Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Tôi không có vấn đề
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
"Gặp được người mình yêu, sẽ mất đi bình tĩnh! Xem ra, tôi vẫn là một người bình thường!" Cố Mạc cười tự giễu trả lời."Phải nói là ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, chúng ta đều biến thành người thường thôi!" Phùng Viện cười dài nói.
"Viện trưởng Phùng nói có lý!" Cố Mạc đồng ý gật đầu.
Đúng là ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, anh thật sự là một người thường.
Nói chuyện một chút, viện trưởng Phùng đứng đắn hơn, bắt đầu bàn việc công, "Trước kia vẫn cảm thấy thuốc trợ tim của Mỹ là tốt nhất nhưng khi sử dụng sản phẩm của công ty anh một thời gian, người nhà bệnh nhân và bác sĩ đều có phản ứng tốt. Giá thành rẻ, có khả năng cạnh tranh với sản phẩm Mỹ đó!"
"Hi vọng bệnh nhân khỏi bệnh đây chính là mong muốn của công ty tôi từ trước đến giờ!" Cố Mạc không quan tâm gì cười nhạt.
"Bệnh viện chúng tôi có ý định sẽ đẩy mạnh sản phẩm của công ty anh!" Viện trưởng Phùng cười nói.
"Hợp tác vui vẻ!" Cố Mạc đứng dậy, bắt tay viện trưởng Phùng.
"Hợp tác vui vẻ!"
"Bà xã tôi cũng bắt tôi làm kiểm tra sức khỏe định kỳ luôn!" Cố Mạc đứng thẳng, cười bất đắc dĩ: "Đặc biệt là kiểm tra vô sinh!"
"Phu nhất cậu rất thích trẻ con!" Viện trưởng Phùng hiểu lầm ý của Cố Mạc, cười nói.
"Không, cô ấy muốn tránh việc mang thai, cho nên hi vọng tôi vô sinh!" Mặt Cố Mạc đen xì nói.
Viện trưởng Phùng bị chọc cười. "Phu nhân rất thú vị! Chúc anh may mắn!"
"Tôi không có vấn đề gì!" Việc liên quan đến vấn đề thể diện đàn ông, Cố Mạc trở nên kiêu ngạo.
"Tôi tin tưởng anh!" Viện trưởng Phùng vỗ bả vai Cố Mạc, "Tôi sẽ gọi Tiểu Trương dẫn cậu đi kiểm tra!"
"Không cần phiền phức như vậy, tôi có thể tư đi!" Cố Mạc lễ phép nắm tay viện trưởng Phùng rồi rời khỏi văn phòng viện trưởng.
——
"Phải lấy máu sao?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy y tá mang một đống ống tiêm và kim tiêm, lập tức lo lắng hỏi.
"Đúng vậy!" Y tá lấy máu ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái.
Tiếu Nhiễm nhìn kim tiêm, tay chân cũng cảm thấy lạnh lẽo, "Có thể không lấy được không?"
"Trong vòng 12 tiếng vừa qua đã ăn gì chưa?" Y tá không trả lời câu hỏi của Tiếu Nhiễm, mặt không chút thay đổi hỏi.
"Sao vậy?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy kim tiêm dọa sợ, tim đập loạn, nhìn y tá.
"Chẳng lẽ ông xã cô không nói trong vòng 12 giờ không được ăn uống gì sao?" Y tá không hài lòng liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cảm giác thái độ của y tá với cô hơi hung hãn nhưng không thể biết được mình đã đắc tội cô ta lúc nào: "11 tiếng trước tôi có uống một chén nước!"
"Không có vấn đề gì!"
"A. . . . . . " Tiếu Nhiễm lúng túng đáp một tiếng.
Tối hôm qua trước 12 giờ, Cố Mạc ép cô uống một cốc nước. Đến nửa đêm, cô khát nước muống rời giường thì Cố Mạc lại lấy lý do lạnh, gắt gao ôm cô, không cho cô rời giường. Chẳng lẽ tối qua Cố Mạc đã tính đến chuyện bắt cô đi kiểm tra sức khỏe rồi?
"Xin hỏi, hôm nay tôi phải làm những xét nghiệm gì?"
"Chúng tôi sẽ làm toàn bộ xét nghiệm ở đây cho cô. Còn hai xét nghiệm nữa không phải khoa chúng tôi làm nên tôi không rõ lắm!" Y tá nói xong, đâm kim tiêm vào cánh tay Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm đang mải suy nghĩ lời y tá nói cũng không lo lắng hay kêu ca gì, bắt đầu hỏi lại: "Cô có biết hai xét nghiệm này tôi phải đến khoa nào vậy?"
"Đây không phải là phạm vi công tác của tôi!" Y tá thản nhiên rút máu, cũng không ngẩng đầu.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy máu từ trong người bị rút ra nhỏ trên 8 tấm nhựa trong, đột nhiên cảm thấy lo lắng.
"Viện trưởng Phùng nói có lý!" Cố Mạc đồng ý gật đầu.
Đúng là ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, anh thật sự là một người thường.
Nói chuyện một chút, viện trưởng Phùng đứng đắn hơn, bắt đầu bàn việc công, "Trước kia vẫn cảm thấy thuốc trợ tim của Mỹ là tốt nhất nhưng khi sử dụng sản phẩm của công ty anh một thời gian, người nhà bệnh nhân và bác sĩ đều có phản ứng tốt. Giá thành rẻ, có khả năng cạnh tranh với sản phẩm Mỹ đó!"
"Hi vọng bệnh nhân khỏi bệnh đây chính là mong muốn của công ty tôi từ trước đến giờ!" Cố Mạc không quan tâm gì cười nhạt.
"Bệnh viện chúng tôi có ý định sẽ đẩy mạnh sản phẩm của công ty anh!" Viện trưởng Phùng cười nói.
"Hợp tác vui vẻ!" Cố Mạc đứng dậy, bắt tay viện trưởng Phùng.
"Hợp tác vui vẻ!"
"Bà xã tôi cũng bắt tôi làm kiểm tra sức khỏe định kỳ luôn!" Cố Mạc đứng thẳng, cười bất đắc dĩ: "Đặc biệt là kiểm tra vô sinh!"
"Phu nhất cậu rất thích trẻ con!" Viện trưởng Phùng hiểu lầm ý của Cố Mạc, cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không, cô ấy muốn tránh việc mang thai, cho nên hi vọng tôi vô sinh!" Mặt Cố Mạc đen xì nói.
Viện trưởng Phùng bị chọc cười. "Phu nhân rất thú vị! Chúc anh may mắn!"
"Tôi không có vấn đề gì!" Việc liên quan đến vấn đề thể diện đàn ông, Cố Mạc trở nên kiêu ngạo.
"Tôi tin tưởng anh!" Viện trưởng Phùng vỗ bả vai Cố Mạc, "Tôi sẽ gọi Tiểu Trương dẫn cậu đi kiểm tra!"
"Không cần phiền phức như vậy, tôi có thể tư đi!" Cố Mạc lễ phép nắm tay viện trưởng Phùng rồi rời khỏi văn phòng viện trưởng.
——
"Phải lấy máu sao?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy y tá mang một đống ống tiêm và kim tiêm, lập tức lo lắng hỏi.
"Đúng vậy!" Y tá lấy máu ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái.
Tiếu Nhiễm nhìn kim tiêm, tay chân cũng cảm thấy lạnh lẽo, "Có thể không lấy được không?"
"Trong vòng 12 tiếng vừa qua đã ăn gì chưa?" Y tá không trả lời câu hỏi của Tiếu Nhiễm, mặt không chút thay đổi hỏi.
"Sao vậy?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy kim tiêm dọa sợ, tim đập loạn, nhìn y tá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chẳng lẽ ông xã cô không nói trong vòng 12 giờ không được ăn uống gì sao?" Y tá không hài lòng liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cảm giác thái độ của y tá với cô hơi hung hãn nhưng không thể biết được mình đã đắc tội cô ta lúc nào: "11 tiếng trước tôi có uống một chén nước!"
"Không có vấn đề gì!"
"A. . . . . . " Tiếu Nhiễm lúng túng đáp một tiếng.
Tối hôm qua trước 12 giờ, Cố Mạc ép cô uống một cốc nước. Đến nửa đêm, cô khát nước muống rời giường thì Cố Mạc lại lấy lý do lạnh, gắt gao ôm cô, không cho cô rời giường. Chẳng lẽ tối qua Cố Mạc đã tính đến chuyện bắt cô đi kiểm tra sức khỏe rồi?
"Xin hỏi, hôm nay tôi phải làm những xét nghiệm gì?"
"Chúng tôi sẽ làm toàn bộ xét nghiệm ở đây cho cô. Còn hai xét nghiệm nữa không phải khoa chúng tôi làm nên tôi không rõ lắm!" Y tá nói xong, đâm kim tiêm vào cánh tay Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm đang mải suy nghĩ lời y tá nói cũng không lo lắng hay kêu ca gì, bắt đầu hỏi lại: "Cô có biết hai xét nghiệm này tôi phải đến khoa nào vậy?"
"Đây không phải là phạm vi công tác của tôi!" Y tá thản nhiên rút máu, cũng không ngẩng đầu.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy máu từ trong người bị rút ra nhỏ trên 8 tấm nhựa trong, đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro