Bữa tiệc từ thi...
Td034
2024-09-17 09:30:06
Y Noãn vẫn không quên hỏi anh mục đích chính anh gọi điện cho cô.
" Ý Noãn chúng ta là bạn rồi đúng chứ? "
"Sao lại hỏi thế? "
" Nếu cô đã coi tôi là bạn, thì bạn bè lâu lâu gặp nhau không phải là chuyện bình thường sao "
Ý Noãn không biết nên nói gì, quả thật lời Dạ Phong Đình nói rất đúng, nhưng cô lại cứ vô thức đề phòng như vậy.
"Xin lỗi."
" Ây đừng xin lỗi, tôi không muốn áp lực cô như vậy, tôi cũng không phải có ý trách cô "
" Y Noãn nếu chúng ta đã là bạn tôi vẫn mong cả hai sẽ thoải mái với mối quan hệ này "
Ý Noãn gật đầu, tự nhủ với mình là lần sau phải chú ý hơn.
Dạ Phong Đình nhìn thấy nét mặt như mình đã làm sai của Y Noãn thì thấy đáng yêu vô cùng, vốn dĩ ban đầu định gọi cô ra đây đúng là có việc muốn nhờ cô giúp xem ra có thể lợi dụng lúc này mà ngỏ lời với Ý Noãn.
"Y Noãn thay vì xin lỗi tôi vậy giúp tôi chuyện này được không "
" Anh gài tôi à "
Dạ Phong Đình lắc đầu: " Là tuỳ cơ ứng biến "
Ý Noãn nheo mắt nhìn Dạ Phong Đình, con người này quả thật tâm cơ còn dám dụ cô.
"Giúp anh chuyện gì?"
"Cuốn tuần này có bữa tiệc từ thiện của nhà họ Hạ, tôi chưa tìm được bạn đi cùng mình, cô đi cùng tôi nhé? "
"Nhưng người ta sẽ không bắt buộc là phải hai người, xin lỗi tôi bận rồi không thể đi "- Ý Noãn từ chối, cô thực sự mong mình không vướng vào những chuyện gặp gỡ như vậy, dẫu sao chắc gì mọi người thấy cô xuất hiện sẽ vui vẻ?
" Chưa suy nghĩ đã từ chối sao?" - Dường như việc Ý Noãn từ chối là điều Dạ Phong Đình đoán trước.
" Tôi không phù hợp, anh vẫn nên tìm người khác "
"Ý Noãn nhưng tôi chỉ nghĩ ra cô là phù hợp nhất"
Y Noãn nhìn anh, Dạ Phong Đình nói vậy là có ý gì?
"Đừng hiểu lầm, vì tôi muốn có người đi cùng mình, mà cô lại là người duy nhất tôi nghĩ đến. Ý Noãn đồng ý đi được không "
"Cô yên tâm, tôi có thể đảm bảo không ai bàn tán gì về cô, nếu lúc đó cô không muốn ở lại tôi cũng sẽ lập tức đưa cô về "
Ý Noãn biết Dạ Phong Đình không có ý gì xấu với mình, nhưng cô vẫn không muốn tiếp xúc với mấy người trong buổi tiệc đó, là cô vẫn chưa đủ dũng cảm đối mặt?
Nhưng Dạ Phong Đình cũng đã nói, chỉ cần cô không thích là có thể đưa cô về ngay. Lưỡng lự hồi lâu Ý Noãn gật đầu đồng ý.
Đạt được câu trả lời mình muốn, Dạ Phong Đình vui vẻ nói: " Ý Noãn cảm ơn cô, vậy đi sáng chủ nhật chúng ta hẹn nhau ở đây luôn nhé, tôi sẽ đến đón cô cùng đi mua ít đồ rồi chiều chúng ta sẽ đến bữa tiệc "
"Được"
Đến sáng chủ nhật, Ý Noãn chỉ cần chuẩn bị bữa sáng cho Lục Thế Nam còn lại anh sẽ ở trên công ty và sửa soạn đến buổi từ thiện nên Ý Noãn có thể đi vào thời gian đó.
Thấy Lục Thế Nam đã đi, Ý Noãn cũng nhanh chóng chuẩn bị đồ đến chỗ hẹn ngày hôm qua với Dạ Phong Đình.
Khi hai người tới điểm hẹn, Dạ Phong Đình dắt Ý Noãn đến trung tâm thương mại lớn nhất ở Bắc Thành.
"Đến đây làm gì? " - Y Noãn mở lời hỏi.
Dạ Phong Đình phì cười, sao đôi lúc cô lại có nhiều câu hỏi ngây thơ như vậy.
"Mua cho cô ít đồ trang sức"
" Thực ra cũng nhất thiết không cần "
" Cần" - Anh dứt khoát trả lời, dẫn cô đến một cửa hàng trang sức trong đó.
"Kính chào quý khách" - Vị nhân viên trong cửa hàng thấy có khách bước vào thì cung kính chào hỏi.
" Lấy cho tôi bộ trang sức nào đẹp nhất ở đây, phải hợp với cô ấy "
"Anh đợi một chút chúng tôi sẽ tìm đúng yêu cầu cho anh "- Rồi vị nhân viên đó cùng một người khác trong cửa hàng bắt đầu lấy ra những bộ trang sức đúng với Dạ Phong Đình yêu cầu.
Cô nhân viên giới thiệu rất nhiều, Ý Noãn nghe mà chóng mặt, thực sự nhiều lần cô muốn nói với Dạ Phong Đình là không cần mua, nhưng anh đều đoán trước được mà cướp luôn lời của cô, không cho cô cơ hội nói ra.
" Đây đều là những mẫu mới ra, mỗi cửa hàng chúng tôi chỉ có một cái, số lượng nó không nhiều nếu lần này không mua sẽ không còn đâu ạ "
Dạ Phong Đình nhìn bộ trang sức lấp lánh trước mắt, gật gù cảm thán: " Được, vậy lấy bộ này "
Vị nhân viên vui mừng, hôm nay bọn họ trúng mánh lớn rồi vừa mở cửa đã gặp được vị khách tốt như vậy:
"Chúng tôi sẽ gói lại cho hai vị, hai vị ngồi đây đợi chúng tôi một lát "
"Cô thích bộ trang sức đó không "
"Nếu tôi nói không, thì anh sẽ trả lại sao"
"Đương nhiên là không rồi "
Thế thì hỏi cô có nghĩa lý gì? Ý Noãn chưa biết giá của bộ trang sức đó nhưng chắc chắn là rất đắt phải nói là cực đắt. Cô không thể nhận món quà lớn như vậy.
"Tôi không thể nhận được, giá trị của nó rất lớn "
" Ý Noãn, giá trị của cô còn lớn hơn bộ trang sức này, đừng lo về nó nữa được chứ. Buổi từ thiện tối nay thật lòng tôi rất muốn cô sẽ mang chúng "
" Ý Noãn chúng ta là bạn rồi đúng chứ? "
"Sao lại hỏi thế? "
" Nếu cô đã coi tôi là bạn, thì bạn bè lâu lâu gặp nhau không phải là chuyện bình thường sao "
Ý Noãn không biết nên nói gì, quả thật lời Dạ Phong Đình nói rất đúng, nhưng cô lại cứ vô thức đề phòng như vậy.
"Xin lỗi."
" Ây đừng xin lỗi, tôi không muốn áp lực cô như vậy, tôi cũng không phải có ý trách cô "
" Y Noãn nếu chúng ta đã là bạn tôi vẫn mong cả hai sẽ thoải mái với mối quan hệ này "
Ý Noãn gật đầu, tự nhủ với mình là lần sau phải chú ý hơn.
Dạ Phong Đình nhìn thấy nét mặt như mình đã làm sai của Y Noãn thì thấy đáng yêu vô cùng, vốn dĩ ban đầu định gọi cô ra đây đúng là có việc muốn nhờ cô giúp xem ra có thể lợi dụng lúc này mà ngỏ lời với Ý Noãn.
"Y Noãn thay vì xin lỗi tôi vậy giúp tôi chuyện này được không "
" Anh gài tôi à "
Dạ Phong Đình lắc đầu: " Là tuỳ cơ ứng biến "
Ý Noãn nheo mắt nhìn Dạ Phong Đình, con người này quả thật tâm cơ còn dám dụ cô.
"Giúp anh chuyện gì?"
"Cuốn tuần này có bữa tiệc từ thiện của nhà họ Hạ, tôi chưa tìm được bạn đi cùng mình, cô đi cùng tôi nhé? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng người ta sẽ không bắt buộc là phải hai người, xin lỗi tôi bận rồi không thể đi "- Ý Noãn từ chối, cô thực sự mong mình không vướng vào những chuyện gặp gỡ như vậy, dẫu sao chắc gì mọi người thấy cô xuất hiện sẽ vui vẻ?
" Chưa suy nghĩ đã từ chối sao?" - Dường như việc Ý Noãn từ chối là điều Dạ Phong Đình đoán trước.
" Tôi không phù hợp, anh vẫn nên tìm người khác "
"Ý Noãn nhưng tôi chỉ nghĩ ra cô là phù hợp nhất"
Y Noãn nhìn anh, Dạ Phong Đình nói vậy là có ý gì?
"Đừng hiểu lầm, vì tôi muốn có người đi cùng mình, mà cô lại là người duy nhất tôi nghĩ đến. Ý Noãn đồng ý đi được không "
"Cô yên tâm, tôi có thể đảm bảo không ai bàn tán gì về cô, nếu lúc đó cô không muốn ở lại tôi cũng sẽ lập tức đưa cô về "
Ý Noãn biết Dạ Phong Đình không có ý gì xấu với mình, nhưng cô vẫn không muốn tiếp xúc với mấy người trong buổi tiệc đó, là cô vẫn chưa đủ dũng cảm đối mặt?
Nhưng Dạ Phong Đình cũng đã nói, chỉ cần cô không thích là có thể đưa cô về ngay. Lưỡng lự hồi lâu Ý Noãn gật đầu đồng ý.
Đạt được câu trả lời mình muốn, Dạ Phong Đình vui vẻ nói: " Ý Noãn cảm ơn cô, vậy đi sáng chủ nhật chúng ta hẹn nhau ở đây luôn nhé, tôi sẽ đến đón cô cùng đi mua ít đồ rồi chiều chúng ta sẽ đến bữa tiệc "
"Được"
Đến sáng chủ nhật, Ý Noãn chỉ cần chuẩn bị bữa sáng cho Lục Thế Nam còn lại anh sẽ ở trên công ty và sửa soạn đến buổi từ thiện nên Ý Noãn có thể đi vào thời gian đó.
Thấy Lục Thế Nam đã đi, Ý Noãn cũng nhanh chóng chuẩn bị đồ đến chỗ hẹn ngày hôm qua với Dạ Phong Đình.
Khi hai người tới điểm hẹn, Dạ Phong Đình dắt Ý Noãn đến trung tâm thương mại lớn nhất ở Bắc Thành.
"Đến đây làm gì? " - Y Noãn mở lời hỏi.
Dạ Phong Đình phì cười, sao đôi lúc cô lại có nhiều câu hỏi ngây thơ như vậy.
"Mua cho cô ít đồ trang sức"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Thực ra cũng nhất thiết không cần "
" Cần" - Anh dứt khoát trả lời, dẫn cô đến một cửa hàng trang sức trong đó.
"Kính chào quý khách" - Vị nhân viên trong cửa hàng thấy có khách bước vào thì cung kính chào hỏi.
" Lấy cho tôi bộ trang sức nào đẹp nhất ở đây, phải hợp với cô ấy "
"Anh đợi một chút chúng tôi sẽ tìm đúng yêu cầu cho anh "- Rồi vị nhân viên đó cùng một người khác trong cửa hàng bắt đầu lấy ra những bộ trang sức đúng với Dạ Phong Đình yêu cầu.
Cô nhân viên giới thiệu rất nhiều, Ý Noãn nghe mà chóng mặt, thực sự nhiều lần cô muốn nói với Dạ Phong Đình là không cần mua, nhưng anh đều đoán trước được mà cướp luôn lời của cô, không cho cô cơ hội nói ra.
" Đây đều là những mẫu mới ra, mỗi cửa hàng chúng tôi chỉ có một cái, số lượng nó không nhiều nếu lần này không mua sẽ không còn đâu ạ "
Dạ Phong Đình nhìn bộ trang sức lấp lánh trước mắt, gật gù cảm thán: " Được, vậy lấy bộ này "
Vị nhân viên vui mừng, hôm nay bọn họ trúng mánh lớn rồi vừa mở cửa đã gặp được vị khách tốt như vậy:
"Chúng tôi sẽ gói lại cho hai vị, hai vị ngồi đây đợi chúng tôi một lát "
"Cô thích bộ trang sức đó không "
"Nếu tôi nói không, thì anh sẽ trả lại sao"
"Đương nhiên là không rồi "
Thế thì hỏi cô có nghĩa lý gì? Ý Noãn chưa biết giá của bộ trang sức đó nhưng chắc chắn là rất đắt phải nói là cực đắt. Cô không thể nhận món quà lớn như vậy.
"Tôi không thể nhận được, giá trị của nó rất lớn "
" Ý Noãn, giá trị của cô còn lớn hơn bộ trang sức này, đừng lo về nó nữa được chứ. Buổi từ thiện tối nay thật lòng tôi rất muốn cô sẽ mang chúng "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro