Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Vé tháng gia tăng (17)
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Quỷ Quỷ
“Đúng đúng đúng! Nói chuyện rất nhẹ nhàng.” Đối phương không ngừng gật đầu.
“Con biết là ai rồi!” Trác Liệt giận tái mặt, phẫn hận nói.
Ba bốn mươi tuổi, khẩu âm gần giống với Tiếu Nhiễm, là người muốn hại TIếu Nhiễm, ngoài bà ta ra còn có thể là ai?
Lửa giận trong lòng Trác Liệt bốc lên ngùn ngụt, oán hận nắm chặt tay.
“Ai?” A Khố chăm chú nhìn con trai.
“Chính là bà già chết tiệt đó, mẹ kế của Tiếu Nhiễm, Dương Nguyệt Quyên!” Trác Liệt nói năng quyết liệt trả lời.
Tất cả đều đã sáng tỏ.
Dương Nguyệt Quyên muốn giết chết Tiếu Nhiễm, như vậy người thừa kế của dượng chỉ còn lại mẹ con bà ta.
Nếu anh không đoán sai, đây chính là mục đích của Dương Nguyệt Quyên!
“Mụ đàn bà khốn kiếp! Ba còn chưa động đến bà ta, ba ta lại bắt đầu gây sự! Chưa bao giờ gặp một người đàn bà ác độc từ trong ra ngoài như bà ta!” A Khố căm tức đấm lên mặt bàn.
“Để con gọi cho Cố Mạc, báo cho cậu ấy biết phải cẩn thận với Dương Nguyệt Quyên.” Trác Liệt nói xong, liền quay người rời đi.
Nhà của ông ngoại ở vị trí rất hẻo lánh, không có sóng di động. Muốn gọi được điện thoại phải đi bộ xuống chân núi hết hai mươi dặm.
………..
Cố Nhiên tan làm lập tức lái xe đến nhà Vương Giai Tuệ. Nhìn thấy Vương Giai Tuệ đã đứng ở cửa nhà trọ chờ mình, anh lập tức từ chiếc BMW nhảy xuống, giúp Vương Giai Tuệ mở cửa xe:”Sao không đợi anh lên đón em?”
Chân của cô bị thương còn chưa đi lại được bình thường. Anh còn nhớ rõ ngày đó xuống lầu bị lỡ bước nên bị ngã rất nguy hiểm.
“Em sợ muộn. Nhanh một chút!” Vương Giai Tuệ ngồi vào trong xe, liền thúc giục Cố Nhiên lái xe.
Cố Nhiên giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ:”Chắc sẽ kịp thôi. Chuyến bay của bọn họ nửa tiếng nữa mới hạ cánh.”
“Một lúc mất đi cả ông ngoại và bé con, TIếu Nhiễm chắc đau khổ lắm!” Vương Giai Tuệ lo lắng hỏi, “Em rất muốn đến đón họ.”
“Đón máy bay chắc chúng ta không tới kịp. Đi thẳng đến nhà anh đi. Bà nội anh đã chuẩn bị tiệc mừng rồi.” Cố Nhiên khởi động xe, nói.
“Đến nhà anh?” Vương Giai Tuệ căng thẳng nhìn Cố Nhiên.
Cô tưởng Cố Mạc và TIếu Nhiễm sẽ quay về nhà của bọn họ.
Đột nhiên đi gặp người nhà của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ lập tức cảm thấy bồn chồn.
“Không thì em sẽ đi đâu?” Cố Nhiên nhíu mày nhìn Vương Giai Tuệ, “Chị dâu nhỏ bị sảy thai nên sức khỏe giảm sút, bà nội lo lắng nên mới bảo chị ấy về nhà ở, sợ dì Lưu không chăm sóc không kĩ càng. Mẹ anh cũng không yên tâm, nói muốn giúp chị dâu nhỏ chữa bệnh.”
“Ừm..” Vương Giai Tuệ liếm liếm môi, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô cùng Cố Nhiên trở về, người nhà anh sẽ không hiểu lầm chứ?
“Anh hai Cố, anh không được nói linh tinh gì đâu đấy! Em chỉ là bạn học của TIếu Nhiễm.” Vương Giai Tuệ quay đầu nhìn Cố Nhiên, vô cùng nghiêm túc dặn dò anh.
“Gọi thêm một tiếng anh hai Cố, anh có thể suy nghĩ một chút.” Cố Nhiên ngoáy lỗ tai, tà mị cười nói, “Nhanh một chút! Anh nghe đây!”
“Anh hai…..Cố!” Vương Giai Tuệ tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhiên, hận không thể hung hăng đá cho anh một cái.
“Giọng thật là ngọt ngào! Thêm một lần nữa đi!” Cố Nhiên được đằng chân lân đằng đầu cười ra lệnh.
“Anh muốn chết à?” Vương Giai Tuệ đánh Cố Nhiên.
“Anh đang lái xe! Chú ý an toàn!” Cố Nhiên phanh gấp, hoảng hốt nhìn Vương Giai Tuệ.
“Bị đâm chết cũng đáng đời!” Vương Giai Tuệ bất mãn sẵng giọng.
“Đừng nguyền rủa anh! Anh không muốn đi sớm khi còn đang trẻ đẹp, cơ nghiệp tổ tiên không có người nối dõi.” Cố Nhiên không kiềm chế được nói xong, một lần nữa khởi động xe.
“Có đi sớm cũng là do anh tự chuốc lấy !” Vương Giai Tuệ hừ một tiếng.
“Nghe được một tiếng ‘anh hai Cố’ của em còn khó hơn có được sự cảm kích của người nhà bệnh nhân.” Cố Nhiên thở dài, khoa trương nói.
“Đúng đúng đúng! Nói chuyện rất nhẹ nhàng.” Đối phương không ngừng gật đầu.
“Con biết là ai rồi!” Trác Liệt giận tái mặt, phẫn hận nói.
Ba bốn mươi tuổi, khẩu âm gần giống với Tiếu Nhiễm, là người muốn hại TIếu Nhiễm, ngoài bà ta ra còn có thể là ai?
Lửa giận trong lòng Trác Liệt bốc lên ngùn ngụt, oán hận nắm chặt tay.
“Ai?” A Khố chăm chú nhìn con trai.
“Chính là bà già chết tiệt đó, mẹ kế của Tiếu Nhiễm, Dương Nguyệt Quyên!” Trác Liệt nói năng quyết liệt trả lời.
Tất cả đều đã sáng tỏ.
Dương Nguyệt Quyên muốn giết chết Tiếu Nhiễm, như vậy người thừa kế của dượng chỉ còn lại mẹ con bà ta.
Nếu anh không đoán sai, đây chính là mục đích của Dương Nguyệt Quyên!
“Mụ đàn bà khốn kiếp! Ba còn chưa động đến bà ta, ba ta lại bắt đầu gây sự! Chưa bao giờ gặp một người đàn bà ác độc từ trong ra ngoài như bà ta!” A Khố căm tức đấm lên mặt bàn.
“Để con gọi cho Cố Mạc, báo cho cậu ấy biết phải cẩn thận với Dương Nguyệt Quyên.” Trác Liệt nói xong, liền quay người rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà của ông ngoại ở vị trí rất hẻo lánh, không có sóng di động. Muốn gọi được điện thoại phải đi bộ xuống chân núi hết hai mươi dặm.
………..
Cố Nhiên tan làm lập tức lái xe đến nhà Vương Giai Tuệ. Nhìn thấy Vương Giai Tuệ đã đứng ở cửa nhà trọ chờ mình, anh lập tức từ chiếc BMW nhảy xuống, giúp Vương Giai Tuệ mở cửa xe:”Sao không đợi anh lên đón em?”
Chân của cô bị thương còn chưa đi lại được bình thường. Anh còn nhớ rõ ngày đó xuống lầu bị lỡ bước nên bị ngã rất nguy hiểm.
“Em sợ muộn. Nhanh một chút!” Vương Giai Tuệ ngồi vào trong xe, liền thúc giục Cố Nhiên lái xe.
Cố Nhiên giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ:”Chắc sẽ kịp thôi. Chuyến bay của bọn họ nửa tiếng nữa mới hạ cánh.”
“Một lúc mất đi cả ông ngoại và bé con, TIếu Nhiễm chắc đau khổ lắm!” Vương Giai Tuệ lo lắng hỏi, “Em rất muốn đến đón họ.”
“Đón máy bay chắc chúng ta không tới kịp. Đi thẳng đến nhà anh đi. Bà nội anh đã chuẩn bị tiệc mừng rồi.” Cố Nhiên khởi động xe, nói.
“Đến nhà anh?” Vương Giai Tuệ căng thẳng nhìn Cố Nhiên.
Cô tưởng Cố Mạc và TIếu Nhiễm sẽ quay về nhà của bọn họ.
Đột nhiên đi gặp người nhà của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ lập tức cảm thấy bồn chồn.
“Không thì em sẽ đi đâu?” Cố Nhiên nhíu mày nhìn Vương Giai Tuệ, “Chị dâu nhỏ bị sảy thai nên sức khỏe giảm sút, bà nội lo lắng nên mới bảo chị ấy về nhà ở, sợ dì Lưu không chăm sóc không kĩ càng. Mẹ anh cũng không yên tâm, nói muốn giúp chị dâu nhỏ chữa bệnh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm..” Vương Giai Tuệ liếm liếm môi, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô cùng Cố Nhiên trở về, người nhà anh sẽ không hiểu lầm chứ?
“Anh hai Cố, anh không được nói linh tinh gì đâu đấy! Em chỉ là bạn học của TIếu Nhiễm.” Vương Giai Tuệ quay đầu nhìn Cố Nhiên, vô cùng nghiêm túc dặn dò anh.
“Gọi thêm một tiếng anh hai Cố, anh có thể suy nghĩ một chút.” Cố Nhiên ngoáy lỗ tai, tà mị cười nói, “Nhanh một chút! Anh nghe đây!”
“Anh hai…..Cố!” Vương Giai Tuệ tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhiên, hận không thể hung hăng đá cho anh một cái.
“Giọng thật là ngọt ngào! Thêm một lần nữa đi!” Cố Nhiên được đằng chân lân đằng đầu cười ra lệnh.
“Anh muốn chết à?” Vương Giai Tuệ đánh Cố Nhiên.
“Anh đang lái xe! Chú ý an toàn!” Cố Nhiên phanh gấp, hoảng hốt nhìn Vương Giai Tuệ.
“Bị đâm chết cũng đáng đời!” Vương Giai Tuệ bất mãn sẵng giọng.
“Đừng nguyền rủa anh! Anh không muốn đi sớm khi còn đang trẻ đẹp, cơ nghiệp tổ tiên không có người nối dõi.” Cố Nhiên không kiềm chế được nói xong, một lần nữa khởi động xe.
“Có đi sớm cũng là do anh tự chuốc lấy !” Vương Giai Tuệ hừ một tiếng.
“Nghe được một tiếng ‘anh hai Cố’ của em còn khó hơn có được sự cảm kích của người nhà bệnh nhân.” Cố Nhiên thở dài, khoa trương nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro