rồi. Cho nên tôi mới hi vọng Tiếu Nhiễm có thể ở lại." Vẻ mặt Dương Nguyệt Quyên vô cùng khó xử nói.
Nghe thấy lời Dương Nguyệt Quyên nói, Tiếu Bằng Trình không vui nhíu mày.
Tiếu Nhiễm tức giận liếc mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên một cái. Người phụ nữ này thật sự là biết đổi trắng thay đen. Dương Nguyệt Quyên rõ ràng là muốn để cho cô tại lúc kết hôn trở thành trò cười cho cả thành phố A, lúc này lại biến thành cô bất mãn, khiến cho bà ta phải nghĩ ngợi muốn trả lại cũng không được, lại còn tiêu tốn tiền bạc của bà ta.
Cố Mạc nhàn nhạt nở nụ cười, dùng sức nắm chặt bàn tay của Tiếu Nhiễm, sau đó nhìn về phía Dương Nguyệt Quyên, vân đạm phong khinh nói: "Dương phu nhân, bà không biết rằng trang sức vàng bạc có thể đổi cũ lấy mới sao?"
Vẻ mặt Dương Nguyệt Quyên mờ mịt nhìn Cố Mạc.
Cái khỉ gì đây!
Sao có thể thông minh như thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khiến cho bà ta xấu mặt rồi.
"Lấy cũ đổi mới cũng phải tốn chút chi phí." Dương Nguyệt Quyên từ trong kẽ răng nặn ra một câu.
"Chút chi phí đó cơ hồ là không đáng kể. Nếu Dương phu nhân đây để ý, tiền này tôi sẽ trả! Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ để cho Tiếu Lạc trở thành cô dâu hoàng kim, giàu có hoa lệ nhất!” Cố Mạc lạnh nhạt cười nói, ngữ khí lại tương đối thành khẩn, để cho Dương Nguyệt Quyên căn bản là không có cách nào để phản bác.
Tiếu Nhiễm nhìn khuôn mặt Dương Nguyệt Quyên giống như là bị táo bón, không khỏi cười trộm.
Tài ăn nói của Cố Mạc đúng là không chê vào đâu được?
Cô như thế nào lại không nghĩ đến phản bác Dương Nguyệt Quyên như vậy đây?
Sắc mặt của Tiếu Lạc cũng không tốt hơn mẹ mình là bao.
Nếu vài năm sau, lúc cô ta kết hôn, Tiếu Nhiễm cùng Cố Mạc vẫn là vợ chồng, thì Cố Mạc nhất định sẽ thực hiện lời hứa ngày hôm nay, bức cô ta toàn thân đeo đầy vàng bạc.
Cô nhất định phải phá hoại bọn họ!
Tiếu Bằng Trình thoải mái cười nói: "Cố Mạc nghĩ cũng cực kỳ chu đáo. Nguyệt Quyên, Bà nên cất kỹ vòng vàng đi, để thời điểm Tiếu Lạc kết hôn nhớ mang đi đổi."
Dương Nguyệt Quyên cắn chặt răng nói câu"Được" .
"Còn về đồ cưới, Dương phu nhân cũng không cần phải quan tâm. Trong nhà tôi cái gì cũng không thiếu. Người tôi muốn cưới là Tiếu Nhiễm, chỉ cần một mình cô ấy gả đi là được, mang theo cái gì cũng không thành vấn đề.” Cố Mạc nói xong, liền kéo Tiếu Nhiễm từ trên ghế sofa đứng lên, cùng mọi người nói một tiếng "Gặp lại" xong liền dẫn cô rồi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro