Hằng ngày
Nãi Trà Gia Quả
2024-07-21 23:54:28
Cuối tuần so với thường ngày nhàn hạ rất nhiều, Ôn Tử Hề cả ngày không nhìn điện thoại, buổi tối lên giường nghỉ ngơi mới nhớ tới di động.
Đèn nhỏ đầu giường sáng lên, phòng ngủ rất yên tĩnh, Ôn Tử Hề ngồi ở trên giường thản nhiên lướt WeChat.
Hôm nay, ban ngày Cố Thời Sâm đã làm việc suốt nên đến tối về phòng ngủ rất sớm, lúc này đang dựa lưng vào thành giường.
Ngày thường anh không sử dụng điện thoại di động, sinh hoạt có vẻ buồn tẻ, nhưng cuộc sống không có điện thoại di động luôn có điều gì đó thu hút sự chú ý của anh.
Dưới ánh đèn, Cố Thời Sâm đẩy chiếc kính vàng bị tuột khỏi sống mũi lên.
Anh nghiêm túc nhìn xuống.
Anh đang nhìn Ôn Tử Hề.
Cô gái dưới ánh đèn so với đêm qua sống động hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn cầm điện thoại lướt qua, không biết lúc này cô đang nhìn cái gì, ánh mắt rất tập trung.
Mái tóc xoăn dài đã được anh sấy khô, buông nhẹ trên vai cô.
Cố Thời Sâm vươn tay nắm lấy mái tóc dài mềm mại, mái tóc dài màu hạt dẻ che đi đốt ngón tay trắng nõn, cái tình huống này có chút mơ hồ khó tả.
Ôn Tử Hề vô thức nghiêng người khi thấy anh giơ tay, cô nép vào vòng tay anh, bàn chân nhỏ bé dưới chăn cọ xát vào chân anh.
Dường như là đang tham lam nhiệt độ trên người anh, càng giống như một sự khiêu khích tinh tế.
Cố Thời Sâm cảm nhận được sự mát lạnh, cau mày, giọng nói trầm thấp có chút trách móc, “Sao lại lạnh như vậy?”
Không phải cả ngày nay anh chưa thấy bộ dạng cô chạy chân đất chạy tới chạy lui, bây giờ mới vào thời tiết mùa thu, biệt thự cũng đã trải thảm mềm mại.
Từ trước đến nay anh luôn nghiêm cần và nghiêm túc, đặc biệt lo lắng cho thân thể của Ôn Tử Hề, anh nói chuyện càng nghiêm túc hơn bình thường.
Tuy nhiên, Ôn Tử Hề phớt lờ anh.
Cô nhướng mày mỉm cười, còn cố ý dùng móng chân nhỏ cọ xát vào bắp chân anh, đôi mắt liễm diễm dường như là mang theo câu dẫn, “Cố Thời Sâm, anh có muốn giải thích chuyện này không?”
Cô đưa điện thoại qua, mái tóc dài nghiêng sang một bên, xương quai xanh lả lướt lộ ra.
Trắng nõn và tinh xảo.
Ánh mắt Cố Thời Sâm tối sầm lại một chút, không có nhìn điện thoại mà cúi đầu cắn tai của cô, hơi lướt qua, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lẽo, “Giải thích cái gì?”
Ôn Tử Sơ che lỗ tai lại, dùng đôi mắt đẹp của cô, tức giận nhìn chằm chằm anh, ném điện thoại lên người anh, “Anh nói đi!”
Màn hình điện thoại di động hiện lên chính là danh sách cuộc trò chuyện hôm nay, chính xác phải nói là “đêm qua”.
“Sao anh không nói cho em biết tối hôm qua anh và đàn anh Cao liên lạc với nhau?”
Cầm di động của cô liền tính, bí mật không nói cho cô, nhưng lại giấu đầu hở đuôi.
“Lúc đó em rất mệt, đã ngủ rồi.” Cố Thời Sâm thong thả ung dung giải thích.
Ôn Tử Hề mới đầu không tin, cô ghé sát một chút, than thở trên chóp mũi anh “Đàn anh Cao nói gì với anh? Hôm nay em tìm anh ấy, nhưng anh ấy không trả lời em.”
Cô đọc nội dung WeChat của Cao Dương tối hôm qua, giống như lòng còn rất băn khoăn, hôm nay hỏi mà vẫn chưa nói gì.
Ngay cả khi không có gì, cũng không thể cảm kích Cố Thời Sâm che giấu không báo hành vi phạm tội.
Cố Thời Sâm: “Anh ta hỏi em đang ở đâu?”
“Anh nói như thế nào?”
“Em mệt, đã ngủ rồi.”
Ôn Tử Hề tức nghiến răng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút ửng đỏ.
Lời nói này thật ngắn gọn nhưng lại rất dễ khiến người ta suy nghĩ miên man.
Thật sự rất khó cho một người nghiêm túc như Cố Thời Sâm, ghen tuông còn đường hoàng như vậy!
Ôn Tử Hề nhìn chằm chằm sườn mặt người đàn ông hồi lâu, âm thầm mà cắn đầu lưỡi.
Tại sao trước kia cô không phát hiện ra cẩu nam nhân Cố Thời Sâm này rất gian xảo nhỉ?
“Ôn Tử Di thì sao?”
Cô vừa xem hot search, #Ôn Tử Di OOC* rồi! trực tiếp leo lên đầu bảng tin, hơn nữa vẫn đứng vị trí rất cao.
(*) OOC: out of character: dịch sang tiếng Việt là “không hợp với tính cách”. Từ này thường được dùng trong lĩnh vực diễn xuất, khi nói OOC là nói đến việc ai đó có hành vi không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành động vốn có.
Nếu Ôn Tử Di lên hot search, ý nghĩ đầu tiên của Ôn Tử Hề chính là cô ta dùng tiền để mua.
Nhưng lần này rõ ràng chính là tin xấu, còn thật nhiều tin tức nóng, mọi người đều ném đá.
Cô sẽ không bao giờ nghĩ Ôn Tử Di muốn hot đến như này, nổi tiếng bằng scandal.
Cố Thời Sâm không có trả lời.
Từ trước đến nay anh luôn bình đạm và ít khi quan tâm đến những chuyện này, nhưng hôm nay sự im lặng của anh có vẻ hơi khác thường.
Anh hôm nay vẫn mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, lạnh lùng thoải mái, nhẹ nhàng tao nhã, nhưng đôi mắt dưới thấu kính tối đen, không nhìn rõ cảm xúc.
Ngọn đèn đầu giường màu vàng ấm áp cũng không thể xua tan khói mù toàn thân anh, trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên một tia u ám như vực thẳm.
Ôn Tử Hề nhìn đến ngây người.
Thật ra, cô rất ít khi thấy Cố Thời Sâm nổi giận, anh ngày thường nói chuyện đều là ngắn gọn và luôn chiều chuộng cô, cô chưa bao giờ thấy anh thể hiện tâm trạng u ám như vậy ngoại trừ lúc ở quán cà phê khiến anh tức giận.
Vẫn là không hề che đậy.
Có lẽ Cố Thời Sâm cũng nhận ra Ôn Tử Hề đang nhìn mình.
Cô đỏ mặt và nhìn thẳng vào anh, như thể cô đã nhìn thấy một điều gì đó phi thường.
Anh thu lại đáy mắt cảm xúc, đem người kéo vào ngực, động tác dịu dàng, “Làm em sợ?”
Giọng anh phát ra có chút trầm, có chút khàn.
Ôn Tử Hề cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, cô lắc đầu, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, có chút kiêu ngạo “Đương nhiên là không, em chỉ tò mò thôi.”
Cô lén lút liếc mắt nhìn phía sau mắt kính anh, đáy mắt mang lên vài phần tùy ý thăm dò.
Cũng gọi là tò mò, cho dù là khá kích động, cô rất muốn lén tháo kính của anh ra để xem, bên dưới có thứ gì đó ẩn giấu mà cô không nhìn ra được.
Rốt cuộc, trong lòng Ôn Tử Hề không có gì nguy hiểm hơn là không rõ nguy hiểm càng làm mê người, mà Cố Thời Sâm mang theo nguy hiểm khiến lòng cô hỗn loạn.
Cô đành bạo dạn chuẩn bị hành động bất ngờ trộm lấy mắt kính người đàn ông, cô rất nhanh, nhưng Cố Thời Sâm so với cô còn nhanh hơn bắt lấy tay cô.
Ôn Tử Hề bất mãn nhìn chằm chằm, cô bị đè ở dưới chăn bông mềm mại, mái tóc dài xõa ngang mặt.
“Cố tổng nhỏ mọn thế, em muốn nhìn cũng không được hả?”
Cô hất cằm khiêu khích, nhưng tư thế nằm xuống như vậy làm động tác của cô giống như đang đòi hôn vậy.
Cố Thời Sâm cong môi, thuận tiện hôn nhẹ lên đôi môi ẩm rồi nhanh chóng lùi lại, “Cô ta không nên tính kế em.”
Anh up mặt vào vai Ôn Tử Hề, chung quy là không dám lại để cô thấy được cảm xúc dưới đáy mắt anh.
“Cho nên, anh trả thù cô ta?” Sự chú ý của Ôn Tử Hề hoàn toàn bị lời nói của anh thu hút, quên cả ngượng ngùng.
Đôi mắt lấp lánh ánh nước, sự đắc ý bên trong lan tràn ra ngoài.
Cố Thời Sâm không nói lời nào, mí mắt rũ xuống, đôi môi ẩm ướt khẽ mấp máy.
Ôn Tử Hề hồi lâu không nghe thấy câu trả lời còn tưởng rằng anh đã ngủ, đối với Cố Thời Sâm này nói chuyện liền phải hạ giọng, cô tỏ ra bất lực, “Sao anh không nói lời nào?”
Cô nghiêng mặt muốn hỏi tới cùng, nhưng lại vô tình cọ vào cánh môi của anh.
Sự va chạm bất ngờ khiến cả hai đều sửng sốt.
Ôn Tử Hề cong môi cười, nhướng mày nhìn anh, “Em nói em không cố ý, anh tin không?”
Cô cười, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo khiến cả phòng ngủ đều ấm lên.
Đương nhiên Cố Thời Sâm biết cô vô ý, nhưng anh chưa bao giờ có thể cưỡng lại được sự ấm áp mà Ôn Tử Hề mang lại, vô tình khiêu khích lại càng thêm chết người.
Anh cúi người hôn lấy cái miệng nhỏ làm cảm xúc anh dao động.
Hơi ấm trong phòng bị thay thế bằng tiếng kêu thảm thiết không cách nào tản ra được, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta giòn xương.
Ôn Tử Hề còn chưa “hưng sư vấn tội” xong thì đã bị đè bẹp.
Quả nhiên, không thể tin cẩu nam nhân!
**
Thời gian trôi qua quá nhanh, thoáng cái đã đến thứ tư.
Trong thời tiết nắng ấm ngày mùa thu, bên ngoài vẫn còn những giọt sương còn đọng lại ban đêm trên lá cây.
Biệt thự Đình Thịnh Loan, Ôn Tử Hề mới từ trên lầu xuống, người hầu đã đem bữa sáng đến.
Cố Thời Sâm ngồi một bên và đọc báo.
Lúc này, anh đã ăn mặc chỉnh tề mà vẫn không chút cẩu thả, chỉ khi nhìn thấy cô đi tới, anh mới đặt tờ báo trên tay xuống.
Ôn Tử Hề nhướng mày đi đến bên cạnh anh, cô ngáp một cái nhỏ, trong mắt lập tức tràn đầy một tầng hơi nước.
Hôm nay cô sẽ đi làm ở Thụy Ảnh, mặc dù dậy muộn hơn thường lệ, hai ngày nay cô thức đêm lướt điện thoại đến rạng sáng mới ngủ, nên thời gian này đối với cô thì vẫn là quá sớm.
Cô chống cằm, đôi mắt ngắm nhìn Cố Thời Sâm, hàng mi dài mảnh mai hơi cong, trong đôi mắt ngấn nước ngập tràn ý cười.
Cố Thời Sâm cầm ly sữa trên tay nhấp một ngụm nhỏ, ánh ban mai khẽ rơi trên chiếc khuy măng sét bằng ngọc bích của anh, khiến anh trông càng ngạo kiều.
Ôn Tử Hề khẽ thở dài, cảm thấy thượng đế tạo người ít nhiều vẫn không công bằng
“Có chuyện gì vậy?” Giọng Cố Thời Sâm trầm.
Anh hiếm khi trò chuyện trong khi ăn và có chút không quen với việc đó, đôi lông mày hơi cau lại.
Ôn Tử Hề nhướng mày cười, “Đương nhiên là bị nhan sắc long lanh của Cố tổng chúng ta làm mê hoặc rồi~”
Cô to gan đùa giỡn không chút nào che giấu, làm Cố Thời Sâm rũ mắt nhìn hai mắt cô, không rõ thâm ý.
Ôn Tử Hề chưa bao giờ sợ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn thần sắc tươi vui, “Không biết hôm nay em có thể may mắn được đi nhờ xe Cố tổng của chúng ta hay không?”
Khẩu khí tràn đầy kiêu ngạo, nào có dáng vẻ muốn cầu người.
Cô cười nói, tay nhỏ véo miếng bánh quẩy, lại nhân lúc Cố Thời Sâm đang suy nghĩ, chấm chấm vào ly của anh.
Hành động của Ôn Tử Hề rất bất ngờ, người hầu đứng gần đó im lặng, cẩn thận đánh giá biểu cảm của Cố Thời Sâm.
Người hầu trong biệt thự đều biết anh có tính sạch sẽ nghiêm trọng, rất ít khi động vào những thứ người khác đụng qua, mà hình như phu nhân của bọn họ không biết điều đó.
Nhưng mà Ôn Tử Hề lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao hai người bọn họ đã làm chuyện thân mật hơn rồi nha.
Sữa hoàn toàn không có vị ngọt, hương vị nhạt dính vào miếng bánh quẩy, mùi vị kỳ quái, rất khó ăn, Ôn Tử Hề nhíu mày.
“Không ngon sao?” Đôi mắt đen láy của Cố Thời Sâm dưới kính mang theo ý cười.
Ôn Tử Hề hừ một tiếng, không muốn thừa nhận, “Ăn rất ngon!”
Lúc này cô đã tỉnh hơn rất nhiều, hai mắt sáng như được gột rửa bằng nước, khiến cho Cố Thời Sâm thấy hơi ngứa.
Anh trước nay luôn yêu chiều cô, cũng rất thích cô tùy ý cười vô tư, cũng không vạch trần cô.
Nhưng nụ cười không nói nên lời của anh rơi vào trong mắt Ôn Tử Hề lại biến thành giễu cợt, cô hầm hừ, đơn phương im lặng hồi lâu.
Lúc vội vã chạy ra xe, đương nhiên cô không nhìn thấy biểu cảm của Cố Thời Sâm khi uống xong ly sữa bò.
Đèn nhỏ đầu giường sáng lên, phòng ngủ rất yên tĩnh, Ôn Tử Hề ngồi ở trên giường thản nhiên lướt WeChat.
Hôm nay, ban ngày Cố Thời Sâm đã làm việc suốt nên đến tối về phòng ngủ rất sớm, lúc này đang dựa lưng vào thành giường.
Ngày thường anh không sử dụng điện thoại di động, sinh hoạt có vẻ buồn tẻ, nhưng cuộc sống không có điện thoại di động luôn có điều gì đó thu hút sự chú ý của anh.
Dưới ánh đèn, Cố Thời Sâm đẩy chiếc kính vàng bị tuột khỏi sống mũi lên.
Anh nghiêm túc nhìn xuống.
Anh đang nhìn Ôn Tử Hề.
Cô gái dưới ánh đèn so với đêm qua sống động hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn cầm điện thoại lướt qua, không biết lúc này cô đang nhìn cái gì, ánh mắt rất tập trung.
Mái tóc xoăn dài đã được anh sấy khô, buông nhẹ trên vai cô.
Cố Thời Sâm vươn tay nắm lấy mái tóc dài mềm mại, mái tóc dài màu hạt dẻ che đi đốt ngón tay trắng nõn, cái tình huống này có chút mơ hồ khó tả.
Ôn Tử Hề vô thức nghiêng người khi thấy anh giơ tay, cô nép vào vòng tay anh, bàn chân nhỏ bé dưới chăn cọ xát vào chân anh.
Dường như là đang tham lam nhiệt độ trên người anh, càng giống như một sự khiêu khích tinh tế.
Cố Thời Sâm cảm nhận được sự mát lạnh, cau mày, giọng nói trầm thấp có chút trách móc, “Sao lại lạnh như vậy?”
Không phải cả ngày nay anh chưa thấy bộ dạng cô chạy chân đất chạy tới chạy lui, bây giờ mới vào thời tiết mùa thu, biệt thự cũng đã trải thảm mềm mại.
Từ trước đến nay anh luôn nghiêm cần và nghiêm túc, đặc biệt lo lắng cho thân thể của Ôn Tử Hề, anh nói chuyện càng nghiêm túc hơn bình thường.
Tuy nhiên, Ôn Tử Hề phớt lờ anh.
Cô nhướng mày mỉm cười, còn cố ý dùng móng chân nhỏ cọ xát vào bắp chân anh, đôi mắt liễm diễm dường như là mang theo câu dẫn, “Cố Thời Sâm, anh có muốn giải thích chuyện này không?”
Cô đưa điện thoại qua, mái tóc dài nghiêng sang một bên, xương quai xanh lả lướt lộ ra.
Trắng nõn và tinh xảo.
Ánh mắt Cố Thời Sâm tối sầm lại một chút, không có nhìn điện thoại mà cúi đầu cắn tai của cô, hơi lướt qua, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lẽo, “Giải thích cái gì?”
Ôn Tử Sơ che lỗ tai lại, dùng đôi mắt đẹp của cô, tức giận nhìn chằm chằm anh, ném điện thoại lên người anh, “Anh nói đi!”
Màn hình điện thoại di động hiện lên chính là danh sách cuộc trò chuyện hôm nay, chính xác phải nói là “đêm qua”.
“Sao anh không nói cho em biết tối hôm qua anh và đàn anh Cao liên lạc với nhau?”
Cầm di động của cô liền tính, bí mật không nói cho cô, nhưng lại giấu đầu hở đuôi.
“Lúc đó em rất mệt, đã ngủ rồi.” Cố Thời Sâm thong thả ung dung giải thích.
Ôn Tử Hề mới đầu không tin, cô ghé sát một chút, than thở trên chóp mũi anh “Đàn anh Cao nói gì với anh? Hôm nay em tìm anh ấy, nhưng anh ấy không trả lời em.”
Cô đọc nội dung WeChat của Cao Dương tối hôm qua, giống như lòng còn rất băn khoăn, hôm nay hỏi mà vẫn chưa nói gì.
Ngay cả khi không có gì, cũng không thể cảm kích Cố Thời Sâm che giấu không báo hành vi phạm tội.
Cố Thời Sâm: “Anh ta hỏi em đang ở đâu?”
“Anh nói như thế nào?”
“Em mệt, đã ngủ rồi.”
Ôn Tử Hề tức nghiến răng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút ửng đỏ.
Lời nói này thật ngắn gọn nhưng lại rất dễ khiến người ta suy nghĩ miên man.
Thật sự rất khó cho một người nghiêm túc như Cố Thời Sâm, ghen tuông còn đường hoàng như vậy!
Ôn Tử Hề nhìn chằm chằm sườn mặt người đàn ông hồi lâu, âm thầm mà cắn đầu lưỡi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao trước kia cô không phát hiện ra cẩu nam nhân Cố Thời Sâm này rất gian xảo nhỉ?
“Ôn Tử Di thì sao?”
Cô vừa xem hot search, #Ôn Tử Di OOC* rồi! trực tiếp leo lên đầu bảng tin, hơn nữa vẫn đứng vị trí rất cao.
(*) OOC: out of character: dịch sang tiếng Việt là “không hợp với tính cách”. Từ này thường được dùng trong lĩnh vực diễn xuất, khi nói OOC là nói đến việc ai đó có hành vi không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành động vốn có.
Nếu Ôn Tử Di lên hot search, ý nghĩ đầu tiên của Ôn Tử Hề chính là cô ta dùng tiền để mua.
Nhưng lần này rõ ràng chính là tin xấu, còn thật nhiều tin tức nóng, mọi người đều ném đá.
Cô sẽ không bao giờ nghĩ Ôn Tử Di muốn hot đến như này, nổi tiếng bằng scandal.
Cố Thời Sâm không có trả lời.
Từ trước đến nay anh luôn bình đạm và ít khi quan tâm đến những chuyện này, nhưng hôm nay sự im lặng của anh có vẻ hơi khác thường.
Anh hôm nay vẫn mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, lạnh lùng thoải mái, nhẹ nhàng tao nhã, nhưng đôi mắt dưới thấu kính tối đen, không nhìn rõ cảm xúc.
Ngọn đèn đầu giường màu vàng ấm áp cũng không thể xua tan khói mù toàn thân anh, trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên một tia u ám như vực thẳm.
Ôn Tử Hề nhìn đến ngây người.
Thật ra, cô rất ít khi thấy Cố Thời Sâm nổi giận, anh ngày thường nói chuyện đều là ngắn gọn và luôn chiều chuộng cô, cô chưa bao giờ thấy anh thể hiện tâm trạng u ám như vậy ngoại trừ lúc ở quán cà phê khiến anh tức giận.
Vẫn là không hề che đậy.
Có lẽ Cố Thời Sâm cũng nhận ra Ôn Tử Hề đang nhìn mình.
Cô đỏ mặt và nhìn thẳng vào anh, như thể cô đã nhìn thấy một điều gì đó phi thường.
Anh thu lại đáy mắt cảm xúc, đem người kéo vào ngực, động tác dịu dàng, “Làm em sợ?”
Giọng anh phát ra có chút trầm, có chút khàn.
Ôn Tử Hề cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, cô lắc đầu, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, có chút kiêu ngạo “Đương nhiên là không, em chỉ tò mò thôi.”
Cô lén lút liếc mắt nhìn phía sau mắt kính anh, đáy mắt mang lên vài phần tùy ý thăm dò.
Cũng gọi là tò mò, cho dù là khá kích động, cô rất muốn lén tháo kính của anh ra để xem, bên dưới có thứ gì đó ẩn giấu mà cô không nhìn ra được.
Rốt cuộc, trong lòng Ôn Tử Hề không có gì nguy hiểm hơn là không rõ nguy hiểm càng làm mê người, mà Cố Thời Sâm mang theo nguy hiểm khiến lòng cô hỗn loạn.
Cô đành bạo dạn chuẩn bị hành động bất ngờ trộm lấy mắt kính người đàn ông, cô rất nhanh, nhưng Cố Thời Sâm so với cô còn nhanh hơn bắt lấy tay cô.
Ôn Tử Hề bất mãn nhìn chằm chằm, cô bị đè ở dưới chăn bông mềm mại, mái tóc dài xõa ngang mặt.
“Cố tổng nhỏ mọn thế, em muốn nhìn cũng không được hả?”
Cô hất cằm khiêu khích, nhưng tư thế nằm xuống như vậy làm động tác của cô giống như đang đòi hôn vậy.
Cố Thời Sâm cong môi, thuận tiện hôn nhẹ lên đôi môi ẩm rồi nhanh chóng lùi lại, “Cô ta không nên tính kế em.”
Anh up mặt vào vai Ôn Tử Hề, chung quy là không dám lại để cô thấy được cảm xúc dưới đáy mắt anh.
“Cho nên, anh trả thù cô ta?” Sự chú ý của Ôn Tử Hề hoàn toàn bị lời nói của anh thu hút, quên cả ngượng ngùng.
Đôi mắt lấp lánh ánh nước, sự đắc ý bên trong lan tràn ra ngoài.
Cố Thời Sâm không nói lời nào, mí mắt rũ xuống, đôi môi ẩm ướt khẽ mấp máy.
Ôn Tử Hề hồi lâu không nghe thấy câu trả lời còn tưởng rằng anh đã ngủ, đối với Cố Thời Sâm này nói chuyện liền phải hạ giọng, cô tỏ ra bất lực, “Sao anh không nói lời nào?”
Cô nghiêng mặt muốn hỏi tới cùng, nhưng lại vô tình cọ vào cánh môi của anh.
Sự va chạm bất ngờ khiến cả hai đều sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Tử Hề cong môi cười, nhướng mày nhìn anh, “Em nói em không cố ý, anh tin không?”
Cô cười, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo khiến cả phòng ngủ đều ấm lên.
Đương nhiên Cố Thời Sâm biết cô vô ý, nhưng anh chưa bao giờ có thể cưỡng lại được sự ấm áp mà Ôn Tử Hề mang lại, vô tình khiêu khích lại càng thêm chết người.
Anh cúi người hôn lấy cái miệng nhỏ làm cảm xúc anh dao động.
Hơi ấm trong phòng bị thay thế bằng tiếng kêu thảm thiết không cách nào tản ra được, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta giòn xương.
Ôn Tử Hề còn chưa “hưng sư vấn tội” xong thì đã bị đè bẹp.
Quả nhiên, không thể tin cẩu nam nhân!
**
Thời gian trôi qua quá nhanh, thoáng cái đã đến thứ tư.
Trong thời tiết nắng ấm ngày mùa thu, bên ngoài vẫn còn những giọt sương còn đọng lại ban đêm trên lá cây.
Biệt thự Đình Thịnh Loan, Ôn Tử Hề mới từ trên lầu xuống, người hầu đã đem bữa sáng đến.
Cố Thời Sâm ngồi một bên và đọc báo.
Lúc này, anh đã ăn mặc chỉnh tề mà vẫn không chút cẩu thả, chỉ khi nhìn thấy cô đi tới, anh mới đặt tờ báo trên tay xuống.
Ôn Tử Hề nhướng mày đi đến bên cạnh anh, cô ngáp một cái nhỏ, trong mắt lập tức tràn đầy một tầng hơi nước.
Hôm nay cô sẽ đi làm ở Thụy Ảnh, mặc dù dậy muộn hơn thường lệ, hai ngày nay cô thức đêm lướt điện thoại đến rạng sáng mới ngủ, nên thời gian này đối với cô thì vẫn là quá sớm.
Cô chống cằm, đôi mắt ngắm nhìn Cố Thời Sâm, hàng mi dài mảnh mai hơi cong, trong đôi mắt ngấn nước ngập tràn ý cười.
Cố Thời Sâm cầm ly sữa trên tay nhấp một ngụm nhỏ, ánh ban mai khẽ rơi trên chiếc khuy măng sét bằng ngọc bích của anh, khiến anh trông càng ngạo kiều.
Ôn Tử Hề khẽ thở dài, cảm thấy thượng đế tạo người ít nhiều vẫn không công bằng
“Có chuyện gì vậy?” Giọng Cố Thời Sâm trầm.
Anh hiếm khi trò chuyện trong khi ăn và có chút không quen với việc đó, đôi lông mày hơi cau lại.
Ôn Tử Hề nhướng mày cười, “Đương nhiên là bị nhan sắc long lanh của Cố tổng chúng ta làm mê hoặc rồi~”
Cô to gan đùa giỡn không chút nào che giấu, làm Cố Thời Sâm rũ mắt nhìn hai mắt cô, không rõ thâm ý.
Ôn Tử Hề chưa bao giờ sợ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn thần sắc tươi vui, “Không biết hôm nay em có thể may mắn được đi nhờ xe Cố tổng của chúng ta hay không?”
Khẩu khí tràn đầy kiêu ngạo, nào có dáng vẻ muốn cầu người.
Cô cười nói, tay nhỏ véo miếng bánh quẩy, lại nhân lúc Cố Thời Sâm đang suy nghĩ, chấm chấm vào ly của anh.
Hành động của Ôn Tử Hề rất bất ngờ, người hầu đứng gần đó im lặng, cẩn thận đánh giá biểu cảm của Cố Thời Sâm.
Người hầu trong biệt thự đều biết anh có tính sạch sẽ nghiêm trọng, rất ít khi động vào những thứ người khác đụng qua, mà hình như phu nhân của bọn họ không biết điều đó.
Nhưng mà Ôn Tử Hề lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao hai người bọn họ đã làm chuyện thân mật hơn rồi nha.
Sữa hoàn toàn không có vị ngọt, hương vị nhạt dính vào miếng bánh quẩy, mùi vị kỳ quái, rất khó ăn, Ôn Tử Hề nhíu mày.
“Không ngon sao?” Đôi mắt đen láy của Cố Thời Sâm dưới kính mang theo ý cười.
Ôn Tử Hề hừ một tiếng, không muốn thừa nhận, “Ăn rất ngon!”
Lúc này cô đã tỉnh hơn rất nhiều, hai mắt sáng như được gột rửa bằng nước, khiến cho Cố Thời Sâm thấy hơi ngứa.
Anh trước nay luôn yêu chiều cô, cũng rất thích cô tùy ý cười vô tư, cũng không vạch trần cô.
Nhưng nụ cười không nói nên lời của anh rơi vào trong mắt Ôn Tử Hề lại biến thành giễu cợt, cô hầm hừ, đơn phương im lặng hồi lâu.
Lúc vội vã chạy ra xe, đương nhiên cô không nhìn thấy biểu cảm của Cố Thời Sâm khi uống xong ly sữa bò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro