Như thế nào? Sau khi dùng xong tôi liền vứt đi?
Hội Thu
2024-02-18 00:40:29
Trans: Khánh Khánh
Thu Tuỳ vô thức quay đầu lại, liếc nhìn Thẩm Tấn.
Môi anh mím thẳng, quai hàm căng chặt, anh nhìn thẳng về phía trước chứ không nhìn cô. Sự xa cách giữa lông mày và ánh mắt anh hiện rõ. Tiếng mưa rơi lộp độp trên kính chắn gió, trong ánh sáng mờ ảo, khiến cả người anh trở nên bất lực, lạnh lùng và thờ ơ hơn.
Trái tim của Thu Tuỳ thắt lại.
Cô chắc chắn Thẩm Tấn đã nghe được lời của Trương Gia Ninh.
Nhưng Thu Tuỳ không chắc liệu Thẩm Tấn có còn nhớ Cố Trạch Tùng hay không.
Hoặc có thể Thẩm Tấn không nhớ tên Cố Trạch Tùng, nhưng vẫn nhớ vẻ ngoài của Cố Trạch Tùng.
Cuối cùng thì đó cũng là ngày chia tay.
Cô rời đi cùng Cố Trạch Tùng.
Đương nhiên, còn có một khả năng khác, đó chính là Thẩm Tấn đã sớm quên mất cái tên Cố Trạch Tùng, cũng đã sớm quên mất vẻ ngoài của Cố Trạch Tùng.
Nhưng bất kể khả năng là gì, Thu Tuỳ ích kỷ không muốn Thẩm Tấn và Cố Trạch Tùng gặp nhau.
"Thu Tuỳ, tại sao cậu không nói chuyện?!"
Giọng nói của Trương Gia Ninh phát ra từ micro, Thu Tuỳ định thần lại và nhanh chóng rời mắt khỏi Thẩm Tấn.
"Cậu và..." Thu Tuỳ mím môi dưới, nhưng vẫn không nói ra chữ Cố Trạch Tùng trước mặt Thẩm Tấn, cô đổi lời nói: "Hai người đã xuống lầu chưa?"
"Chờ một chút," Thu Tùy nghe thấy tiếng mở cửa từ phía Trương Gia Ninh, "Tớ và Cố Trạch Tùng xuống lầu bây giờ..."
"Không," Thu Tuỳ vội vàng ngăn cản, "Cậu không cần xuống lầu, tớ lên gặp cậu, ở tầng năm phải không?"
Trương Gia Ninh tựa hồ sửng sốt một chút, cũng không hỏi tiếp: "Được rồi, 503, vậy chúng tớ không xuống, cậu có thể đi lên."
Âm thanh đóng cửa rõ ràng phát ra từ điện thoại, Thu Tuỳ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Cố Trạch Tùng không xuống lầu, Thẩm Tấn sẽ không thể gặp được Cố Trạch Tùng.
Thu Tuỳ cảm thấy áy náy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói với Thẩm Tấn: "Tôi đến rồi, cảm ơn anh. Vậy tôi lên trước, nếu không có việc gì thì bây giờ anh có thể về nhà được chứ?"
Thẩm Tấn hạ mi mắt, nhẹ nhàng đưa ánh mắt nhìn về phía cô.
Bởi vì trong lòng đang che giấu điều gì đó, Thu Tuỳ cảm thấy yếu ớt, vô thức đưa tay sờ mũi, thậm chí không dám nhìn Thẩm Tấn, trong lòng có cảm giác muốn mở cửa xe chạy trốn.
Cô chưa kịp hành động thì Thẩm Tấn đã chế nhạo: "Như thế nào? Sau khi dùng xong tôi liền vứt đi?"
Lời nói của Thẩm Tấn đau lòng đến mức dường như anh đang buộc tội cô là một kẻ cặn bã máu lạnh vô tình.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, quyết định lưu giữ hình ảnh 'kẻ cặn bã' trong lòng Thẩm Tấn.
"Không", Thu Tuỳ lịch sự nói, "Tôi vẫn rất hài lòng với kỹ thuật của anh. Khen ngợi năm sao, anh có thấy ổn không? Như này không tính là dùng xong liền vứt đi, phải không?"
Thu Tuỳ trong lòng trầm xuống, vẻ mặt thoải mái, nghĩ đến việc tránh Thẩm Tấn và Cố Trạch Tùng gặp mặt, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: "Vậy tôi đi trước. Anh về nhà chú ý an toàn."
Thẩm Tấn không nói, chỉ vô cảm gật đầu.
Thu Tuỳ cầm ô vội vàng đi về phía tòa nhà tập thể, Thẩm Tấn tựa khuỷu tay lên bệ cửa sổ, không lập tức khởi động xe.
Trong ánh sáng lờ mờ, ngọn đèn đường màu vàng mờ, dừng trên người cô, khiến tấm lưng cô càng thêm thon thả. Thu Tuỳ bước đi vội vã, như thể cô ấy muốn gặp một người đã mong chờ từ lâu, hoặc cô ấy đang nóng lòng muốn thoát khỏi một người khiến cô ấy ngột ngạt và chán nản.
Thẩm Tấn không hề quay đầu lại cho đến khi bóng lưng của Thu Tùy ngày càng nhỏ hơn trong tầm nhìn của anh và biến mất hoàn toàn trước cửa tòa nhà tập thể.
Một lúc sau, anh cúi đầu xuống, tự giễu cười một tiếng.
Về phần Cố Trạch Tùng.
Đương nhiên Thẩm Tấn nhớ rõ.
Anh nhớ tên của người này, nhớ rõ diện mạo của anh ta, cũng nhớ rõ cảnh tượng cuối cùng khi Cố Trạch Tùng và Thu Tuỳ rời đi cùng nhau.
Vào ngày Thu Tuỳ chia tay anh, có một chàng trai đứng sau lưng Thu Tuỳ, anh cách Thu Tuỳ không gần cũng không xa, đủ để có thể nghe rõ ràng từng lời nói của Thu Tuỳ.
Sau khi Thu Tuỳ nói những lời cuối cùng với anh, cô rời đi cùng chàng trai.
Không một lần cô nhìn lại anh.
Người đó là Cố Trạch Tùng.
Giống như bây giờ.
Trên đường đến gặp Cố Trạch Tùng, Thu Tuỳ không bao giờ nhìn lại anh.
Khi nghe được anh đồng ý cho cô xuống xe, giọng điệu của cô trở nên thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều.
Khi cô muốn anh rời đi, cảm thấy áy náy và xấu hổ, Thu Tuỳ vẫn vô thức đưa tay chạm vào mũi.
Thẩm Tấn khẽ khịt mũi, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào vô lăng, một lúc sau anh mới mở cửa xe.
*
Sau khi cửa phòng được mở ra, Thu Tuỳ thoạt nhìn đã thấy Cố Trạch Tùng đang đứng ở lối vào.
Nhắc đến Cố Trạch Tùng, thực ra đã lâu rồi cô không liên lạc với anh.
Dù cảm giác xa lạ ngày càng tăng nhưng Thu Tuỳ vẫn không tránh khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên khi gặp lại người bạn cũ sau bao nhiêu năm gặp lại.
"Đã lâu không gặp", Cố Trạch Tùng không có chút nào kỳ quái, tự nhiên mở chủ đề, "Không nghĩ tới chính là cậu thuê nhà."
Thu Tuỳ lịch sự mỉm cười: "Không ngờ chủ nhà lại là cậu."
"Đừng vội hồi tưởng lại quá khứ", Trương Gia Ninh luôn làm mọi việc một cách mạnh mẽ kiên quyết, "Hãy xem nhà trước, nếu hài lòng thì có thể trực tiếp thuê."
Cùng với Cố Trạch Tùng, Thu Tuỳ đơn giản tham quan một chút căn nhà này.
Quả thực như Trương Gia Ninh đã nói, ngôi nhà này là một căn hộ tuyệt vời.
Gần tàu điện ngầm, tòa nhà chung cư có thang máy và bảo vệ, diện tích rộng hơn nhiều so với ngôi nhà đổ nát trước đây, có hai phòng ngủ và một phòng khách, được trang trí đẹp mắt, có điện nước, đối diện phía nam, cửa đóng mở bằng khóa mã số, trực tiếp giúp cho Thu Tuỳ loại bỏ nỗi lo thỉnh thoảng quên chìa khóa.
Đối với một người như Thu Tuỳ, người có nhiều kinh nghiệm thuê nhà, cô tạm thời không thể tìm ra sai sót nào.
Trương Gia Ninh vòng tay qua vai cô nói: "Thế nào chị em! Tớ nói với cậu rồi, cậu sẽ hài lòng với căn hộ này."
Thu Tùy thành thật gật đầu: "Quả thực tớ khá hài lòng, nhưng tiền thuê nhà hẳn là khá cao phải không?"
"Không phải tớ đã kể cho cậu nghe mọi chuyện rồi sao", Trương Gia Ninh nói một cách kiên quyết, "Chủ nhà là bạn của một người bạn của tớ và sẽ giảm giá cho cậu, chắc chắn sẽ nằm trong khả năng tài chính của cậu."
Thu Tuỳ miễn cưỡng vén mái tóc xõa ra sau tai.
Gần đây cô đã chuyển rất nhiều tiền cho gia đình Lê Nhàn và Du Thiệu Huy, nhưng cô chưa bao giờ nói với Trương Gia Ninh, nếu không, với tính khí của Trương Gia Ninh, cô ấy chắc chắn sẽ lại gây gổ lớn với gia đình đó.
Thu Tuỳ bây giờ không có nhiều tiền, Trương Gia Ninh chưa bao giờ thuê nhà hoặc sống một mình nên có khái niệm mơ hồ về tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt.
Phạm vi ngân sách được Trương Gia Ninh đề cập và phạm vi ngân sách trong lòng Thu Tuỳ hoàn toàn không giống nhau.
Thu Tuỳ mím môi dưới và nhìn quanh căn hộ một lần nữa.
Chính vì hiện tại ngay cả cô cũng không thể tìm ra khuyết điểm nào trong căn hộ này, Thu Tuỳ biết rõ giá thuê căn hộ này trên thị trường sẽ cao đến mức nào——
Ít nhất cũng phải hơn ba nghìn, theo quy tắc bất thành văn là trả ba chọi một của Thượng Hải, đối với Thu Tùy mà nói, đó không phải là số tiền nhỏ.
Cô quay đầu nhìn Cố Trạch Tùng đang nhàn nhã uống trà trên ghế sô pha, bình tĩnh hỏi: "Tiền thuê căn hộ này một tháng là bao nhiêu?"
"Đặt cọc một lần, trả một lần", Cố Trạch Tùng duỗi hai ngón tay ra, "Hai ngàn một tháng."
Đừng nói đến Thu Tuỳ, ngay cả những người không hiểu rõ về thị trường cho thuê như Trương Gia Ninh cũng không khỏi sững sờ một lúc.
Dù sao Trương Gia Ninh cũng là người địa phương lớn lên ở Thượng Hải, tuy chưa từng thuê nhà ở bên ngoài nhưng cô biết giá thuê nhà như vậy chỉ có hai nghìn, nên vẫn đặt cọc một cái, trả một cái, thế là đủ, tiết kiệm cho Thu Tuỳ rất nhiều tiền.
"Chị em, cậu kiếm được rất nhiều tiền", Trương Gia Ninh hạ giọng thúc giục, "Không chậm trễ nữa, nhanh chóng quyết định đi, đi qua thôn này sẽ không có cửa hàng như thế này đâu."
Thu Tuỳ không đồng ý ngay, cô bất giác cau mày.
Cô và Cố Trạch Tùng đã lâu không gặp, dựa vào tình bạn nho nhỏ mà họ có từ nhiều năm trước, cô không nghĩ đủ để Cố Trạch Tùng nhượng bộ đến mức này.
Thu Tuỳ cũng biết rằng với bối cảnh gia đình của Cố Trạch Tùng, số tiền ít ỏi này có thể không được anh ta coi trọng chút nào.
Nhưng đối với Thu Tuỳ, một khi cô đồng ý với số tiền thuê như vậy, cô chắc chắn sẽ nợ Cố Trạch Tùng, dù là tiền hay ân huệ.
Thu Tuỳ thích các giao dịch công bằng với giá cả được niêm yết rõ ràng, Lê Nhàn và Du Thiệu Huy cũng làm cô càng thêm tin rằng không bao giờ có bánh miễn phí từ trên trời rơi xuống và họ đều đang bí mật ấn định giá.
Cô do dự một lúc nhưng vẫn không đồng ý ngay.
Thu Tuỳ hướng Cố Trạch Tùng lộ ra một nụ cười có lỗi: "Tôi sẽ suy nghĩ một lát, ba ngày sau sẽ cho cậu đáp án, được không?"
"Tất nhiên", Thu Tuỳ dừng lại và nói thêm, "Nếu cậu tìm được người thuê nhà phù hợp cho ngôi nhà của mình trong vòng ba ngày này, hãy trực tiếp cho thuê nó mà không cần lo lắng cho tôi."
"Không sao đâu", Cố Trạch Tùng có vẻ ngoài tuấn tú và nụ cười dịu dàng, anh dường như hiểu được mối quan tâm của Thu Tuỳ, và giải thích bằng một giọng nói tinh tế và bình tĩnh, "Căn hộ của tôi dù sao cũng đang trống, lúc cho thuê cũng không nghĩ kiếm nhiêu hay ít gì. Tôi chỉ muốn cho người thuê mà yêu thích sự sạch sẽ và dễ nói chuyện. Tình cờ tôi và cậu cũng là người quen nên chỉ giảm giá chút thôi, không cần để trong lòng."
Trời đã khuya và mưa vẫn không tạnh chút nào.
Thu Tùy gật đầu với Cố Trạch Tùng, kéo Trương Gia Ninh rời đi: "Được rồi, nếu tôi quyết định, tôi sẽ cho anh câu trả lời kịp thời. Tôi và Gia Ninh hiện tại ra về trước."
"Được rồi, vậy thì chúng ta hãy thêm WeChat trước để sau này có thể dễ dàng liên lạc", Cố Trạch Tùng nhặt chiếc áo khoác đen trên ghế sofa lên mặc vào, đứng dậy, khi Thu Tùy và Trương Gia Ninh đi tới cửa ra vào, anh nói, "Nói mới nhớ, năm cuối trung học của chúng ta, WeChat vẫn chưa trở nên phổ biến."
Thu Tùy gật đầu, cô thực sự bị căn hộ này hấp dẫn, lời giải thích vừa rồi của Cố Trạch Tùng khiến cô muốn từ chối ít hơn một chút.
Hơn nữa, dù bạn có đồng ý thuê căn hộ hay không thì cũng cần phải thông báo cho chủ nhà.
Thu Tuỳ đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Cô lấy điện thoại di động ra, đang định mở mã QR thì có ba tiếng gõ cửa nhịp nhàng.
Thu Tuỳ dừng tay: "Có ai gọi đồ mang về không?"
"Không", Trương Gia Ninh bối rối lắc đầu, "Tớ và Cố Trạch Tùng đã ăn tối rồi."
Thu Tuỳ: "Có thể là chuyển phát nhanh."
Trương Gia Ninh nhún nhún vai: "Mọi người cứ tiếp tục, tớ ra mở cửa nhìn xem."
Thu Tuỳ gật đầu, không để ý lắm.
Cô bật màn hình điện thoại lên và chuyển sang mã QR, ngay khi cô định đưa điện thoại cho Cố Trạch Tùng, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa khiến tim cô đập nhanh——
"Chờ đã."
Thu Tuỳ sửng số, bỗng chốc ngẩng đầu lên.
Thẩm Tấn dựa vào mép khung cửa, đút một tay vào túi, nhìn cô chằm chằm một cách trắng trợn và táo bạo, mang theo một tia uy hiếp mơ hồ không thể bỏ qua.
Thu Tuỳ vô thức quay đầu lại, liếc nhìn Thẩm Tấn.
Môi anh mím thẳng, quai hàm căng chặt, anh nhìn thẳng về phía trước chứ không nhìn cô. Sự xa cách giữa lông mày và ánh mắt anh hiện rõ. Tiếng mưa rơi lộp độp trên kính chắn gió, trong ánh sáng mờ ảo, khiến cả người anh trở nên bất lực, lạnh lùng và thờ ơ hơn.
Trái tim của Thu Tuỳ thắt lại.
Cô chắc chắn Thẩm Tấn đã nghe được lời của Trương Gia Ninh.
Nhưng Thu Tuỳ không chắc liệu Thẩm Tấn có còn nhớ Cố Trạch Tùng hay không.
Hoặc có thể Thẩm Tấn không nhớ tên Cố Trạch Tùng, nhưng vẫn nhớ vẻ ngoài của Cố Trạch Tùng.
Cuối cùng thì đó cũng là ngày chia tay.
Cô rời đi cùng Cố Trạch Tùng.
Đương nhiên, còn có một khả năng khác, đó chính là Thẩm Tấn đã sớm quên mất cái tên Cố Trạch Tùng, cũng đã sớm quên mất vẻ ngoài của Cố Trạch Tùng.
Nhưng bất kể khả năng là gì, Thu Tuỳ ích kỷ không muốn Thẩm Tấn và Cố Trạch Tùng gặp nhau.
"Thu Tuỳ, tại sao cậu không nói chuyện?!"
Giọng nói của Trương Gia Ninh phát ra từ micro, Thu Tuỳ định thần lại và nhanh chóng rời mắt khỏi Thẩm Tấn.
"Cậu và..." Thu Tuỳ mím môi dưới, nhưng vẫn không nói ra chữ Cố Trạch Tùng trước mặt Thẩm Tấn, cô đổi lời nói: "Hai người đã xuống lầu chưa?"
"Chờ một chút," Thu Tùy nghe thấy tiếng mở cửa từ phía Trương Gia Ninh, "Tớ và Cố Trạch Tùng xuống lầu bây giờ..."
"Không," Thu Tuỳ vội vàng ngăn cản, "Cậu không cần xuống lầu, tớ lên gặp cậu, ở tầng năm phải không?"
Trương Gia Ninh tựa hồ sửng sốt một chút, cũng không hỏi tiếp: "Được rồi, 503, vậy chúng tớ không xuống, cậu có thể đi lên."
Âm thanh đóng cửa rõ ràng phát ra từ điện thoại, Thu Tuỳ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Cố Trạch Tùng không xuống lầu, Thẩm Tấn sẽ không thể gặp được Cố Trạch Tùng.
Thu Tuỳ cảm thấy áy náy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói với Thẩm Tấn: "Tôi đến rồi, cảm ơn anh. Vậy tôi lên trước, nếu không có việc gì thì bây giờ anh có thể về nhà được chứ?"
Thẩm Tấn hạ mi mắt, nhẹ nhàng đưa ánh mắt nhìn về phía cô.
Bởi vì trong lòng đang che giấu điều gì đó, Thu Tuỳ cảm thấy yếu ớt, vô thức đưa tay sờ mũi, thậm chí không dám nhìn Thẩm Tấn, trong lòng có cảm giác muốn mở cửa xe chạy trốn.
Cô chưa kịp hành động thì Thẩm Tấn đã chế nhạo: "Như thế nào? Sau khi dùng xong tôi liền vứt đi?"
Lời nói của Thẩm Tấn đau lòng đến mức dường như anh đang buộc tội cô là một kẻ cặn bã máu lạnh vô tình.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, quyết định lưu giữ hình ảnh 'kẻ cặn bã' trong lòng Thẩm Tấn.
"Không", Thu Tuỳ lịch sự nói, "Tôi vẫn rất hài lòng với kỹ thuật của anh. Khen ngợi năm sao, anh có thấy ổn không? Như này không tính là dùng xong liền vứt đi, phải không?"
Thu Tuỳ trong lòng trầm xuống, vẻ mặt thoải mái, nghĩ đến việc tránh Thẩm Tấn và Cố Trạch Tùng gặp mặt, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: "Vậy tôi đi trước. Anh về nhà chú ý an toàn."
Thẩm Tấn không nói, chỉ vô cảm gật đầu.
Thu Tuỳ cầm ô vội vàng đi về phía tòa nhà tập thể, Thẩm Tấn tựa khuỷu tay lên bệ cửa sổ, không lập tức khởi động xe.
Trong ánh sáng lờ mờ, ngọn đèn đường màu vàng mờ, dừng trên người cô, khiến tấm lưng cô càng thêm thon thả. Thu Tuỳ bước đi vội vã, như thể cô ấy muốn gặp một người đã mong chờ từ lâu, hoặc cô ấy đang nóng lòng muốn thoát khỏi một người khiến cô ấy ngột ngạt và chán nản.
Thẩm Tấn không hề quay đầu lại cho đến khi bóng lưng của Thu Tùy ngày càng nhỏ hơn trong tầm nhìn của anh và biến mất hoàn toàn trước cửa tòa nhà tập thể.
Một lúc sau, anh cúi đầu xuống, tự giễu cười một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về phần Cố Trạch Tùng.
Đương nhiên Thẩm Tấn nhớ rõ.
Anh nhớ tên của người này, nhớ rõ diện mạo của anh ta, cũng nhớ rõ cảnh tượng cuối cùng khi Cố Trạch Tùng và Thu Tuỳ rời đi cùng nhau.
Vào ngày Thu Tuỳ chia tay anh, có một chàng trai đứng sau lưng Thu Tuỳ, anh cách Thu Tuỳ không gần cũng không xa, đủ để có thể nghe rõ ràng từng lời nói của Thu Tuỳ.
Sau khi Thu Tuỳ nói những lời cuối cùng với anh, cô rời đi cùng chàng trai.
Không một lần cô nhìn lại anh.
Người đó là Cố Trạch Tùng.
Giống như bây giờ.
Trên đường đến gặp Cố Trạch Tùng, Thu Tuỳ không bao giờ nhìn lại anh.
Khi nghe được anh đồng ý cho cô xuống xe, giọng điệu của cô trở nên thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều.
Khi cô muốn anh rời đi, cảm thấy áy náy và xấu hổ, Thu Tuỳ vẫn vô thức đưa tay chạm vào mũi.
Thẩm Tấn khẽ khịt mũi, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào vô lăng, một lúc sau anh mới mở cửa xe.
*
Sau khi cửa phòng được mở ra, Thu Tuỳ thoạt nhìn đã thấy Cố Trạch Tùng đang đứng ở lối vào.
Nhắc đến Cố Trạch Tùng, thực ra đã lâu rồi cô không liên lạc với anh.
Dù cảm giác xa lạ ngày càng tăng nhưng Thu Tuỳ vẫn không tránh khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên khi gặp lại người bạn cũ sau bao nhiêu năm gặp lại.
"Đã lâu không gặp", Cố Trạch Tùng không có chút nào kỳ quái, tự nhiên mở chủ đề, "Không nghĩ tới chính là cậu thuê nhà."
Thu Tuỳ lịch sự mỉm cười: "Không ngờ chủ nhà lại là cậu."
"Đừng vội hồi tưởng lại quá khứ", Trương Gia Ninh luôn làm mọi việc một cách mạnh mẽ kiên quyết, "Hãy xem nhà trước, nếu hài lòng thì có thể trực tiếp thuê."
Cùng với Cố Trạch Tùng, Thu Tuỳ đơn giản tham quan một chút căn nhà này.
Quả thực như Trương Gia Ninh đã nói, ngôi nhà này là một căn hộ tuyệt vời.
Gần tàu điện ngầm, tòa nhà chung cư có thang máy và bảo vệ, diện tích rộng hơn nhiều so với ngôi nhà đổ nát trước đây, có hai phòng ngủ và một phòng khách, được trang trí đẹp mắt, có điện nước, đối diện phía nam, cửa đóng mở bằng khóa mã số, trực tiếp giúp cho Thu Tuỳ loại bỏ nỗi lo thỉnh thoảng quên chìa khóa.
Đối với một người như Thu Tuỳ, người có nhiều kinh nghiệm thuê nhà, cô tạm thời không thể tìm ra sai sót nào.
Trương Gia Ninh vòng tay qua vai cô nói: "Thế nào chị em! Tớ nói với cậu rồi, cậu sẽ hài lòng với căn hộ này."
Thu Tùy thành thật gật đầu: "Quả thực tớ khá hài lòng, nhưng tiền thuê nhà hẳn là khá cao phải không?"
"Không phải tớ đã kể cho cậu nghe mọi chuyện rồi sao", Trương Gia Ninh nói một cách kiên quyết, "Chủ nhà là bạn của một người bạn của tớ và sẽ giảm giá cho cậu, chắc chắn sẽ nằm trong khả năng tài chính của cậu."
Thu Tuỳ miễn cưỡng vén mái tóc xõa ra sau tai.
Gần đây cô đã chuyển rất nhiều tiền cho gia đình Lê Nhàn và Du Thiệu Huy, nhưng cô chưa bao giờ nói với Trương Gia Ninh, nếu không, với tính khí của Trương Gia Ninh, cô ấy chắc chắn sẽ lại gây gổ lớn với gia đình đó.
Thu Tuỳ bây giờ không có nhiều tiền, Trương Gia Ninh chưa bao giờ thuê nhà hoặc sống một mình nên có khái niệm mơ hồ về tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt.
Phạm vi ngân sách được Trương Gia Ninh đề cập và phạm vi ngân sách trong lòng Thu Tuỳ hoàn toàn không giống nhau.
Thu Tuỳ mím môi dưới và nhìn quanh căn hộ một lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính vì hiện tại ngay cả cô cũng không thể tìm ra khuyết điểm nào trong căn hộ này, Thu Tuỳ biết rõ giá thuê căn hộ này trên thị trường sẽ cao đến mức nào——
Ít nhất cũng phải hơn ba nghìn, theo quy tắc bất thành văn là trả ba chọi một của Thượng Hải, đối với Thu Tùy mà nói, đó không phải là số tiền nhỏ.
Cô quay đầu nhìn Cố Trạch Tùng đang nhàn nhã uống trà trên ghế sô pha, bình tĩnh hỏi: "Tiền thuê căn hộ này một tháng là bao nhiêu?"
"Đặt cọc một lần, trả một lần", Cố Trạch Tùng duỗi hai ngón tay ra, "Hai ngàn một tháng."
Đừng nói đến Thu Tuỳ, ngay cả những người không hiểu rõ về thị trường cho thuê như Trương Gia Ninh cũng không khỏi sững sờ một lúc.
Dù sao Trương Gia Ninh cũng là người địa phương lớn lên ở Thượng Hải, tuy chưa từng thuê nhà ở bên ngoài nhưng cô biết giá thuê nhà như vậy chỉ có hai nghìn, nên vẫn đặt cọc một cái, trả một cái, thế là đủ, tiết kiệm cho Thu Tuỳ rất nhiều tiền.
"Chị em, cậu kiếm được rất nhiều tiền", Trương Gia Ninh hạ giọng thúc giục, "Không chậm trễ nữa, nhanh chóng quyết định đi, đi qua thôn này sẽ không có cửa hàng như thế này đâu."
Thu Tuỳ không đồng ý ngay, cô bất giác cau mày.
Cô và Cố Trạch Tùng đã lâu không gặp, dựa vào tình bạn nho nhỏ mà họ có từ nhiều năm trước, cô không nghĩ đủ để Cố Trạch Tùng nhượng bộ đến mức này.
Thu Tuỳ cũng biết rằng với bối cảnh gia đình của Cố Trạch Tùng, số tiền ít ỏi này có thể không được anh ta coi trọng chút nào.
Nhưng đối với Thu Tuỳ, một khi cô đồng ý với số tiền thuê như vậy, cô chắc chắn sẽ nợ Cố Trạch Tùng, dù là tiền hay ân huệ.
Thu Tuỳ thích các giao dịch công bằng với giá cả được niêm yết rõ ràng, Lê Nhàn và Du Thiệu Huy cũng làm cô càng thêm tin rằng không bao giờ có bánh miễn phí từ trên trời rơi xuống và họ đều đang bí mật ấn định giá.
Cô do dự một lúc nhưng vẫn không đồng ý ngay.
Thu Tuỳ hướng Cố Trạch Tùng lộ ra một nụ cười có lỗi: "Tôi sẽ suy nghĩ một lát, ba ngày sau sẽ cho cậu đáp án, được không?"
"Tất nhiên", Thu Tuỳ dừng lại và nói thêm, "Nếu cậu tìm được người thuê nhà phù hợp cho ngôi nhà của mình trong vòng ba ngày này, hãy trực tiếp cho thuê nó mà không cần lo lắng cho tôi."
"Không sao đâu", Cố Trạch Tùng có vẻ ngoài tuấn tú và nụ cười dịu dàng, anh dường như hiểu được mối quan tâm của Thu Tuỳ, và giải thích bằng một giọng nói tinh tế và bình tĩnh, "Căn hộ của tôi dù sao cũng đang trống, lúc cho thuê cũng không nghĩ kiếm nhiêu hay ít gì. Tôi chỉ muốn cho người thuê mà yêu thích sự sạch sẽ và dễ nói chuyện. Tình cờ tôi và cậu cũng là người quen nên chỉ giảm giá chút thôi, không cần để trong lòng."
Trời đã khuya và mưa vẫn không tạnh chút nào.
Thu Tùy gật đầu với Cố Trạch Tùng, kéo Trương Gia Ninh rời đi: "Được rồi, nếu tôi quyết định, tôi sẽ cho anh câu trả lời kịp thời. Tôi và Gia Ninh hiện tại ra về trước."
"Được rồi, vậy thì chúng ta hãy thêm WeChat trước để sau này có thể dễ dàng liên lạc", Cố Trạch Tùng nhặt chiếc áo khoác đen trên ghế sofa lên mặc vào, đứng dậy, khi Thu Tùy và Trương Gia Ninh đi tới cửa ra vào, anh nói, "Nói mới nhớ, năm cuối trung học của chúng ta, WeChat vẫn chưa trở nên phổ biến."
Thu Tùy gật đầu, cô thực sự bị căn hộ này hấp dẫn, lời giải thích vừa rồi của Cố Trạch Tùng khiến cô muốn từ chối ít hơn một chút.
Hơn nữa, dù bạn có đồng ý thuê căn hộ hay không thì cũng cần phải thông báo cho chủ nhà.
Thu Tuỳ đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Cô lấy điện thoại di động ra, đang định mở mã QR thì có ba tiếng gõ cửa nhịp nhàng.
Thu Tuỳ dừng tay: "Có ai gọi đồ mang về không?"
"Không", Trương Gia Ninh bối rối lắc đầu, "Tớ và Cố Trạch Tùng đã ăn tối rồi."
Thu Tuỳ: "Có thể là chuyển phát nhanh."
Trương Gia Ninh nhún nhún vai: "Mọi người cứ tiếp tục, tớ ra mở cửa nhìn xem."
Thu Tuỳ gật đầu, không để ý lắm.
Cô bật màn hình điện thoại lên và chuyển sang mã QR, ngay khi cô định đưa điện thoại cho Cố Trạch Tùng, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa khiến tim cô đập nhanh——
"Chờ đã."
Thu Tuỳ sửng số, bỗng chốc ngẩng đầu lên.
Thẩm Tấn dựa vào mép khung cửa, đút một tay vào túi, nhìn cô chằm chằm một cách trắng trợn và táo bạo, mang theo một tia uy hiếp mơ hồ không thể bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro