Giải vây
Nãi Trà Gia Quả
2024-07-21 23:54:28
Buổi chiều Ôn Tử Hề đi học, không mang theo thứ gì, may mà ngồi ở hàng cuối cùng nên cũng không cảm thấy xấu hổ.
Các lớp của năm cuối cấp khá đông, nhưng để chiếu cố cho một số học sinh đi thực tập thường được bố trí vào buổi chiều và buổi tối, các lớp học tập trung vào thứ Hai hoặc thứ Ba.
Cô ngồi ở phía sau mấy bàn, bên kia đã ngồi đầy người, cô có chút nhàm chán khi lướt điện thoại, liền bắt đầu nghịch đuôi tóc của mình.
Ôn Tử Hề cảm thấy tóc mình dài quá, sau này đi làm sẽ khó chăm sóc nên cần phải cắt tỉa lại một chút.
Đang loay hoay thì giảng viên đi vào, bậc thang giảng đường khá rộng, giảng đường ồn ào, giảng viên là một người đàn ông hơn 40 tuổi, cùng với chiếc microphone nhỏ, không biết đang nói về cái gì.
“Bài giảng của giảng viên này quá nhàm chán!”
“Đúng vậy, hơn nữa giảng viên tuổi đã lớn, giảng bài đều khá dài dòng.”
Ôn Tử Hề một tay chống cằm, có nghe một chút, cô còn rất tán đồng với hai vị tiểu tỷ muội phía trước.
“Nghe nói sắp tới học viện thiết kế chúng ta sẽ có một vị giảng viên trẻ tuổi, mới hai mấy tuổi thôi, đẹp trai cực kỳ!”
“Tớ cũng nghe nói anh ấy là giảng viên môn tự chọn “thiết kế hoa văn truyền thống”. Hình như vị giáo sư này đã lấy văn bằng kép, trình độ học vấn rất cao!”
“Thật đáng tiếc, lúc ấy tớ không chọn môn tự chọn đấy, giờ cảm thấy như bỏ lỡ cả thế giới!”
“Quả nhiên giảng viên nhà người khác mình không xứng có được!”
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng Ôn Tử Hề lại cảm thấy buồn cười trước lời nói của hai bạn học này.
Cô nên làm gì bây giờ, cô có nên nói với họ rằng cô chọn khóa học này là do tình cờ!
Cô mỉm cười, khóe môi còn chưa kịp thu hồi nụ cười, hai bạn học này đột nhiên quay đầu lại trực tiếp nhìn cô.
Ôn Tử Hề hơi nhướng mày, hình như vừa rồi cô không cẩn thận mà bật cười mất rồi, còn vừa khéo bị bắt quả tang.
Ôn Tử Hề nghiêng đầu nháy mắt với các cô, đuôi mắt hơi câu mang theo vài phần ý vị, nhan sắc đẹp mỹ lệ.
Không chờ cô nói thêm cái gì, hai cô bạn học liền đỏ mặt quay đầu lại.
Sau khi kết thúc hai tiết học, Ôn Tử Hề vẫy tay đối với hai cô bạn học phía trước, ánh mắt ranh mãnh.
“Hai vị bạn học, hẹn gặp lại lần sau!”
Cô gái tóc dài cột đuôi ngựa, mặc áo sơ mi và quần jean trông thật trẻ trung và xinh đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mà lại rực rỡ, lúc cười nhẹ lại rất tươi, giống như một tiểu hồ ly thông minh xinh đẹp.
Người đã đi xa, hai người mới lẩm bẩm nói.
“Người này chính là hoa khôi của học viện thiết kế của chúng ta!”
“Không sai, cảm giác ở ngoài còn đẹp hơn ảnh chụp.”
...
Trước kia Ôn Tử Hề cũng thích cười, tùy tiện và kiêu ngạo, nhưng khi đó cô còn nhỏ nên khi cười khuôn mặt nhỏ có vẻ thanh thuần khả ái.
Mà hiện tại Ôn Tử Hề, cười rộ lên, đuôi mắt hơi cong, mang theo vài phần quyến rũ, giống như một “hồ ly tinh”.
...
5 giờ Ôn Tử Hề mới tan học, kế tiếp cô tính đi cắt tóc, không ngờ Cố Thời Sâm đã sắp xếp tài xế tới đón cô rồi.
“Phu nhân, tiên sinh bảo tôi tới đón cô trở về.” Tài xế nhận lấy chiếc rương nhỏ trong tay cô, cung kính mở cửa ghế sau ra giúp cô.
Ôn Tử Hề nhướng mày, cảm thấy mình bị quản nhiều quá.
Làm sao Cố Thời Sâm biết bây giờ cô tan học?
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi vào xe, dù sao cô cũng đỡ phải gọi xe.
Tài xế lên xe, Ôn Tử Hề nói: “Xin chào, phiền anh cho tôi xuống ở quảng trường.”
“Vâng phu nhân.”
Người tài xế không hỏi nhiều, nhưng sau khi chờ Ôn Tử Hề vào quảng trường, anh ta vẫn là không chút do dự mà báo cáo tình hình.
Sau khi Ôn Tử Hề vào trung tâm mua sắm, cô đi thẳng, đi dạo phố một mình thật không thú vị, cho nên cô cũng không có tâm trạng nhìn ngắm xung quanh.
Chỉ là không nghĩ tới, cô lại gặp người quen.
Ở tầng 3, Ôn Tư Hề gặp Ôn Tử Di trong trang phục lộng lẫy, hình như cô ta đang tạo dáng chụp ảnh ở đây, trang điểm tinh tế, còn mặc lễ phục.
Hình như nhân viên công tác đang sơ tán đám người, Ôn Tử Hề cười lạnh một tiếng, tầm mắt đảo qua bộ váy dài màu vàng trên người Ôn Tử Di.
Màu sắc thanh khiết, trang điểm cẩn thận, ánh mắt có lệ, thoạt nhìn trông giống đóa hoa trong sáng, đơn thuần.
Cô đột nhiên nhớ tới ra hình như trước đây Ôn Tử Di có ý định muốn tiến vào giới giải trí.
Cẩn thận suy ngẫm, hình tượng cô ta chọn hiện tại có vẻ rất hút fans.
Cô định trực tiếp đi lướt qua, nhưng lại bị Ôn Tử Di phát hiện.
“Chị, sao chị lại ở đây? Không phải lúc này chị đang ở trường sao?” Ôn Tử Di mỉm cười, trang điểm nhẹ nhàng khiến cô ta trông vô cùng dịu dàng.
Ôn Tử Hề không muốn để ý, nhưng lại bị nhân viên bảo vệ bên cạnh chặn đường đi.
“Làm phiền nhường đường một chút!” Cô cong môi cười với nhân viên bảo vệ, xa cách mà lạnh nhạt.
Ôn Tử Di: “Chị ơi, đừng nóng giận, không phải bọn họ cố ý chặn đường đi của chị đâu, là em đã lâu không gặp chị.” Cô định nói gì đó nhưng lại thôi, làm cho người khác cảm thấy giống như cô ta nhớ chị của mình lắm.
Ôn Tử Hề buồn nôn, lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi đột nhiên nở nụ cười khiêu khích.
“Ôn đại minh tinh, cô rảnh rỗi như vậy sao? Đập nhiều tiền rồi mà công ty vẫn chưa sắp xếp cho cô đóng phim, nên cô mới có thời gian rỗi mà ở đây quản tôi?”
“Chị, chị đừng nóng giận, em chỉ muốn nói chuyện cùng chị một lát thôi, có phải là chị vẫn còn trách ba chuyện không cho chị tiền tiêu vặt đúng không…” Ôn Tử Di rũ mắt, mếu máo như sắp khóc.
Nhìn cảnh này, ai cũng sẽ cảm thấy Ôn Tử Hề là loại người không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết lớn tiếng với người, mà Ôn Tử Di lại giống như một đóa hoa nhỏ hiền lành vô hại.
Còn có người lấy điện thoại di động ra quay phim, chụp ảnh.
Kinh nghiệm làm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của Ôn Tử Hề đã khiến cô nhận ra là có người đang lén chụp ảnh. Cô quay đầu lại về phía người kia còn chưa kịp cất điện thoại đi, cong môi cười, ánh mắt sắc bén.
Đột nhiên cô cảm thấy Ôn Tử Di đi đóng phim cũng coi như cống hiến một phần không nhỏ vào ngành điện ảnh nước nhà.
“Ôn tiểu thư, tôi rất bận, phiền cô tránh ra.”
Khí thế của cô lạnh băng, nhân viên bảo vệ có chút dao động, nhưng vẫn không chịu nhường đường.
Ôn Tử Di đã sớm nhận khăn giấy từ trợ lý mang tới và lau mí mắt một cách cẩn thận.
Thật là vừa xướng vừa diễn.
Ôn Tử Hề cô không có thời gian để lãng phí ở đây.
Cô đang nghĩ làm thế nào để thoát ra ngoài, trong đám người truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“Lập tức giải tán đám người! Không để mọi người tụ tập ở đây!”
Là tiếng của bộ đàm, Ôn Tử Hề đoán là nhân viên an ninh của trung tâm thương mại.
“Anh có biết chúng tôi là ai không? Vị này chính là tiểu hoa đán Ôn tiểu thư.” Trợ lý bên cạnh Ôn Tử Di đi tới hòa giải với vẻ mặt lạnh lùng, tư thế vô cùng kiêu ngạo.
“Xin lỗi, trung tâm mua sắm của chúng tôi tạm thời đưa ra thông báo rằng tầng ba sẽ đóng cửa vào ngày hôm nay, vui lòng rời đi ngay lập tức!”
Những người xem đều đã rời đi sau khi nghe điều này.
Nhưng trợ lý lại khinh thường gạt đi, “Thái độ gì đấy? Lũ chó trông cửa các người đúng là không hiểu sự đời!”
Ôn Tử Hề tựa vào bức tường bên cạnh xem kịch vui, thưởng thức vẻ mặt “thay đổi” của Ôn Tử Di.
“Đừng nói nữa, chúng ta không nên làm cho họ thêm phiền, nên về thôi”. Ôn Tử Di cười.
Chỉ là nụ cười khá khó coi, Ôn Tử Hề tự dưng cảm thấy vui vẻ.
Khi Ôn Tử Di cùng nhân viên bảo vệ của cô ta đang chuẩn bị rời đi, Ôn Tử Hề còn dựa người chỗ cũ.
“Chị, chị cũng đi cùng chúng em đi, hôm nay thật sự làm lãng phí thời gian của chị, chị có thể…”
"Ôn tiểu thư, nếu cô có yêu cầu gì thì hãy nói với chúng tôi!"
Ôn Tử Di trơ mắt nhìn nhân viên an ninh đi đến gần Ôn Tử Hề, dáng vẻ rất cung kính.
Cô ta không tin nổi, cũng càng khó chấp nhận.
Ngược lại, Ôn Tử Hê đứng thẳng người, hơi khó hiểu, “Cảm ơn, nhưng không phải nơi này đóng cửa, không đón tiếp người ngoài sao?”
“Không sai thưa Ôn tiểu thư, nơi này là nhãn hiệu dưới trướng Khải Thời và ngài là khách quý của chúng tôi.”
Nhân viên an ninh không nói nhiều, nhưng Ôn Tử Hề đã đoán ra, gật đầu.
“Các anh vội thì đi trước đi, tôi tự đi dạo được.”
Ôn Tử Di trừng to mắt, cắn chặt môi, miễn cưỡng cười, “Chị......”
“Tôi không quen biết họ, làm phiền các anh.” Ôn Tử Hề lễ phép cười với nhân viên an ninh, sau đó xoay người rời đi.
Nhân viên an ninh thúc giục liên tục, bọn họ chỉ có thể đi xuống cầu thang với khuôn mặt tối sầm.
Mười lăm phút sau, dưới tầng hầm gara, từ ghế sau của chiếc xe xa hoa vứt ra rất nhiều đồ đạc, và có một người bên ngoài nhặt từng món từng món lên.
“Một đám phế vật!” Cửa sổ xe ghế sau hiện ra gương mặt dữ tợn của Ôn Tử Di, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che khuất ánh mắt đầy nham hiểm của cô ta.
Trợ lý ngồi ở ghế sau run rẩy cầm đồ vật trong tay, "Chị Ôn..."
Trên mặt còn in hằn một vết bàn tay, dấu tay rõ ràng, xem ra là dùng lực rất lớn.
“Mày câm miệng cho tao!” Ôn Tử Di ở đó còn tức giận.
Vốn dĩ hôm nay muốn dạy cho Ôn Tử Hề một bài học, khiến cô ta xấu hổ, nhưng không ngờ cô ta lại quen nhóm cao tầng của trung tâm thương mại này.
Nếu không có chỗ dựa, làm sao có thể nhanh chóng biết chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại?
Hơn nữa Ôn Tử Hề không quyền không thế, còn bị chặn đứt nguồn cung kinh tế, không chừng hiện nay đã leo lên đại gia nào đó rồi.
Chẳng phải chỉ sinh ra với khuôn mặt quyến rũ, là hồ ly tinh hàng thật giá thật, chuyên đi dụ dỗ trái tim đàn ông thôi sao!
“Đi tra! Tra xem gần đây Ôn Tử Hề tiếp xúc với người nào!”
Chỉ mới có mấy ngày mà cô ta đã như cá gặp nước.
Ôn Tử Di gọi điện thoại cho Ôn Hải, khóc nức nở, “Ba ba.”
Cô ta kể lể sự tình hôm nay cho Ôn Hải.
“Con vốn chỉ muốn nói chuyện với chị một lúc, nhưng… chị ấy lại làm nhục con trước mặt người ngoài, thậm chí còn yêu cầu nhân viên bảo vệ của trung tâm mua sắm đuổi con ra ngoài.”
Ôn Hải lớn tiếng, “Cái gì, con nhỏ kia lại cả gan làm loạn? Mới đi có mấy ngày nay đã kiêu ngạo như vậy! "
“Nghe nhân viên bảo vệ nói, hình như chị ấy biết những người điều hành trung tâm thương mại, chị ấy còn làm cho bọn họ hiểu lầm bọn con.” Ôn Tử Di khóc sướt mướt.
Cô ta còn nhấn mạnh “bọn họ”, ý tứ là Ôn Tử Hề có thể quen nhiều hơn một giám đốc điều hành.
Ôn Hải huyết áp đột ngột tăng mạnh, “Nếu Ôn Tử Hề làm ra những chuyện hủy hoại nề nếp của cái gia đình này, ta liền đánh gãy chân nó”.
“Ba Ba người đừng nóng giận, chị chỉ là........ nhất thời không có kinh tế mới đi kiếm người chống lưng, chắc chắn chị ấy không phải cố ý.”
“Cái gì đi kiếm người chống lưng? Nó không chịu học cho giỏi, giờ đã thế này, không biết tương lai sẽ thế nào đâu.”
Ôn Tử Di nghe vậy trong lòng đắc ý, cô ta nghĩ ra biện pháp đối phó với Ôn Tử Hề rồi.
“Có thể chị ấy chưa lấy chồng nên không hiểu được sự vất vả của ba.”
Cô hướng Ôn Hải đã hoàn toàn nổi nóng đi theo đúng ý của cô ta.
Hiện tại cô ta cảm thấy không có gì tốt hơn là hủy hoại Ôn Tử Hề.
Dựa vào cái gì mà Ôn Tử Sơ lại có thể dễ dàng chiếm được tình cảm của người khác, còn cô vẫn luôn là người bị bỏ qua.
Cô ta có thể bắt chước mọi thứ của Ôn Tử Hề và chắc chắn mình cũng sẽ có được sự yêu thích từ mọi người.
Ôn Tử Hề, mày hãy chấp nhận số phận mà tao đã sắp đặt cho mày đi!
Các lớp của năm cuối cấp khá đông, nhưng để chiếu cố cho một số học sinh đi thực tập thường được bố trí vào buổi chiều và buổi tối, các lớp học tập trung vào thứ Hai hoặc thứ Ba.
Cô ngồi ở phía sau mấy bàn, bên kia đã ngồi đầy người, cô có chút nhàm chán khi lướt điện thoại, liền bắt đầu nghịch đuôi tóc của mình.
Ôn Tử Hề cảm thấy tóc mình dài quá, sau này đi làm sẽ khó chăm sóc nên cần phải cắt tỉa lại một chút.
Đang loay hoay thì giảng viên đi vào, bậc thang giảng đường khá rộng, giảng đường ồn ào, giảng viên là một người đàn ông hơn 40 tuổi, cùng với chiếc microphone nhỏ, không biết đang nói về cái gì.
“Bài giảng của giảng viên này quá nhàm chán!”
“Đúng vậy, hơn nữa giảng viên tuổi đã lớn, giảng bài đều khá dài dòng.”
Ôn Tử Hề một tay chống cằm, có nghe một chút, cô còn rất tán đồng với hai vị tiểu tỷ muội phía trước.
“Nghe nói sắp tới học viện thiết kế chúng ta sẽ có một vị giảng viên trẻ tuổi, mới hai mấy tuổi thôi, đẹp trai cực kỳ!”
“Tớ cũng nghe nói anh ấy là giảng viên môn tự chọn “thiết kế hoa văn truyền thống”. Hình như vị giáo sư này đã lấy văn bằng kép, trình độ học vấn rất cao!”
“Thật đáng tiếc, lúc ấy tớ không chọn môn tự chọn đấy, giờ cảm thấy như bỏ lỡ cả thế giới!”
“Quả nhiên giảng viên nhà người khác mình không xứng có được!”
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng Ôn Tử Hề lại cảm thấy buồn cười trước lời nói của hai bạn học này.
Cô nên làm gì bây giờ, cô có nên nói với họ rằng cô chọn khóa học này là do tình cờ!
Cô mỉm cười, khóe môi còn chưa kịp thu hồi nụ cười, hai bạn học này đột nhiên quay đầu lại trực tiếp nhìn cô.
Ôn Tử Hề hơi nhướng mày, hình như vừa rồi cô không cẩn thận mà bật cười mất rồi, còn vừa khéo bị bắt quả tang.
Ôn Tử Hề nghiêng đầu nháy mắt với các cô, đuôi mắt hơi câu mang theo vài phần ý vị, nhan sắc đẹp mỹ lệ.
Không chờ cô nói thêm cái gì, hai cô bạn học liền đỏ mặt quay đầu lại.
Sau khi kết thúc hai tiết học, Ôn Tử Hề vẫy tay đối với hai cô bạn học phía trước, ánh mắt ranh mãnh.
“Hai vị bạn học, hẹn gặp lại lần sau!”
Cô gái tóc dài cột đuôi ngựa, mặc áo sơ mi và quần jean trông thật trẻ trung và xinh đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mà lại rực rỡ, lúc cười nhẹ lại rất tươi, giống như một tiểu hồ ly thông minh xinh đẹp.
Người đã đi xa, hai người mới lẩm bẩm nói.
“Người này chính là hoa khôi của học viện thiết kế của chúng ta!”
“Không sai, cảm giác ở ngoài còn đẹp hơn ảnh chụp.”
...
Trước kia Ôn Tử Hề cũng thích cười, tùy tiện và kiêu ngạo, nhưng khi đó cô còn nhỏ nên khi cười khuôn mặt nhỏ có vẻ thanh thuần khả ái.
Mà hiện tại Ôn Tử Hề, cười rộ lên, đuôi mắt hơi cong, mang theo vài phần quyến rũ, giống như một “hồ ly tinh”.
...
5 giờ Ôn Tử Hề mới tan học, kế tiếp cô tính đi cắt tóc, không ngờ Cố Thời Sâm đã sắp xếp tài xế tới đón cô rồi.
“Phu nhân, tiên sinh bảo tôi tới đón cô trở về.” Tài xế nhận lấy chiếc rương nhỏ trong tay cô, cung kính mở cửa ghế sau ra giúp cô.
Ôn Tử Hề nhướng mày, cảm thấy mình bị quản nhiều quá.
Làm sao Cố Thời Sâm biết bây giờ cô tan học?
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi vào xe, dù sao cô cũng đỡ phải gọi xe.
Tài xế lên xe, Ôn Tử Hề nói: “Xin chào, phiền anh cho tôi xuống ở quảng trường.”
“Vâng phu nhân.”
Người tài xế không hỏi nhiều, nhưng sau khi chờ Ôn Tử Hề vào quảng trường, anh ta vẫn là không chút do dự mà báo cáo tình hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Ôn Tử Hề vào trung tâm mua sắm, cô đi thẳng, đi dạo phố một mình thật không thú vị, cho nên cô cũng không có tâm trạng nhìn ngắm xung quanh.
Chỉ là không nghĩ tới, cô lại gặp người quen.
Ở tầng 3, Ôn Tư Hề gặp Ôn Tử Di trong trang phục lộng lẫy, hình như cô ta đang tạo dáng chụp ảnh ở đây, trang điểm tinh tế, còn mặc lễ phục.
Hình như nhân viên công tác đang sơ tán đám người, Ôn Tử Hề cười lạnh một tiếng, tầm mắt đảo qua bộ váy dài màu vàng trên người Ôn Tử Di.
Màu sắc thanh khiết, trang điểm cẩn thận, ánh mắt có lệ, thoạt nhìn trông giống đóa hoa trong sáng, đơn thuần.
Cô đột nhiên nhớ tới ra hình như trước đây Ôn Tử Di có ý định muốn tiến vào giới giải trí.
Cẩn thận suy ngẫm, hình tượng cô ta chọn hiện tại có vẻ rất hút fans.
Cô định trực tiếp đi lướt qua, nhưng lại bị Ôn Tử Di phát hiện.
“Chị, sao chị lại ở đây? Không phải lúc này chị đang ở trường sao?” Ôn Tử Di mỉm cười, trang điểm nhẹ nhàng khiến cô ta trông vô cùng dịu dàng.
Ôn Tử Hề không muốn để ý, nhưng lại bị nhân viên bảo vệ bên cạnh chặn đường đi.
“Làm phiền nhường đường một chút!” Cô cong môi cười với nhân viên bảo vệ, xa cách mà lạnh nhạt.
Ôn Tử Di: “Chị ơi, đừng nóng giận, không phải bọn họ cố ý chặn đường đi của chị đâu, là em đã lâu không gặp chị.” Cô định nói gì đó nhưng lại thôi, làm cho người khác cảm thấy giống như cô ta nhớ chị của mình lắm.
Ôn Tử Hề buồn nôn, lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi đột nhiên nở nụ cười khiêu khích.
“Ôn đại minh tinh, cô rảnh rỗi như vậy sao? Đập nhiều tiền rồi mà công ty vẫn chưa sắp xếp cho cô đóng phim, nên cô mới có thời gian rỗi mà ở đây quản tôi?”
“Chị, chị đừng nóng giận, em chỉ muốn nói chuyện cùng chị một lát thôi, có phải là chị vẫn còn trách ba chuyện không cho chị tiền tiêu vặt đúng không…” Ôn Tử Di rũ mắt, mếu máo như sắp khóc.
Nhìn cảnh này, ai cũng sẽ cảm thấy Ôn Tử Hề là loại người không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết lớn tiếng với người, mà Ôn Tử Di lại giống như một đóa hoa nhỏ hiền lành vô hại.
Còn có người lấy điện thoại di động ra quay phim, chụp ảnh.
Kinh nghiệm làm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của Ôn Tử Hề đã khiến cô nhận ra là có người đang lén chụp ảnh. Cô quay đầu lại về phía người kia còn chưa kịp cất điện thoại đi, cong môi cười, ánh mắt sắc bén.
Đột nhiên cô cảm thấy Ôn Tử Di đi đóng phim cũng coi như cống hiến một phần không nhỏ vào ngành điện ảnh nước nhà.
“Ôn tiểu thư, tôi rất bận, phiền cô tránh ra.”
Khí thế của cô lạnh băng, nhân viên bảo vệ có chút dao động, nhưng vẫn không chịu nhường đường.
Ôn Tử Di đã sớm nhận khăn giấy từ trợ lý mang tới và lau mí mắt một cách cẩn thận.
Thật là vừa xướng vừa diễn.
Ôn Tử Hề cô không có thời gian để lãng phí ở đây.
Cô đang nghĩ làm thế nào để thoát ra ngoài, trong đám người truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“Lập tức giải tán đám người! Không để mọi người tụ tập ở đây!”
Là tiếng của bộ đàm, Ôn Tử Hề đoán là nhân viên an ninh của trung tâm thương mại.
“Anh có biết chúng tôi là ai không? Vị này chính là tiểu hoa đán Ôn tiểu thư.” Trợ lý bên cạnh Ôn Tử Di đi tới hòa giải với vẻ mặt lạnh lùng, tư thế vô cùng kiêu ngạo.
“Xin lỗi, trung tâm mua sắm của chúng tôi tạm thời đưa ra thông báo rằng tầng ba sẽ đóng cửa vào ngày hôm nay, vui lòng rời đi ngay lập tức!”
Những người xem đều đã rời đi sau khi nghe điều này.
Nhưng trợ lý lại khinh thường gạt đi, “Thái độ gì đấy? Lũ chó trông cửa các người đúng là không hiểu sự đời!”
Ôn Tử Hề tựa vào bức tường bên cạnh xem kịch vui, thưởng thức vẻ mặt “thay đổi” của Ôn Tử Di.
“Đừng nói nữa, chúng ta không nên làm cho họ thêm phiền, nên về thôi”. Ôn Tử Di cười.
Chỉ là nụ cười khá khó coi, Ôn Tử Hề tự dưng cảm thấy vui vẻ.
Khi Ôn Tử Di cùng nhân viên bảo vệ của cô ta đang chuẩn bị rời đi, Ôn Tử Hề còn dựa người chỗ cũ.
“Chị, chị cũng đi cùng chúng em đi, hôm nay thật sự làm lãng phí thời gian của chị, chị có thể…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ôn tiểu thư, nếu cô có yêu cầu gì thì hãy nói với chúng tôi!"
Ôn Tử Di trơ mắt nhìn nhân viên an ninh đi đến gần Ôn Tử Hề, dáng vẻ rất cung kính.
Cô ta không tin nổi, cũng càng khó chấp nhận.
Ngược lại, Ôn Tử Hê đứng thẳng người, hơi khó hiểu, “Cảm ơn, nhưng không phải nơi này đóng cửa, không đón tiếp người ngoài sao?”
“Không sai thưa Ôn tiểu thư, nơi này là nhãn hiệu dưới trướng Khải Thời và ngài là khách quý của chúng tôi.”
Nhân viên an ninh không nói nhiều, nhưng Ôn Tử Hề đã đoán ra, gật đầu.
“Các anh vội thì đi trước đi, tôi tự đi dạo được.”
Ôn Tử Di trừng to mắt, cắn chặt môi, miễn cưỡng cười, “Chị......”
“Tôi không quen biết họ, làm phiền các anh.” Ôn Tử Hề lễ phép cười với nhân viên an ninh, sau đó xoay người rời đi.
Nhân viên an ninh thúc giục liên tục, bọn họ chỉ có thể đi xuống cầu thang với khuôn mặt tối sầm.
Mười lăm phút sau, dưới tầng hầm gara, từ ghế sau của chiếc xe xa hoa vứt ra rất nhiều đồ đạc, và có một người bên ngoài nhặt từng món từng món lên.
“Một đám phế vật!” Cửa sổ xe ghế sau hiện ra gương mặt dữ tợn của Ôn Tử Di, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che khuất ánh mắt đầy nham hiểm của cô ta.
Trợ lý ngồi ở ghế sau run rẩy cầm đồ vật trong tay, "Chị Ôn..."
Trên mặt còn in hằn một vết bàn tay, dấu tay rõ ràng, xem ra là dùng lực rất lớn.
“Mày câm miệng cho tao!” Ôn Tử Di ở đó còn tức giận.
Vốn dĩ hôm nay muốn dạy cho Ôn Tử Hề một bài học, khiến cô ta xấu hổ, nhưng không ngờ cô ta lại quen nhóm cao tầng của trung tâm thương mại này.
Nếu không có chỗ dựa, làm sao có thể nhanh chóng biết chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại?
Hơn nữa Ôn Tử Hề không quyền không thế, còn bị chặn đứt nguồn cung kinh tế, không chừng hiện nay đã leo lên đại gia nào đó rồi.
Chẳng phải chỉ sinh ra với khuôn mặt quyến rũ, là hồ ly tinh hàng thật giá thật, chuyên đi dụ dỗ trái tim đàn ông thôi sao!
“Đi tra! Tra xem gần đây Ôn Tử Hề tiếp xúc với người nào!”
Chỉ mới có mấy ngày mà cô ta đã như cá gặp nước.
Ôn Tử Di gọi điện thoại cho Ôn Hải, khóc nức nở, “Ba ba.”
Cô ta kể lể sự tình hôm nay cho Ôn Hải.
“Con vốn chỉ muốn nói chuyện với chị một lúc, nhưng… chị ấy lại làm nhục con trước mặt người ngoài, thậm chí còn yêu cầu nhân viên bảo vệ của trung tâm mua sắm đuổi con ra ngoài.”
Ôn Hải lớn tiếng, “Cái gì, con nhỏ kia lại cả gan làm loạn? Mới đi có mấy ngày nay đã kiêu ngạo như vậy! "
“Nghe nhân viên bảo vệ nói, hình như chị ấy biết những người điều hành trung tâm thương mại, chị ấy còn làm cho bọn họ hiểu lầm bọn con.” Ôn Tử Di khóc sướt mướt.
Cô ta còn nhấn mạnh “bọn họ”, ý tứ là Ôn Tử Hề có thể quen nhiều hơn một giám đốc điều hành.
Ôn Hải huyết áp đột ngột tăng mạnh, “Nếu Ôn Tử Hề làm ra những chuyện hủy hoại nề nếp của cái gia đình này, ta liền đánh gãy chân nó”.
“Ba Ba người đừng nóng giận, chị chỉ là........ nhất thời không có kinh tế mới đi kiếm người chống lưng, chắc chắn chị ấy không phải cố ý.”
“Cái gì đi kiếm người chống lưng? Nó không chịu học cho giỏi, giờ đã thế này, không biết tương lai sẽ thế nào đâu.”
Ôn Tử Di nghe vậy trong lòng đắc ý, cô ta nghĩ ra biện pháp đối phó với Ôn Tử Hề rồi.
“Có thể chị ấy chưa lấy chồng nên không hiểu được sự vất vả của ba.”
Cô hướng Ôn Hải đã hoàn toàn nổi nóng đi theo đúng ý của cô ta.
Hiện tại cô ta cảm thấy không có gì tốt hơn là hủy hoại Ôn Tử Hề.
Dựa vào cái gì mà Ôn Tử Sơ lại có thể dễ dàng chiếm được tình cảm của người khác, còn cô vẫn luôn là người bị bỏ qua.
Cô ta có thể bắt chước mọi thứ của Ôn Tử Hề và chắc chắn mình cũng sẽ có được sự yêu thích từ mọi người.
Ôn Tử Hề, mày hãy chấp nhận số phận mà tao đã sắp đặt cho mày đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro