Chương 65
Thập Nguyệt Cần Khê
2024-11-14 07:19:16
Cô thấy ánh mắt anh lóe lên ánh sáng khác thường, dưới ánh đèn hơi yếu như thể ánh sáng ngọc, thì ra anh khóc. Vì vậy cô ôm anh chặt hơn một chút. Cô biết chuyện xưa này chắc chắn là bi thương. Liên Hạo Đông rất mạnh mẽ nhưng sau lưng mạnh mẽ có phải cũng có chút yếu ớt không muốn ai biết không?
Cô là người phụ nữ của anh, anh bằng lòng đưa yếu ớt của mình ra cho cô thấy, anh bằng lòng để cô chia sẻ cùng anh.
Cô nằm úp sấp trên người anh, vuốt lên mặt anh, mái tóc dài xõa tung trên người anh, cho anh sự ấp áp và an ủi lớn lao. Cô hỏi: "Có phải sau này...?"
Anh sờ sờ đầu cô, giữ đầu cô cạnh má mình, kể tiếp về buổi đêm vẫn còn khiến anh khổ sở tới giờ.
Đêm rất tốt, anh bàn bạc với Kim Thiểu Dương một mình đi dụ địch, phục kích một mình, một người khác thì chờ cứu viện. Anh phụ trách dụ địch nhưng quân địch xảo quyệt dị thường, sao có thể mắc mưu dễ dàng? Vì vậy anh chỉ đi một vòng rồi lại về, không ngờ lại trúng vòng vây của địch.
Lúc đó Kim Minh Dương phụ trách phục kích bên ta, thấy Liên Hạo Đông có chuyện thì anh dứt khoát kiên quyết xông tới. Quan tâm gì tới nguy hiểm của anh, mạng anh em mới là quan trọng nhất. Anh chắn trước mặt Liên Hạo Đông, một phát đạn xuyên thẳng qua phổi anh. Liên Hạo Đông ôm thân thể ngã xuống của anh, trốn sau một tảng đá lớn, nơi bàn tay chạm vào dinh dính đầy máu.
Mất máu rất nhiều, Liên Hạo Đông luôn luôn bình tĩnh như Phật xuất hiện hốt hoảng trước nay chưa từng có. Anh cầm máu khẩn cấp cho Kim Minh Dương nhưng máu chảy ra như suối, thấm vào quần áo anh, tràn qua ngón tay anh.
Kim Minh Dương dùng sức lực yếu dần đi nắm tay Liên Hạo Đông, nói: "Tiểu Đông, nếu không chạy ra khỏi ngọn núi này thì có thể nói một câu với Tiểu Nha giúp mình không?"
Anh khóc lóc thảm thiết, cúi đầu, nói: "Cậu muốn nói gì?"
Kim Minh Dương nói: "Nói cho cô ấy biết cho tới bây giờ mình chưa từng yêu cô ấy...Để cô ấy quên mình đi."
Những lời này? Đau quá!
Đúng vậy, từng nói yêu thương, người nghe cũng đau lòng. Mạng anh sắp mất đi, sao còn nói yêu đương gì nữa? Người trong lòng đó, hãy để cô nhanh quên anh đi."
Anh nói: "Nói nhăng gì đấy? Cậu nghe đi, tiếng súng đã không còn, chúng ta thắng. Mình cõng cậu ra ngoài."
Kim Minh Dương nói: "Tiểu Đông, để mình nói xong đi! Chăm sóc tốt cho Thiểu Dương giúp mình. Nó tuổi trẻ khí thịnh, súng bái nhất là chúng ta, rất có thể sẽ đi con đường của chúng ta. Có thể không d%đ%l%q%đ để nó làm lính không? Mình chỉ hy vọng nó sống cả một đời bình bình thường thường..." Dặn dò những lời này xong, Kim Minh Dương hôn mê bất tỉnh.
Liên Hạo Đông cõng Kim Minh Dương tới trạm lên máy bay thì hai chân tê rần, té quỵ xuống. Anh không ngăn được sự bất lực và sợ hãi trong lòng, nói với bác sĩ chiến trường như cầu khẩn: "Cứu sống cậu ấy! Dùng tất cả các cách cứu sống cậu ấy!"
Có thể Kim Minh Dương tốt quá nên ông trời muốn mang cậu ấy đi trước. Toàn bộ phổi của anh nát vụn, cộng thêm mất máu quá nhiều, khí qua đã suy kiệt, cấp cứu không có hiệu quả.
Liên Hạo Đông nhớ ca giải phẫu kia tiến hành suốt một ngày. Anh ngồi xổm ở chân tường hành lang nhìn đèn phòng giải phẫu chằm chằm, từ khi mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn...
Ba ngày sau, anh mang theo tro Kim Minh Dương và tiền trợ cấp cho liệt sĩ tới nhà họ Kim...
Nói xong chuyện cũ, Trần Hiểu Sắt hôn hôn mắt Liên Hạo Đông, an ủi: "Có phải anh vẫn luôn tự trách và hối hận?"
Anh gật đầu.
Cô nói: "Đừng tự trách. Anh có thể thay đổi vị trí mà nghĩ. Nếu anh ấy xông pha vào nguy hiểm trước mặt anh thì anh có xông ra nhận một phát súng này thay anh ấy không?"
Anh nói: "Nếu cậu ấy có thể sống lại thì phát súng đó tính là gì? Dù bắn càn quét anh anh cũng cam tâm tình nguyện!"
Cô vội vàng che miệng anh, nói: "Bắn càn quét anh, vậy em phải làm sao hả?"
Anh cười.
Cô nói: "Các anh đã từng có số mạng anh em, vậy anh hẳn nên quên đi. Anh ấy làm tất cả cho anh, anh làm tất cả cho anh ấy, như nhau cả thôi. Anh còn sống cũng như anh ấy còn sống vậy."
Anh còn sống thì cũng như anh ấy còn sống.
Anh chưa từng nghĩ rằng cô bé ngốc của anh lại có thể nói những lời triết lý như vậy.
Một đêm chua xót ngọt ngào.
Chẳng phải là tối qua bị cảm động ư? Sao hôm nay lai trở mặt lập tức vậy hả? Liên Hạo Đông, anh có chút lương tâm nào không? Bầu không khí tối qua thật tốt. Dù ôm ấp lấy cô anh cũng phải hỏi cô: "Thoải mái không? Có muốn đổi tư thế không?" Thân sĩ đến mức khiến cô cho rằng đang nằm mơ.
Anh nói: "Hai chuyện khác nhau! Nhanh lên, theo anh ra ngoài, nếu không những người đó trở về sẽ lại chê cười em!"
Vì vậy người nào đó lại bị xách từ trong chăn ra bờ biển.
Trần Hiểu Sắt nói: "Chẳng phải hôm qua là lễ nhận hàm sao? Sao còn phải rèn luyện ạ?"
Anh vén rèm cửa, dùng một ngón tay chỉ, nói: "Em thấy mặt trời đã mọc lên từ phía đông chưa?"
Cô gật đầu: "Vâng, sao ạ?"
Anh nói: "Chỉ cần mặt trời mọc lên từ phía đông thì phải làm theo quy củ."
Ai? Vậy chẳng phải là như không nói à!
Anh nhất tâm nhị dụng, vừa nghĩ cách huấn luyện binh sĩ hạt giống vừa huấn luyện vợ, cũng rất mệt mỏi! Hiểu vạn tuế!
Lễ nhận hàm là 8h sáng cho nên hôm nay cô khá may mắn, chỉ chạy 3km. Đứng quân tư thì không có thời gian, rốt cuộc khoảnh khắc vạn phần mong đợi đã tới.
Bây giờ đã sắp 7h, không có thời gian, cô còn phải đi trang điểm ăn diện, còn phải mang theo ống nhòm. Bởi vì không phải quân nhân thì không thể bước vào nghi lễ nhận hàm. Hơn nữa không cho phép mang theo bất cứ thứ gì liên quan tới chụp ảnh và quay phim. Cô chỉ có thể nằm sấp trên song sắt chỗ hành lang mà xem coi như đã tốt lắm rồi.
Chỉnh trang xong, đeo mũ đen thật xinh đẹp lên, đi lên vị trí tốt.
Đều nói 7,8h sáng ánh mặt trời rực rỡ nhưng cô thấy chỉ là nói dóc! Ánh mặt trời tệ hại sáng sớm nướng d@d2l2q2đ chết người, vì vậy lại chạy ra lấy một cái ô nhỏ về. Một người một chó làm tổ trong góc bí mật. Đây là chỗ tốt Liên Hạo Đông khải sát thay cô, vừa nhìn được một cách chân thực lại rõ ràng.
Phi Hồ càng ngày càng kiêu ngạo theo số tuổi tăng lên, ít đi nghịch ngợm lúc còn bé rất nhiều. Cô không quên đùa giỡn: "Sao vậy Phi Hồ? Lại nhớ vợ rồi à?"
Phi Hồ: "..."
Nghi thức là trang nghiêm, trang trọng, tuy chỉ có rất ít, không tới 100 binh sĩ hạt giống nhưng cảm thấy khoảnh khắc này rất thiêng liêng. Đúng vậy, bọn họ đã nếm quá nhiều khổ, chảy đầy mồ hôi và nước mắt, bao nhiêu ngày mưa gió mới đổi được khoảnh khắc hôm nay. Bọn họ muốn hò hét, muốn chạy thật nhanh, muốn nói cho bất cứ ai rằng cuối cùng bọn họ đã thành công, cuối cùng đã thắng lợi.
Tham mưu trưởng Trương đích thân chủ trì, ánh mắt nghiêm túc và trang trọng không giận tự uy. Cô từng gặp ông, chính là người sau màn sóng gió đánh nhau lần trước. Lãnh đạo lên bục phát hiển, kính một quân lễ với mọi người trước, sau đó tuyên bố nghi thức sẽ bắt đầu.
Mục thứ hai chính là chào chờ, hát quân ca. Tất cả đều phải đứng lên, đều nhịp, vô cùng đẹp mắt. Cô nhìn chằm chằm những người cầm cờ bước nghiêm vang vang có lực vào hội trường từ cánh bắc.
Thời tiết phương Nam rất nóng nhưng những người cầm cờ này đều đi bốt da màu đen và lễ phục kiểu 07, trên ống tay áo màu trắng có dải vải màu vàng, trên vai trái đeo tua màu vàng, vô cùng đẹp. Chủ yếu là thắt lưng còn đeo một đai lưng màu trắng bên ngoài, càng vai rộng eo thon.
Cô đảo mắt nhìn về phía Liên Hạo Đông. Hôm nay anh cũng mặc lễ phục. Tuy anh không cần mang bốt da nhưng vẫn mặc áo tay dài, vai trai cũng đeo tua màu vàng. Chủ yếu là vẻ mặt thật sự nghiêm túc và lãnh khốc. Cô nhìn một lát thì đỏ mặt, trái tim cũng bắt đầu đập không ngừng. Người đàn ông này thật là đẹp trai quá đáng, vậy mà lại khiến cô sinh ra chút cảm giác bất an.
Quốc kỳ đã được treo lên, những người cầm cờ lại không nhanh không chậm đi nghiêm rời khỏi. Tiếc quá, cô còn chưa xem đủ.
Tiếp theo là quân nhân tuyên thệ. Tham mưu trưởng Trương nói rất đúng, quân nhân tuyên thệ là gánh vác trách nhiệm thiêng liêng và sứ mệnh vinh quang của quân nhân, kiên quyết trịnh trọng cam kết và bảo đảm.
Vì vậy đám người kia nắm chặt tay phải, hướng về phía quân kỳ mà tuyên thệ.
"Tôi là quân nhân quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, tôi tuyên thệ:
Phục tùng sự lãnh đạo của cộng hòa nhân dân Trung Hoa, một lòng phục vụ vì nhân dân, phục tùng mệnh lệnh, giữ nghiêm kỷ luật, anh dũng ngoan cường, không sợ hy sinh, khổ luyện năng lực giết địch, luôn luôn chuẩn bị chiến đấu, tuyệt không phản bội quân đội, thề bảo vệ Tổ quốc."
Nói thật, cô có phút chốc cảm động. Đúng vậy, không có những người đàn ông nhiệt huyết này thì sao chúng d*đ*l*q*đ ta có thể an cư lạc nghiệp? Không có những tiền bối ra sức giết địch này thì sao có phong hoa tuyết nguyệt của chúng ta hôm nay!
Tham mưu trưởng Trương quát to một tiếng: "Nhóm Liên Hạo Đông, Lâm Đình Tích bước ra khỏi hàng!"
Hai người mặt không biểu tình tiêu sái đi quân hành, đi tới đài chủ tịch, sao đó kính lễ.
Tham mưu trưởng Trương tuyên bố bổ nhiệm hai người, Liên Hạo Đông làm đại đội trưởng đội vây cá mập, Lâm Đình Tích làm đội phó. Sau đó, Liên Hạo Đông sẽ tuyên thệ trước đội vây cá mập.
Giọng anh mạnh mẽ và bình tĩnh, đại đội vây cá mập tuyên thệ gì đây? Chỉ mười sáu chữ to đơn giản: "Thừa gió mà lên, đạp sóng vây cá mập! Giương quốc uy chúng ta, bảo vệ Trung Hoa chúng ta!"
Binh sĩ hạt giống phía dưới cùng la lên từng chữ với anh, vang tận mây xanh...
Cô lại nói thầm: "Liên Hạo Đông này nghĩ ra những từ này lúc nào?"
Tân binh đại diện tuyên thệ chính là Kim Thiểu Dương. Cuối cùng cậu ta đã vén mây thấy mặt trời. Đúng vậy, bỏ cậu ta là ai?
Nên thăng cấp thì thăng cấp, nên cười thì đã cười, giải tán xong thì đội ngũ này nên làm gì đi, không muốn quá bình tĩnh.
Liên Hạo Đông khép tay lại nơi khóe miệng, khụ một tiếng, đi tới chỗ Trần Hiểu Sắt đứng, thấy cách ăn mặc như đặc vụ của cô thì nói: "Hóa trang như vậy rất đẹp!"
Cô yên lặng cúi đầu, đỏ mặt.
Sau đó anh kề sát cô, nói: "Chẳng phải hôm nay còn chưa đứng quân tư à?"
Trần Hiểu Sắt: "..."
Vì vậy cô lại bị bắt đi huấn luyện rồi!
Lâm Đình Tích nói với Liên Hạo Đông: "Cô bé nhà người ta da mịn thịt mềm, đừng có để nó tô ráp đấy."
Anh nói: "Rèn luyện nhiều một chút mới khỏe mạnh được, nếu không vẫn luôn ngất đi, thật lãng phí tình cảm!"
Lâm Đình Tích bắt được đề tài, vội vàng truy vấn tới nguồn gốc, nói: "Em dâu ngất?" Giọng nói kia tò mò như mèo.
Anh lại cười với anh ta, nói: "Tôi sẽ không nói cho cậu. Tò mò chết người!"
Lâm Đình Tích: "..."
Cô là người phụ nữ của anh, anh bằng lòng đưa yếu ớt của mình ra cho cô thấy, anh bằng lòng để cô chia sẻ cùng anh.
Cô nằm úp sấp trên người anh, vuốt lên mặt anh, mái tóc dài xõa tung trên người anh, cho anh sự ấp áp và an ủi lớn lao. Cô hỏi: "Có phải sau này...?"
Anh sờ sờ đầu cô, giữ đầu cô cạnh má mình, kể tiếp về buổi đêm vẫn còn khiến anh khổ sở tới giờ.
Đêm rất tốt, anh bàn bạc với Kim Thiểu Dương một mình đi dụ địch, phục kích một mình, một người khác thì chờ cứu viện. Anh phụ trách dụ địch nhưng quân địch xảo quyệt dị thường, sao có thể mắc mưu dễ dàng? Vì vậy anh chỉ đi một vòng rồi lại về, không ngờ lại trúng vòng vây của địch.
Lúc đó Kim Minh Dương phụ trách phục kích bên ta, thấy Liên Hạo Đông có chuyện thì anh dứt khoát kiên quyết xông tới. Quan tâm gì tới nguy hiểm của anh, mạng anh em mới là quan trọng nhất. Anh chắn trước mặt Liên Hạo Đông, một phát đạn xuyên thẳng qua phổi anh. Liên Hạo Đông ôm thân thể ngã xuống của anh, trốn sau một tảng đá lớn, nơi bàn tay chạm vào dinh dính đầy máu.
Mất máu rất nhiều, Liên Hạo Đông luôn luôn bình tĩnh như Phật xuất hiện hốt hoảng trước nay chưa từng có. Anh cầm máu khẩn cấp cho Kim Minh Dương nhưng máu chảy ra như suối, thấm vào quần áo anh, tràn qua ngón tay anh.
Kim Minh Dương dùng sức lực yếu dần đi nắm tay Liên Hạo Đông, nói: "Tiểu Đông, nếu không chạy ra khỏi ngọn núi này thì có thể nói một câu với Tiểu Nha giúp mình không?"
Anh khóc lóc thảm thiết, cúi đầu, nói: "Cậu muốn nói gì?"
Kim Minh Dương nói: "Nói cho cô ấy biết cho tới bây giờ mình chưa từng yêu cô ấy...Để cô ấy quên mình đi."
Những lời này? Đau quá!
Đúng vậy, từng nói yêu thương, người nghe cũng đau lòng. Mạng anh sắp mất đi, sao còn nói yêu đương gì nữa? Người trong lòng đó, hãy để cô nhanh quên anh đi."
Anh nói: "Nói nhăng gì đấy? Cậu nghe đi, tiếng súng đã không còn, chúng ta thắng. Mình cõng cậu ra ngoài."
Kim Minh Dương nói: "Tiểu Đông, để mình nói xong đi! Chăm sóc tốt cho Thiểu Dương giúp mình. Nó tuổi trẻ khí thịnh, súng bái nhất là chúng ta, rất có thể sẽ đi con đường của chúng ta. Có thể không d%đ%l%q%đ để nó làm lính không? Mình chỉ hy vọng nó sống cả một đời bình bình thường thường..." Dặn dò những lời này xong, Kim Minh Dương hôn mê bất tỉnh.
Liên Hạo Đông cõng Kim Minh Dương tới trạm lên máy bay thì hai chân tê rần, té quỵ xuống. Anh không ngăn được sự bất lực và sợ hãi trong lòng, nói với bác sĩ chiến trường như cầu khẩn: "Cứu sống cậu ấy! Dùng tất cả các cách cứu sống cậu ấy!"
Có thể Kim Minh Dương tốt quá nên ông trời muốn mang cậu ấy đi trước. Toàn bộ phổi của anh nát vụn, cộng thêm mất máu quá nhiều, khí qua đã suy kiệt, cấp cứu không có hiệu quả.
Liên Hạo Đông nhớ ca giải phẫu kia tiến hành suốt một ngày. Anh ngồi xổm ở chân tường hành lang nhìn đèn phòng giải phẫu chằm chằm, từ khi mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn...
Ba ngày sau, anh mang theo tro Kim Minh Dương và tiền trợ cấp cho liệt sĩ tới nhà họ Kim...
Nói xong chuyện cũ, Trần Hiểu Sắt hôn hôn mắt Liên Hạo Đông, an ủi: "Có phải anh vẫn luôn tự trách và hối hận?"
Anh gật đầu.
Cô nói: "Đừng tự trách. Anh có thể thay đổi vị trí mà nghĩ. Nếu anh ấy xông pha vào nguy hiểm trước mặt anh thì anh có xông ra nhận một phát súng này thay anh ấy không?"
Anh nói: "Nếu cậu ấy có thể sống lại thì phát súng đó tính là gì? Dù bắn càn quét anh anh cũng cam tâm tình nguyện!"
Cô vội vàng che miệng anh, nói: "Bắn càn quét anh, vậy em phải làm sao hả?"
Anh cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói: "Các anh đã từng có số mạng anh em, vậy anh hẳn nên quên đi. Anh ấy làm tất cả cho anh, anh làm tất cả cho anh ấy, như nhau cả thôi. Anh còn sống cũng như anh ấy còn sống vậy."
Anh còn sống thì cũng như anh ấy còn sống.
Anh chưa từng nghĩ rằng cô bé ngốc của anh lại có thể nói những lời triết lý như vậy.
Một đêm chua xót ngọt ngào.
Chẳng phải là tối qua bị cảm động ư? Sao hôm nay lai trở mặt lập tức vậy hả? Liên Hạo Đông, anh có chút lương tâm nào không? Bầu không khí tối qua thật tốt. Dù ôm ấp lấy cô anh cũng phải hỏi cô: "Thoải mái không? Có muốn đổi tư thế không?" Thân sĩ đến mức khiến cô cho rằng đang nằm mơ.
Anh nói: "Hai chuyện khác nhau! Nhanh lên, theo anh ra ngoài, nếu không những người đó trở về sẽ lại chê cười em!"
Vì vậy người nào đó lại bị xách từ trong chăn ra bờ biển.
Trần Hiểu Sắt nói: "Chẳng phải hôm qua là lễ nhận hàm sao? Sao còn phải rèn luyện ạ?"
Anh vén rèm cửa, dùng một ngón tay chỉ, nói: "Em thấy mặt trời đã mọc lên từ phía đông chưa?"
Cô gật đầu: "Vâng, sao ạ?"
Anh nói: "Chỉ cần mặt trời mọc lên từ phía đông thì phải làm theo quy củ."
Ai? Vậy chẳng phải là như không nói à!
Anh nhất tâm nhị dụng, vừa nghĩ cách huấn luyện binh sĩ hạt giống vừa huấn luyện vợ, cũng rất mệt mỏi! Hiểu vạn tuế!
Lễ nhận hàm là 8h sáng cho nên hôm nay cô khá may mắn, chỉ chạy 3km. Đứng quân tư thì không có thời gian, rốt cuộc khoảnh khắc vạn phần mong đợi đã tới.
Bây giờ đã sắp 7h, không có thời gian, cô còn phải đi trang điểm ăn diện, còn phải mang theo ống nhòm. Bởi vì không phải quân nhân thì không thể bước vào nghi lễ nhận hàm. Hơn nữa không cho phép mang theo bất cứ thứ gì liên quan tới chụp ảnh và quay phim. Cô chỉ có thể nằm sấp trên song sắt chỗ hành lang mà xem coi như đã tốt lắm rồi.
Chỉnh trang xong, đeo mũ đen thật xinh đẹp lên, đi lên vị trí tốt.
Đều nói 7,8h sáng ánh mặt trời rực rỡ nhưng cô thấy chỉ là nói dóc! Ánh mặt trời tệ hại sáng sớm nướng d@d2l2q2đ chết người, vì vậy lại chạy ra lấy một cái ô nhỏ về. Một người một chó làm tổ trong góc bí mật. Đây là chỗ tốt Liên Hạo Đông khải sát thay cô, vừa nhìn được một cách chân thực lại rõ ràng.
Phi Hồ càng ngày càng kiêu ngạo theo số tuổi tăng lên, ít đi nghịch ngợm lúc còn bé rất nhiều. Cô không quên đùa giỡn: "Sao vậy Phi Hồ? Lại nhớ vợ rồi à?"
Phi Hồ: "..."
Nghi thức là trang nghiêm, trang trọng, tuy chỉ có rất ít, không tới 100 binh sĩ hạt giống nhưng cảm thấy khoảnh khắc này rất thiêng liêng. Đúng vậy, bọn họ đã nếm quá nhiều khổ, chảy đầy mồ hôi và nước mắt, bao nhiêu ngày mưa gió mới đổi được khoảnh khắc hôm nay. Bọn họ muốn hò hét, muốn chạy thật nhanh, muốn nói cho bất cứ ai rằng cuối cùng bọn họ đã thành công, cuối cùng đã thắng lợi.
Tham mưu trưởng Trương đích thân chủ trì, ánh mắt nghiêm túc và trang trọng không giận tự uy. Cô từng gặp ông, chính là người sau màn sóng gió đánh nhau lần trước. Lãnh đạo lên bục phát hiển, kính một quân lễ với mọi người trước, sau đó tuyên bố nghi thức sẽ bắt đầu.
Mục thứ hai chính là chào chờ, hát quân ca. Tất cả đều phải đứng lên, đều nhịp, vô cùng đẹp mắt. Cô nhìn chằm chằm những người cầm cờ bước nghiêm vang vang có lực vào hội trường từ cánh bắc.
Thời tiết phương Nam rất nóng nhưng những người cầm cờ này đều đi bốt da màu đen và lễ phục kiểu 07, trên ống tay áo màu trắng có dải vải màu vàng, trên vai trái đeo tua màu vàng, vô cùng đẹp. Chủ yếu là thắt lưng còn đeo một đai lưng màu trắng bên ngoài, càng vai rộng eo thon.
Cô đảo mắt nhìn về phía Liên Hạo Đông. Hôm nay anh cũng mặc lễ phục. Tuy anh không cần mang bốt da nhưng vẫn mặc áo tay dài, vai trai cũng đeo tua màu vàng. Chủ yếu là vẻ mặt thật sự nghiêm túc và lãnh khốc. Cô nhìn một lát thì đỏ mặt, trái tim cũng bắt đầu đập không ngừng. Người đàn ông này thật là đẹp trai quá đáng, vậy mà lại khiến cô sinh ra chút cảm giác bất an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quốc kỳ đã được treo lên, những người cầm cờ lại không nhanh không chậm đi nghiêm rời khỏi. Tiếc quá, cô còn chưa xem đủ.
Tiếp theo là quân nhân tuyên thệ. Tham mưu trưởng Trương nói rất đúng, quân nhân tuyên thệ là gánh vác trách nhiệm thiêng liêng và sứ mệnh vinh quang của quân nhân, kiên quyết trịnh trọng cam kết và bảo đảm.
Vì vậy đám người kia nắm chặt tay phải, hướng về phía quân kỳ mà tuyên thệ.
"Tôi là quân nhân quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, tôi tuyên thệ:
Phục tùng sự lãnh đạo của cộng hòa nhân dân Trung Hoa, một lòng phục vụ vì nhân dân, phục tùng mệnh lệnh, giữ nghiêm kỷ luật, anh dũng ngoan cường, không sợ hy sinh, khổ luyện năng lực giết địch, luôn luôn chuẩn bị chiến đấu, tuyệt không phản bội quân đội, thề bảo vệ Tổ quốc."
Nói thật, cô có phút chốc cảm động. Đúng vậy, không có những người đàn ông nhiệt huyết này thì sao chúng d*đ*l*q*đ ta có thể an cư lạc nghiệp? Không có những tiền bối ra sức giết địch này thì sao có phong hoa tuyết nguyệt của chúng ta hôm nay!
Tham mưu trưởng Trương quát to một tiếng: "Nhóm Liên Hạo Đông, Lâm Đình Tích bước ra khỏi hàng!"
Hai người mặt không biểu tình tiêu sái đi quân hành, đi tới đài chủ tịch, sao đó kính lễ.
Tham mưu trưởng Trương tuyên bố bổ nhiệm hai người, Liên Hạo Đông làm đại đội trưởng đội vây cá mập, Lâm Đình Tích làm đội phó. Sau đó, Liên Hạo Đông sẽ tuyên thệ trước đội vây cá mập.
Giọng anh mạnh mẽ và bình tĩnh, đại đội vây cá mập tuyên thệ gì đây? Chỉ mười sáu chữ to đơn giản: "Thừa gió mà lên, đạp sóng vây cá mập! Giương quốc uy chúng ta, bảo vệ Trung Hoa chúng ta!"
Binh sĩ hạt giống phía dưới cùng la lên từng chữ với anh, vang tận mây xanh...
Cô lại nói thầm: "Liên Hạo Đông này nghĩ ra những từ này lúc nào?"
Tân binh đại diện tuyên thệ chính là Kim Thiểu Dương. Cuối cùng cậu ta đã vén mây thấy mặt trời. Đúng vậy, bỏ cậu ta là ai?
Nên thăng cấp thì thăng cấp, nên cười thì đã cười, giải tán xong thì đội ngũ này nên làm gì đi, không muốn quá bình tĩnh.
Liên Hạo Đông khép tay lại nơi khóe miệng, khụ một tiếng, đi tới chỗ Trần Hiểu Sắt đứng, thấy cách ăn mặc như đặc vụ của cô thì nói: "Hóa trang như vậy rất đẹp!"
Cô yên lặng cúi đầu, đỏ mặt.
Sau đó anh kề sát cô, nói: "Chẳng phải hôm nay còn chưa đứng quân tư à?"
Trần Hiểu Sắt: "..."
Vì vậy cô lại bị bắt đi huấn luyện rồi!
Lâm Đình Tích nói với Liên Hạo Đông: "Cô bé nhà người ta da mịn thịt mềm, đừng có để nó tô ráp đấy."
Anh nói: "Rèn luyện nhiều một chút mới khỏe mạnh được, nếu không vẫn luôn ngất đi, thật lãng phí tình cảm!"
Lâm Đình Tích bắt được đề tài, vội vàng truy vấn tới nguồn gốc, nói: "Em dâu ngất?" Giọng nói kia tò mò như mèo.
Anh lại cười với anh ta, nói: "Tôi sẽ không nói cho cậu. Tò mò chết người!"
Lâm Đình Tích: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro