Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Một nửa
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Nhã Y Đình
Trong quán cà phê được trang trí thanh nhã, đặc biệt. Chỉ có mấy đôi cùng nhóm bạn ngồi đó.
Ninh Hạo khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu chặt tiết lộ tâm trạng không vui của cậu.
Vương Giai Tuệ ngồi đối diện cậu, không chút che dấu mà thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của Ninh Hạo.
Cô dám nhìn thẳng như vậy là biết trái tim cậu không dành cho cô. Cậu sẽ không để ý đến tình cảm của cô.
Tuy mẹ tiếp tục cảnh cáo cô hãy rời xa Ninh Hạo nhưng khi nhận được điện thoại của cậu, cô vẫn vứt bỏ lời cảnh cáo của mẹ lên chín tầng mây, kích động chạy tới.
"Giai Tuệ, bạn cảm thấy duyên phận là gì?" Ninh Hạo không nhìn Vương Giai Tuệ, vẫn nhìn dòng người ngoài cửa sổ.
"Duyên phận là khả năng hai người gặp nhau rồi yêu nhau!" Vương Giai Tuệ nói ra suy nghĩ của bản thân với ‘duyên phận’. "Nếu như coi số người khác phái mà bạn gặp trong cả đời này làm mẫu số, vợ là tử số thì tỉ lệ này cực kỳ thấp. Rất nhiều người đến suốt cuộc đời này cũng không thể gặp được nửa kia của mình!"
Nói đến đoạn sau, giọng của Vương Giai Tuệ có chút u sầu.
Ninh Hạo thu hồi tầm mắt nhìn về phía Vương Giai Tuệ: "Cách giải thích rất thú vị! Nửa kia của mình. . . . ."
Vương Giai Tuệ ra vẻ thoải mái cười, "Mình nói linh tinh thôi. Chắc chắn bạn sẽ gặp được nửa kia của mình mà!"
Ninh Hạo cười chua xót, cầm tách cà phê trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ. Khi ngẩng mặt lên, khuôn mặt cậu lộ vẻ ưu thương: "Một nửa của mình sao? Giai Tuệ, mười lăm năm trước mình đã gặp được rồi nhưng mà mình lại không phải là một nửa của cô ấy!"
Vương Giai Tuệ hiểu ý tứ của Ninh Hạo, đau lòng định an ủi cậu nhưng không biết nói gì.
Một nửa trong sinh mệnh của Tiếu Nhiễm là Cố Mạc.
Cô ấy và Cố Mạc thật không dễ dàng mới đến được với nhau, trải qua bao nhiêu khó khăn mới khiên bông hoa tình yêu của họ nở rộ.
"Ninh Hạo, có lẽ một nửa của cậu còn chưa xuất hiện!" Vương Giai Tuệ mâu thuẫn nhìn Ninh Hạo.
Người đàn ông cô yêu cũng không phải là một nửa của cô.
Cô muốn khuyên cậu từ bỏ nhưng lại sợ bị cậu nói cô quá ích kỷ.
Quả thật cô có suy nghĩ xấu xa.
Tuy cô không phải là một nửa của cậu nhưng khi cậu chưa tìm được một nửa kia, cứ giữ như thế này thì cô vẫn còn được ở bên cạnh cậu.
Có phải cô quá xấu xa hay không?
Vương Giai Tuệ có chút tự trách cắn cắn môi.
"Giai Tuệ, bạn chưa biết tình yêu là gì đâu! Mình lại cực kỳ rõ ràng!" Ninh Hạo có chút đau khổ nhắm mắt lại.
Không hiểu tình yêu là gì sao?
Vương Giai Tuệ cười chua xót.
Không phải cô không hiểu tình yêu mà là không dám thể hiện.
Ninh Hạo ở trong lòng cô giống như một vị thần không thể chạm tới.
Nhìn thấy Ninh Hạo thống khổ, Vương Giai Tuệ có chút không đành lòng, nhỏ giọng đề nghị: "Hôm nay là 15, hay chúng ta rủ Tiếu Nhiễm đi xem pháo hoa nhé?"
"Có thể không?" Đôi mắt đang đau lòng của Ninh Hạo đột nhiên sáng lên một chút.
"Để mình thử xem!" Vương Giai Tuệ không muốn ánh sáng kia bị tắt, lập tức lấy điện thoại ra, bấm số Tiếu Nhiễm.
"Giai Tuệ, tết Nguyên Tiêu vui vẻ!" Tiếu Nhiễm mở miệng chào cô đầu tiên.
"Tết Nguyên tiêu vui vẻ!" Vương Giai Tuệ khẩn trương đáp một câu, "Tiếu Nhiễm, đêm nay có bắn pháo hoa, bạn có muốn đi ngắm pháo hoa với mình không?"
Ở đầu dây bên kia, Tiếu Nhiễm nghiêng đầu nhìn Cố Mạc đang làm bài.
"Từ chối!" Cố Mạc không ngẩng đầu lên, lạnh lùng ra lệnh.
"Đúng là đồ thích ăn giấm chua mà!" Tiếu Nhiễm che loa nhỏ giọng than thở. Thấy anh ngẩng đầu khỏi đống bài tập, nhìn cô đầy khiêu khích, cô vui vẻ cười rộ lên. Bỏ tay bịt loa điện thoại, Tiếu Nhiễm vội vàng nói với Vương Giai Tuệ: "Không đâu! Hôm nay mình đã đồng ý sẽ ở bên cạnh Cố Mạc rồi!"
Ninh Hạo khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu chặt tiết lộ tâm trạng không vui của cậu.
Vương Giai Tuệ ngồi đối diện cậu, không chút che dấu mà thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của Ninh Hạo.
Cô dám nhìn thẳng như vậy là biết trái tim cậu không dành cho cô. Cậu sẽ không để ý đến tình cảm của cô.
Tuy mẹ tiếp tục cảnh cáo cô hãy rời xa Ninh Hạo nhưng khi nhận được điện thoại của cậu, cô vẫn vứt bỏ lời cảnh cáo của mẹ lên chín tầng mây, kích động chạy tới.
"Giai Tuệ, bạn cảm thấy duyên phận là gì?" Ninh Hạo không nhìn Vương Giai Tuệ, vẫn nhìn dòng người ngoài cửa sổ.
"Duyên phận là khả năng hai người gặp nhau rồi yêu nhau!" Vương Giai Tuệ nói ra suy nghĩ của bản thân với ‘duyên phận’. "Nếu như coi số người khác phái mà bạn gặp trong cả đời này làm mẫu số, vợ là tử số thì tỉ lệ này cực kỳ thấp. Rất nhiều người đến suốt cuộc đời này cũng không thể gặp được nửa kia của mình!"
Nói đến đoạn sau, giọng của Vương Giai Tuệ có chút u sầu.
Ninh Hạo thu hồi tầm mắt nhìn về phía Vương Giai Tuệ: "Cách giải thích rất thú vị! Nửa kia của mình. . . . ."
Vương Giai Tuệ ra vẻ thoải mái cười, "Mình nói linh tinh thôi. Chắc chắn bạn sẽ gặp được nửa kia của mình mà!"
Ninh Hạo cười chua xót, cầm tách cà phê trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ. Khi ngẩng mặt lên, khuôn mặt cậu lộ vẻ ưu thương: "Một nửa của mình sao? Giai Tuệ, mười lăm năm trước mình đã gặp được rồi nhưng mà mình lại không phải là một nửa của cô ấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Giai Tuệ hiểu ý tứ của Ninh Hạo, đau lòng định an ủi cậu nhưng không biết nói gì.
Một nửa trong sinh mệnh của Tiếu Nhiễm là Cố Mạc.
Cô ấy và Cố Mạc thật không dễ dàng mới đến được với nhau, trải qua bao nhiêu khó khăn mới khiên bông hoa tình yêu của họ nở rộ.
"Ninh Hạo, có lẽ một nửa của cậu còn chưa xuất hiện!" Vương Giai Tuệ mâu thuẫn nhìn Ninh Hạo.
Người đàn ông cô yêu cũng không phải là một nửa của cô.
Cô muốn khuyên cậu từ bỏ nhưng lại sợ bị cậu nói cô quá ích kỷ.
Quả thật cô có suy nghĩ xấu xa.
Tuy cô không phải là một nửa của cậu nhưng khi cậu chưa tìm được một nửa kia, cứ giữ như thế này thì cô vẫn còn được ở bên cạnh cậu.
Có phải cô quá xấu xa hay không?
Vương Giai Tuệ có chút tự trách cắn cắn môi.
"Giai Tuệ, bạn chưa biết tình yêu là gì đâu! Mình lại cực kỳ rõ ràng!" Ninh Hạo có chút đau khổ nhắm mắt lại.
Không hiểu tình yêu là gì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Giai Tuệ cười chua xót.
Không phải cô không hiểu tình yêu mà là không dám thể hiện.
Ninh Hạo ở trong lòng cô giống như một vị thần không thể chạm tới.
Nhìn thấy Ninh Hạo thống khổ, Vương Giai Tuệ có chút không đành lòng, nhỏ giọng đề nghị: "Hôm nay là 15, hay chúng ta rủ Tiếu Nhiễm đi xem pháo hoa nhé?"
"Có thể không?" Đôi mắt đang đau lòng của Ninh Hạo đột nhiên sáng lên một chút.
"Để mình thử xem!" Vương Giai Tuệ không muốn ánh sáng kia bị tắt, lập tức lấy điện thoại ra, bấm số Tiếu Nhiễm.
"Giai Tuệ, tết Nguyên Tiêu vui vẻ!" Tiếu Nhiễm mở miệng chào cô đầu tiên.
"Tết Nguyên tiêu vui vẻ!" Vương Giai Tuệ khẩn trương đáp một câu, "Tiếu Nhiễm, đêm nay có bắn pháo hoa, bạn có muốn đi ngắm pháo hoa với mình không?"
Ở đầu dây bên kia, Tiếu Nhiễm nghiêng đầu nhìn Cố Mạc đang làm bài.
"Từ chối!" Cố Mạc không ngẩng đầu lên, lạnh lùng ra lệnh.
"Đúng là đồ thích ăn giấm chua mà!" Tiếu Nhiễm che loa nhỏ giọng than thở. Thấy anh ngẩng đầu khỏi đống bài tập, nhìn cô đầy khiêu khích, cô vui vẻ cười rộ lên. Bỏ tay bịt loa điện thoại, Tiếu Nhiễm vội vàng nói với Vương Giai Tuệ: "Không đâu! Hôm nay mình đã đồng ý sẽ ở bên cạnh Cố Mạc rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro