Sắc Màu Quân Nhân

Chương 15

Thập Nguyệt Cần Khê

2024-11-14 07:19:16

"Úi!" Trần Hiểu Sắt bị bóng dáng cao lớn đồ sộ như tòa tháp của người nói chuyện trong bóng tối dọa cho hú hồn nhảy cẫng lên, té ra có người đang giả thần giả quỷ ở đây dọa mình.

Nhìn tới kỹ chút thì thấy đôi con ngươi đen thùi sâu hoắm của Liên Hạo Đông.

Trần Hiểu Sắt hỏi: "Sao anh ở đây hả? Đang chờ ai à?"

Liên Hạo Đông vừa chứng kiến cảnh tượng ‘tình cảm nhăng nhít’ mà mình không hề muốn nhìn thấy chút nào, giọng khá trầm nói: "Chờ em! Tôi đang mệt, muốn tới chỗ em ngồi một lát."

Trần Hiểu Sắt giẫm lên vũng nước đi tới gần Liên Hạo Đông thì nghe mùi rượu nồng nặc bốc lên, anh ta lại uống rượu. Cô che mũi, sau đó thẳng thắn nói với Liên Hạo Đông: "Thật ngại quá, ngày mai tôi còn phải đi làm, không thể để anh lên nhà ngồi chơi được."

Liên Hạo Đông nói chuyện phả ra đầy mùi rượu: "Vậy thì tiếc quá. Vốn định tới đưa em hộp thức ăn cho Sửu Sửu, thôi đành mang về vậy."

Khả năng quan sát của anh ta thật lợi hại, chỉ đến nhà mình có một lần mà tỉ mỉ để ý đồ ăn Sửu Sửu không còn.

Thức ăn của Sửu Sửu quả thật đã hết sạch mà cô vẫn chưa có thời gian đi mua cho nó, trong cơn mưa rào này anh ta lại mang lương thực tới thì còn gì bằng nữa chứ, Trần Hiểu Sắt đáp: "Thức ăn có thể đem lên nhưng người không được lên."

Liên Hạo Đông nói: "Cả hai đều phải lên. Còn không em tự mang lên đi, à phải, thang máy chổ em hôm nay ngừng hoạt động rồi."

"Úi trời? Lại quên mất chuyện này nữa chứ."

Lần này công phu leo lầu của Trần Hiểu Sắt có tiến triển đáng kể, vì thế Liên Hạo Đông cũng cõng cô lên ít hơn lần trước một tầng. Kể ra cũng nhờ có sự giúp đỡ của anh ta mà mình mới rèn luyện tốt thân thể. Khi đến trước cửa, Trần Hiểu Sắt vẫn ngập ngừng khó quyết định, mình và anh ta chẳng có thân quen gì, trai đơn gái chiếc ở chung một nhà quả thật không hay cho lắm. Cô cười cười nhận lấy bao thức ăn của Liên Hạo Đông ôm vào người nói: "Cảm ơn nhiều! Không tiễn nhé!"

Liên Hạo Đông gập eo bắt đầu giở giọng ăn ngang nói ngược với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Em mở cửa nhanh lên."

Trần Hiểu Sắt cố gắng tìm lý do thoái thoát ngăn không cho anh vào nhà: "Chuyện này, chuyện này, cổ nhân có nói như...."

Liên Hạo Đông lại nóng nảy thúc giục: "Thôi đừng cổ nhân nói nữa, mau mở cửa nhanh đi, tôi muốn mượn nhà vệ sinh của em dùng một chút, lúc nãy uống rượu hơi nhiều."

Trần Hiểu Sắt: "...."

Lý do này ? Rất củ chuối nhưng lại khiến mình không thể chối từ!

Sửu Sửu bé bỏng thật là càng ngày càng khiến người khác khinh bỉ, có vẻ như nó đã sớm đánh hơi được Liên Hạo Đông tới, không la lối ỏm tỏi như mọi khi mà đứng ở bên trong ư ử cào cửa. Liên Hạo Đông đoạt lấy chìa khóa trong tay Trần Hiểu Sắt rồi tự mình mở cửa. Sau khi vào trong liền nhấc bỏng Sửu Sửu be bé đang nũng nịu dưới chân đi lướt qua cô chủ nhà lủi thẳng tới phòng vệ sinh.

Trần Hiểu Sắt với theo thét lên: "Sao anh lại bế nó theo vào nhà vệ sinh chứ?"

Liên Hạo Đông nói chuyện tỉnh bơ như ruồi: "Sợ cái gì, đều là đàn ông cả thôi."

Hả! Mẹ nó chứ, bộ đội quả thật chẳng có tên nào ra hồn, thuốc lá rượu bia còn nhiều hơn ăn cơm, ăn nói thì thô lỗ cọc cằn. Hơn nữa cái tên Liên Hạo Đông này còn là một chiến binh kỳ cựu, cái loại chuyện đi nhờ nhà xí ở nhà con gái người ta xấu hổ thế mà anh ta nói không hề ngượng miệng. Cũng đều là người sao lại có sự chênh lệch lớn như thế chứ? Trần Hiểu Sắt cảm thấy buồn bực khó hiểu.

Liên Hạo Đông đi vào trong một lát rồi trở ra, anh như người nuôi chó chuyên nghiệp chà lau đầu mình tay chân cho chú cún con sạch sẽ xong đặt nó sang một bên rồi rửa tay. Xong xuôi đâu đó anh hùng hổ với điệu bộ như mấy tên lưu manh từng bước đi về phía Trần Hiểu Sắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Hiểu Sắt sợ chết khiếp chỉ biết há to miệng liên tiếp lui về phía sau, còn Liên Hạo Đông thì thành công lấp ép giai nhân dồn đến đầu giường bên kia, sau khi kéo được người đẹp vào lòng rồi sẵn tiện nằm đè lên người ta luôn thì cả hai đều ngã xuống giường. Chẵng lẽ anh ta không lo lắng cho khối thịt cường tráng của mình sẽ đè bẹp dí con gái người ta hay sao. Mình bị anh ta ép tới sắp hộc máu, hơn nữa khắp người anh ta đều nồng nặc mùi rượu khiến cô xém chút muối ói, mãi khá lâu mới có cơ hội hít thở mấy hơi, Trần Hiểu Sắt vội nói: "Anh điên rồi à, tôi sắp bị anh đè chết rồi đây, mau ngồi dậy đi."

Cái tên này thiệt là, hiện tại trừ phi anh ta tự mình chủ động buông tha hoặc Trần Hiểu Sắt nả cho anh ta một phát đạn, nếu không chẳng thể nào làm cho cái tên này nổ banh xác ngay được. Nhìn da thịt non nớt mềm mại trắng trẻo của cô vợ tương lai khiến anh thấy cả người cũng ngứa ngáy theo, không cầm lòng được đưa tay sờ nắn mặt cô rồi nhéo một cái.

Lòng bàn tay anh chai sần thô nhám vừa sờ thôi đã thấy ran rát đã vậy còn nhéo cô một cái khiến Trần Hiểu Sắt không nhịn được thầm mắng: Cái tên này, sao không biết nhẹ tay với phụ nữ thế? Trần Hiểu Sắt chụp lấy bàn tay anh cho luôn vào miệng phập một cái làm Liên Hạo Đông giật thót người, nhóc con này vẫn còn sức để chống trả cơ à.

Thành thật mà nói, một người quanh năm suốt tháng chỉ tiếp xúc với đất đá, bao cát và súng ống như anh đột nhiên chạm phải một vật thể mềm mại khác, thật sự nó cũng không có cảm xúc gì khác lạ, cho nên mới nhất thời sơ ý dùng sức hơi mạnh mà quên mất cảm nhận của đối phương. Liên Hạo Đông cười khoái chí nhìn cô cắn thấm mệt rồi mới rút ngón tay ra phà hơi thở đầy mùi rượu lên mặt cô nói: "Tôi có thù oán gì với em sao? Cắn mạnh dữ vậy."

Trần Hiểu Sắt quát lên: "Anh tự nghĩ xem?" Cô dùng sức đẩy người anh ra, mình và cái tên xấu xa này gặp nhau tổng cộng chỉ mới hai lần mà anh ta đã muốn ăn tươi nuốt sống mình. Quả thật mấy tên càng đẹp trai tới chừng nào thì càng biến thái tới chừng đó. Dù cho anh ta đang có ý theo đuổi mình đi nữa, hôm nay nhất định mình phải từ chối tới cùng. Nỗi đau thương mà Tống Á mang đến cho cô tới nay vẫn còn đang ẩm ỉ, tâm tình vốn đã không tốt hôm nay còn bị anh ta quậy cho một trận như thế, cứ hễ mỗi lần gặp anh ta ngoài chữ phiền ra thì cũng là chữ phiền!

Liên Hạo Đông thấy giai nhân nằm bên dưới phản kháng mỗi lúc càng dữ dội, đành phải dỗ ngọt nói: "Được rồi bé con, đừng rộn nữa."

Rộn? Mình làm rộn gì cơ chứ? Mình tự vệ cũng không được sao? Cái tên mặt người dạ thú này. Sao mình lại xui xẻo bị tên lính lưu manh này cứ đeo bám không buông vậy chứ, đúng là khóc không ra nước mắt. Không biết có phải do sức nặng cơ thể anh hay vì thể chất Trần Hiểu Sắc quá yếu, sau một hồi bị đè bẹp thì giai nhân bé xinh đã nằm xụi lơ không còn phản kháng nữa. Ngược lại hơi thở từng chập đứt đoạn, Liên Hạo Đông cảm thấy mình thật oan uổng, rõ ràng anh chưa làm gì cô hết. Bèn dùng tay vỗ vỗ lên mặt cô hỏi: "Nè, nhóc con! Em làm sao vậy?"

Trần Hiểu Sắt lí nhí nói: "Tôi thấy hơi choáng." Trần Hiểu Sắt bị anh vừa đè vừa ‘xông hơi’ ngộp thở sắp hôn mê luôn.

Liên Hạo Đông vội vàng nhảy khỏi người cô tránh sang một bên, vuốt nhẹ lên ngực để cô được thuận khí cũng thầm đính chính trong lòng lần nữa: "Thật sự tôi chưa làm gì hết nhé."

Sau khi Trần Hiểu Sắt dần dần thở lại ổn định lập tức ngồi bật dậy chộp lấy cánh tay Liên Hạo Đông cắn tới tấp. Liên Hạo Đông nhìn mặt cô giận tới mức đỏ lè hai tay thì đang run run, cũng biết được phát cắn này chắc chắn sẽ hung ác không tầm thường....

"Oa! Vợ tương lai ơi, em thật bạo lực!"

Mẹ kiếp! Ai là vợ tương lai anh ta chứ? Thế là…Người nào đó bị cắn thêm một phát nữa.

Liên Hạo Đông bắt đầu chiến lược dụ dỗ giai nhân Trần Hiểu Sắt: "Dù gì tôi cũng sắp là người chồng em phải lấy, em có thể nói cho tôi biết cái tên ẻo lả ốm yếu ban nãy là ai hay không?"

Cái gì mà ẻo lả ốm yếu chứ? Trần Hiểu Sắt hỏi, "Anh nói xàm gì đó?"

"Thì cái tên ‘Bạch vô thường’ mới nãy đó!"

"Gì ‘Bạch vô thường’ hả, anh ấy là Tống Á, là bạn trai trước đây của tôi."

Tình địch đây mà! Liên Hạo Đông lại hỏi: "Vợ tương lai, tôi có thể hút điếu thuốc không?" Liên Hạo Đông lấy ra bao thuốc lá hỏi. Trần Hiểu Sắt tinh mắt nhanh tay đoạt lấy bao thuốc lá quăng luôn vào trong xọt rác nói: "Ở đây cấm hút thuốc."

"Ếh! Mới hút được có mấy điếu thôi….!" Liên Hạo Đông đau lòng nhìn theo bao thuốc lá của mình bị cô vứt đi không thương tiếc.

Trần Hiểu Sắt xua anh như đuổi tà: "Anh mau đi đi, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa, bây giờ cũng muộn rồi tôi cần phải ngủ đấy."

Liên Hạo Đông cũng chẳng ngại bẩn tiến lại thùng rác lượm lại bao thuốc rồi bỏ vào túi quần mình nói: "Tôi có rượu trong người, em đưa tôi về được không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lại dùng chiêu này? "Không được!" Trần Hiểu Sắt phát cáu đáp lại.

"Vậy tôi tá túc nhờ nhà em một đêm nhé, được không?"

Trần Hiểu Sắt vừa định ré lên thì Liên Hạo Đông lại nói: "Tôi ngủ dưới đất cũng được."

Cô thở dài nói: "Tôi hối hận rồi, cho tôi xin rút lại lời nói ngày đó được hông?"

"Câu nào?"

"Là câu mà tôi nói muốn gả cho anh đấy."

Liên Hạo Đông cười lạnh đáp: "Buồn cười nhỉ? Em muốn có người làm bia đỡ thì mang tôi ra, xong rồi lại tính phủi mông bỏ đi ư? Trông tôi tốt bụng vậy sao?"

Trần Hiểu Sắt: "...."

Trần Hiểu Sắt bị lời nói xỉa xói của Liên Hạo Đông làm cho muốn khóc, con người này sao lại đáng ghét đến thế chứ? Nói chuyện đàng hoàng cũng không chịu nghe! Cô thử nhún nhường thêm lần nữa: "Anh và người nhà anh sao không ai nói chuyện có đạo lý hết trơn vậy?"

Liên Hạo Đông đáp: "Sửu Sửu cũng là người nhà em đó, vậy nó có nói đạo lý không?"

Trần Hiểu Sắt: "...."

Trần Hiểu Sắt cảm thấy khắp người mình sắp bóc khói rồi, hậm hực tới ngăn tủ rút một tấm chăn mỏng vứt cho Liên Hạo Đông quát: "Hết rượu thì mau biến đi."

Liên Hạo Đông cười sảng khoái lập tức đáp: "Không thành vấn đề."

Liên Hạo Đông còn nói: "Tôi có thể mượn nhà vệ sinh tắm rửa không?"

Trần Hiểu Sắt nói: "Không được! Còn nữa, lúc ngủ anh không được phép cởi quần áo, không được nói chuyện, không được ngáy...."

Liên Hạo Đông giơ hai tay đầu hàng!

Riêng bản thân Trần Hiểu Sắt thì được hưởng thụ tắm rửa hơn nửa giờ, chà chà lau lau cho tới khi thơm tho ngào ngạt mới đi ra ngoài. Liên Hạo Đông có lẽ đã ngủ say, anh ta đang ngáy khe khẽ trong lòng còn ôm Sửu Sửu nữa chứ, hai ‘anh chàng này’ này cứ như đôi tình nhân ôm nhau ngủ rất say sưa, ban nãy lúc tắm cô có nghĩ tới: "Để cho một cậu ấm như anh trải chăn ngủ dưới đất vậy có phải rất quá đáng hay không?" Cô cũng có chút áy náy.

Thật ra cô chỉ nghĩ đúng một nửa, tuy anh là cậu ấm con nhà giàu có nhưng bản thân Liên Hạo Đông là bộ đội. Anh đã từng ngủ trên cát, nằm dưới cống ngầm, treo ngược trên dây thép, vắt qua cây, còn rất nhiều nơi anh đã từng ngủ mà cô không thể nào tưởng tượng ra. Đêm nay được nằm dưới nền đất lạnh này đối với anh mà nói thì nó đã là cả một thiên đường rồi.

Lúc Trần Hiểu Sắt tắm thì Liên Hạo Đông có nằm ngủ thiếp đi một lúc, đến khi Trần Hiểu Sắt lên giường nằm bắt đầu thở đều đều thì anh giật mình tỉnh giấc không ngủ lại được. Con mồi thơm phức đã dâng đến tận miệng nhưng chỉ có thể quan sát mà không thể chạm vào lại càng không thể nhấm nháp khiến anh bị nghẹn đến cả người đau ê ẩm, đặc biệt là cây gậy đang nằm ở giữa kia, giống như bị trúng phải thuốc đơ nên cứ cứng ngắc cả đêm. Bản thân chịu hành hạ tới hơn nửa đêm rốt cuộc không thể nhịn được nữa bèn đi vào nhà vệ sinh dội nước lạnh.

Trước kia chưa nghĩ đến việc muốn vợ thì nó cứng một lát sẽ tự động mềm xuống, nhưng hôm nay lại cứ cứng ngắc thẳng đơ không xuống được.

Tắm rửa một hồi xong đi ra nhưng tình hình cũng chẳng có chuyển biến gì tốt hơn. Anh nhìn Trần Hiểu Sắt nằm vắt vẻo trên giường, bắp đùi trắng nõn lộ hết ra bên ngoài như thể đang mời gọi níu kéo anh, khiến ‘tiểu Hạo Đông’ đã cứng càng thêm cứng dữ dội hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Màu Quân Nhân

Số ký tự: 0