Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Hạnh phúc đau đớn
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Chi Misaki
Ứng Mẫn đầy xin lỗi nói: "Thực xin lỗi! Bác gái cháu quên mất việc này." "Không có việc gì. Tâm tình cháu không tốt. Cháu không nên vì bị bệnh mà cảm thấy quấy rầy bác." Tưởng phu nhân vô cùng thông cảm nói.
"Như vậy đi, cháu trị hết bệnh cho bác rồi sẽ đi thành phố B." Ứng Mẫn cười nói.
"Cháu đừng bởi vì bác mà ảnh hưởng tới công tác. Dù sao bác cũng không còn gì nữa." Tưởng phu nhân nặng nề thở dài, "Trị hay không trị được cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả."
"Bác gái, người nói như vậy cháu sẽ giận đấy!" Ứng Mẫn nghiêm mặt lại, không vui nói."Cái gì mà không còn lại gì? Tuy bác trai đã rời xa người, nhưng bác cũng không thể bỏ phí cuộc đời mình như vậy được. Bác phải sống cho thật tốt, như vậy mới có thể hoài niệm bọn họ."
"Ứng Mẫn, cám ơn cháu. Cháu vẫn luôn thiện lương như vậy." Hốc mắt Tưởng phu nhân bắt đầu đỏ lên, nước mắt cũng trực chảy ra.
"Mấy ngày trước mới xảy ra sự cố trong quá trình cháu chữa bệnh. Nhưng nghĩ đến ba mẹ cháu lại không thể bỏ cuộc được. Cháu chết rồi bọn họ sẽ vô cùng thương tâm. Cho dù không còn mẹ cháu cũng sẽ không thể chết được. Cháu muốn làm một cường giả, cháu không thể bị đánh bại. Bác cũng phải mạnh mẽ lên! Sống một cuộc sống thật đặc sắc để cho bác trai ở bên kia cũng phải ngước nhìn." Ứng Mẫn nói lời thấm thía khuyên nhủ.
Ứng Mẫn nói đã thành công làm cho Tưởng phu nhân nở nụ cười: "Bác sĩ Ứng, cháu luôn thiện lương như vậy."
"Cháu chỉ là từ bụng ta suy ra bụng người thôi. Hi vọng tất cả mọi người đều tốt." Ứng Mẫn cười nói.
"Được.Bác nghe lời cháu. Sống cho thật tốt." Tưởng phu nhân cúi đầu, tiếp tục vuốt ve tấm ảnh con gái đang cười rực rỡ, nỗi nhớ đong đầy, hoàn toàn không có phát hiện ra trong đôi mắt của Ứng mẫn toát ra một tia sáng lạnh lẽo.
Bác sĩ Vương đi tới, cười nói với Ứng Mẫn" Bác sĩ Ứng, cám ơn cô đã hỗ trợ khuyên bảo Tưởng phu nhân."
"Bà ấy là bậc trưởng bối mà Cố Mạc kính yêu nhất, cũng là trưởng bối của tôi. Tôi cũng nên như vậy."Ứng Mẫn bình thản đứng dậy, bắt tay với bác sĩ Vương.
"Dù sao vẫn muốn cám ơn cô." Bác sĩ Vương trịnh trọng nói. Ông nhìn thoáng qua Tưởng phu nhân, lại nhìn đến sự lạnh nhạt của cô, rốt cuộc cũng buông xuống nỗi lo trong lòng.
Sau chuyện đêm đó, bà vẫn luôn nói chính mình có tội, nhốt mình ở trong phòng mấy ngày. Nếu không phải Ứng Mẫn thăm hỏi, bà vẫn còn ở trong phòng không chịu ra ngoài.
Ông thật lo lắng tình trạng bệnh sẽ lại càng trầm trọng hơn.
Cũng may, lời nói của Ứng mẫn có tác dụng.
Có thể nhìn ra Tưởng phu nhân đã từ bỏ ý định hủy hoại cuộc đời của chính mình lần nữa.
Nếu Tưởng phu nhân ngay tại dưới mí mắt của ông tự hủy đi cuộc sống của mình, ông cũng không biết phải đối mặt như thế nào với tiền lương và kỳ vọng mà Cố Mạc đã bỏ ra.
"Chỉ cần cháu có thể giúp được, cháu nhất định sẽ giúp." Ứng mẫn cười trả lời."Thời gian không còn sớm, cháu xin phép cáo từ trước."
"Ở lại ăn miếng sủi cảo đi." Tưởng phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, nhiệt tình giữ lại.
"Không được. Mẹ cháu còn ở nhà chờ cơm." Ứng Mẫn lộ ra một bộ dáng hạnh phúc, cười trả lời.
Trong lòng Tưởng phu nhân đột nhiên quặn thắt lại.
Đã từng, bà cũng đã từng là một người mẹ bình thường như bao người mẹ khác, chuẩn bị cơm nước chờ con gái về ăn.
Nhưng hôm nay, chỉ còn lại một mình bà.
Nấu cơm cho ai ăn đây?
Sau một lúc lâu, bà mới cười đáp: "Thật tốt! Có người chờ đợi cảm giác thật tốt!"
"Bác gái, thực xin lỗi, cháu không phải cố ý muốn người thương tâm đâu."Ứng Mẫn lập tức làm ra vẻ mặt hối hận xin lỗi.
Tưởng phu nhân cười lắc đầu: "Không trách cháu.Cháu chỉ là quá hạnh phúc thôi."
"Nếu không, cháu ở lại bồi bác?" Ứng Mẫn săn sóc nói.
"Không cần.Mẹ cháu còn đang ngóng trông, bác như thế nào có thể cướp đoạt thời gian của con gái bảo bối của bà ấy?" Tưởng phu nhân cười khoát tay, "Đi đi!"
"Vậy bác giữ gìn sức khỏe!" Ứng Mẫn quan tâm nói.
Ứng Mẫn đầy xin lỗi nói: "Thực xin lỗi! Bác gái cháu quên mất việc này." "Không có việc gì. Tâm tình cháu không tốt. Cháu không nên vì bị bệnh mà cảm thấy quấy rầy bác." Tưởng phu nhân vô cùng thông cảm nói.
"Như vậy đi, cháu trị hết bệnh cho bác rồi sẽ đi thành phố B." Ứng Mẫn cười nói.
"Cháu đừng bởi vì bác mà ảnh hưởng tới công tác. Dù sao bác cũng không còn gì nữa." Tưởng phu nhân nặng nề thở dài, "Trị hay không trị được cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả."
"Bác gái, người nói như vậy cháu sẽ giận đấy!" Ứng Mẫn nghiêm mặt lại, không vui nói."Cái gì mà không còn lại gì? Tuy bác trai đã rời xa người, nhưng bác cũng không thể bỏ phí cuộc đời mình như vậy được. Bác phải sống cho thật tốt, như vậy mới có thể hoài niệm bọn họ."
"Ứng Mẫn, cám ơn cháu. Cháu vẫn luôn thiện lương như vậy." Hốc mắt Tưởng phu nhân bắt đầu đỏ lên, nước mắt cũng trực chảy ra.
"Mấy ngày trước mới xảy ra sự cố trong quá trình cháu chữa bệnh. Nhưng nghĩ đến ba mẹ cháu lại không thể bỏ cuộc được. Cháu chết rồi bọn họ sẽ vô cùng thương tâm. Cho dù không còn mẹ cháu cũng sẽ không thể chết được. Cháu muốn làm một cường giả, cháu không thể bị đánh bại. Bác cũng phải mạnh mẽ lên! Sống một cuộc sống thật đặc sắc để cho bác trai ở bên kia cũng phải ngước nhìn." Ứng Mẫn nói lời thấm thía khuyên nhủ.
Ứng Mẫn nói đã thành công làm cho Tưởng phu nhân nở nụ cười: "Bác sĩ Ứng, cháu luôn thiện lương như vậy."
"Cháu chỉ là từ bụng ta suy ra bụng người thôi. Hi vọng tất cả mọi người đều tốt." Ứng Mẫn cười nói.
"Được.Bác nghe lời cháu. Sống cho thật tốt." Tưởng phu nhân cúi đầu, tiếp tục vuốt ve tấm ảnh con gái đang cười rực rỡ, nỗi nhớ đong đầy, hoàn toàn không có phát hiện ra trong đôi mắt của Ứng mẫn toát ra một tia sáng lạnh lẽo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ Vương đi tới, cười nói với Ứng Mẫn" Bác sĩ Ứng, cám ơn cô đã hỗ trợ khuyên bảo Tưởng phu nhân."
"Bà ấy là bậc trưởng bối mà Cố Mạc kính yêu nhất, cũng là trưởng bối của tôi. Tôi cũng nên như vậy."Ứng Mẫn bình thản đứng dậy, bắt tay với bác sĩ Vương.
"Dù sao vẫn muốn cám ơn cô." Bác sĩ Vương trịnh trọng nói. Ông nhìn thoáng qua Tưởng phu nhân, lại nhìn đến sự lạnh nhạt của cô, rốt cuộc cũng buông xuống nỗi lo trong lòng.
Sau chuyện đêm đó, bà vẫn luôn nói chính mình có tội, nhốt mình ở trong phòng mấy ngày. Nếu không phải Ứng Mẫn thăm hỏi, bà vẫn còn ở trong phòng không chịu ra ngoài.
Ông thật lo lắng tình trạng bệnh sẽ lại càng trầm trọng hơn.
Cũng may, lời nói của Ứng mẫn có tác dụng.
Có thể nhìn ra Tưởng phu nhân đã từ bỏ ý định hủy hoại cuộc đời của chính mình lần nữa.
Nếu Tưởng phu nhân ngay tại dưới mí mắt của ông tự hủy đi cuộc sống của mình, ông cũng không biết phải đối mặt như thế nào với tiền lương và kỳ vọng mà Cố Mạc đã bỏ ra.
"Chỉ cần cháu có thể giúp được, cháu nhất định sẽ giúp." Ứng mẫn cười trả lời."Thời gian không còn sớm, cháu xin phép cáo từ trước."
"Ở lại ăn miếng sủi cảo đi." Tưởng phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, nhiệt tình giữ lại.
"Không được. Mẹ cháu còn ở nhà chờ cơm." Ứng Mẫn lộ ra một bộ dáng hạnh phúc, cười trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Tưởng phu nhân đột nhiên quặn thắt lại.
Đã từng, bà cũng đã từng là một người mẹ bình thường như bao người mẹ khác, chuẩn bị cơm nước chờ con gái về ăn.
Nhưng hôm nay, chỉ còn lại một mình bà.
Nấu cơm cho ai ăn đây?
Sau một lúc lâu, bà mới cười đáp: "Thật tốt! Có người chờ đợi cảm giác thật tốt!"
"Bác gái, thực xin lỗi, cháu không phải cố ý muốn người thương tâm đâu."Ứng Mẫn lập tức làm ra vẻ mặt hối hận xin lỗi.
Tưởng phu nhân cười lắc đầu: "Không trách cháu.Cháu chỉ là quá hạnh phúc thôi."
"Nếu không, cháu ở lại bồi bác?" Ứng Mẫn săn sóc nói.
"Không cần.Mẹ cháu còn đang ngóng trông, bác như thế nào có thể cướp đoạt thời gian của con gái bảo bối của bà ấy?" Tưởng phu nhân cười khoát tay, "Đi đi!"
"Vậy bác giữ gìn sức khỏe!" Ứng Mẫn quan tâm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro