Chấp nhận
Td034
2024-09-17 09:30:06
Trong lòng Ý Noãn ngổn ngang, hai mắt cô đẫm nước mắt, mở miệng nói: Được. “
Một tiếng “ Được “ của Ý Noãn khiến hai vợ chồng họ Ý không dám tin, Bội Sam với hai mắt đỏ ửng nhìn cô hỏi lại: “ Con nói gì? “
“ Được. “ - Ý Noãn khó khăn lặp lại lần nữa, nếu đã không thể buông được, Ý Noãn lại không muốn tiếp tục ép buộc bản thân phải ân hận họ.
“ Ý Noãn con thực sự tha thứ cho bọn ta? “ - Bội Sam một lần nữa khóc nấc lên.
Ý Noãn im lặng, cô khẽ gật đầu.
Nhìn thấy cái gật đầu của Ý Noãn, Bội Sam lại càng nghẹn ngào, nhìn xem bọn họ dù có đối xử với cô tệ bạc ra sao Ý Noãn vẫn thương yêu bọn họ.
Nhìn sang Ý Lãng, sống chung với nhau bao nhiêu năm lần đầu tiên Bội Sam được nhìn thấy ông khóc, Ý Lãng nằm trên giường bệnh khóc nói thành lời, nước mắt ông chảy xuống nóng hổi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, chưa bao giờ ông cảm thấy hối hận với việc bản thân đã từng làm đến vậy.
Khó khăn lắm ông mới nói thành lời được một câu trọn vẹn: “ Bọn ta hứa sẽ đối xử tốt với con, Noãn Noãn. “
Xem như cho bọn họ một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội được yêu thương.
Sáng hôm sau, Bác Linh đã được xuất viện, ngồi trên giường phụ cô xếp đồ, Ý Noãn nhìn Bác Linh căn dặn: “ Hai ngày nay ở bệnh viện em không chịu ăn uống gì cả, sau khi trở về nhà nhớ chú ý ăn uống hơn. “ - Mới có hai ngày nhìn Bác Linh đã gầy đi thấy rõ.
“ Tươi tắn lên, em như vậy mẹ sẽ phát hiện đấy. “ - Ý Noãn động viên nói.
Mỗi Bác Linh trắng bệt, cô cố gượng cười bảo: “ Em biết rồi, chị đừng lo.
Làm sao có thể không lo, hai ngày nay Ý Noãn phải cùng Bác Linh nói dối mẹ cô để Bác Linh mới yên tâm ở bệnh viện hồi phục sức khoẻ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Bác Linh nói tiếp: “ Chị Ý Noãn, có chuyện này em nhờ chị nhé? “
Ý Noãn khựng lại, quan sát Bác Linh: “ Có chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?“
“ Em sẽ đi du học. “ - Bác Linh thình lình nói.
Ý Noãn bất ngờ hỏi lại: “ Du học? “
Bác Linh gật đầu nói tiếp: “ Học kì trước giáo sư có ngỏ ý muốn em đi qua Pháp nhưng vì lúc đó còn vướng bận nhiều thứ ở đây, hơn nữa em còn nhập học muộn hơn mọi người nên mới chần trừ không đồng ý. “ - Bây giờ thì ổn rồi, nếu trước kia không phải vì sợ phải xa Dương Anh Kiệt, cô cũng không đắn đo lâu như vậy.
Ý Noãn sợ Bác Linh là nhất thời tùy hứng nên hỏi lại: “ Em đã suy nghĩ kĩ chưa?
“ Rồi ạ, emkhông phải tuỳ hứng mà suy nghĩ đến. “ - Có cơ hội tốt như vậy cô cũng không muốn bỏ lỡ, vả lại đây là cơ hội tốt để cô giúp mẹ trả hết nợ.
Bác Linh rút ra một tấm thẻ ngân hàng, là tấm thẻ hôm đó Dương Anh Kiệt đưa cho cô: “ Chị giúp em trả lại cái thẻ này cho Dương Anh Kiệt được không?
Ánh mắt Ý Noãn lộ rõ sự không vui, cô nhìn Bác Linh gật đầu nói: “ Được, chị giúp em mang đi trả. “
‘Khi nào sẽ đi du học? “
“ Em đã hẹn với giáo sư ngày mai gặp mặt sẽ bàn kĩ hơn.
"
“ Thôi được, nếu đã suy nghĩ kĩ thì chị sẽ luôn ủng hộ em. Chỉ là.. em là người bạn đầu tiên của chị, em đi rồi chị có chút cô đơn. “
Bác Linh cũng không vui vẻ là mấy, nói thật cô vẫn lưu luyến mọi người ở đây: “ Em viết số điện thoại của em cho chị, khi nào chị gọi được nhớ gọi cho em đấy. “
Được rồi.
Sức khoẻ của Ý Lãng còn khá yếu, thời gian này Ý Noãn cố gắng thu xếp thường xuyên đến thăm ông.
Mặt mày Ý Lãng không giấu được sự vui mừng, ông nhìn cô đang dọn dẹp liền không nỡ mà bảo: “ Được rồi Ý Noãn à đừng lau nữa lát sẽ có người đến dọn, con mau ra đây ngồi nghỉ đi.
‘Cũng không có nhiều đồ lắm, con có thể dọn được. “
“ Nào không cần, mau lại đây ngồi cạnh ta.
Thấy Ý Lãng đã nói như vậy, Ý Noãn buông cái khăn lau bàn ra, đi lại cạnh giường ông kéo ghế ngồi xuống.
Cũng đã hai ngày cả nhà họ làm lành nhau, trong lòng Ý Lãng và Bội Sam có hơi sốt ruột nên bèn nói: “ Ý Noãn à, con là con gái ở ngoài một mình bọn ta không yên tâm, hay là con suy nghĩ đến việc về nhà ở với bọn ta đi? “ - Trong nhà thì rộng nhưng chỉ có hai người già sống với nhau, sức khoẻ của Ý Lãng cũng đang khoẻ hơn sau này có xuất viện nhìn nhà cửa vắng vẻ cũng có chút buồn rầu.
-
Ý Noãn chưa thể thích ứng nhanh với mọi chuyện, cô suy nghĩ cũng lên tiếng nói: “ Thời gian này vẫn chưa thích hợp lắm, con vẫn cần thời gian thích nghi. “ - Từ chỗ làm của cô đến nhà bọn họ cũng rất xa, không thể nói một tiếng chuyển về liền có thể chuyển về được.
Thấy Ý Noãn có suy nghĩ của mình, Ý Lãng sợ ép cô quá làm tình cảm lại thêm xa cách, nên chỉ đành hiện tại chấp nhận nghe theo mong muốn của cô.
Hai người nói chuyện với nhau một lát thì bên ngoài có người tiến vào, Ý Noãn thấy là Bội Sam cùng với ba mẹ Lục Thế Nam đến, cô lịch sự đứng lên chào hỏi một tiếng rồi nhường cho họ vào thăm Ý Lãng.
Sau vụ việc kia sáng tỏ cả Lục Trung Kiên và Cẩn Y mới gặp lại cô, nhìn thấy cô trong lòng hai người cũng tránh khỏi hổ thẹn dù sao để cô ra nông nỗi này cũng có phần của con trai họ nhúng tay vào.
Ba người nhìn nhau chào hỏi vài tiếng rồi Cẩn Y và Lục Trung Kiên hỏi thăm sức khoẻ Ý Lãng. Lúc nãy bọn họ cũng được biết gia đình Ý Lãng đã làm lành với nhau nên đối với sự xuất hiện của Ý Noãn cũng không quá bất ngờ.
Bây giờ nhìn sắc mặt Ý Lãng tuy còn nhợt nhạt nhưng khoé miệng lại vui vẻ không giấu được bọn họ cũng yên tâm hơn rất nhiều về sức khoẻ của ông. Xem ra mọi chuyện cũng dần đi vào hồi kết.
Một tiếng “ Được “ của Ý Noãn khiến hai vợ chồng họ Ý không dám tin, Bội Sam với hai mắt đỏ ửng nhìn cô hỏi lại: “ Con nói gì? “
“ Được. “ - Ý Noãn khó khăn lặp lại lần nữa, nếu đã không thể buông được, Ý Noãn lại không muốn tiếp tục ép buộc bản thân phải ân hận họ.
“ Ý Noãn con thực sự tha thứ cho bọn ta? “ - Bội Sam một lần nữa khóc nấc lên.
Ý Noãn im lặng, cô khẽ gật đầu.
Nhìn thấy cái gật đầu của Ý Noãn, Bội Sam lại càng nghẹn ngào, nhìn xem bọn họ dù có đối xử với cô tệ bạc ra sao Ý Noãn vẫn thương yêu bọn họ.
Nhìn sang Ý Lãng, sống chung với nhau bao nhiêu năm lần đầu tiên Bội Sam được nhìn thấy ông khóc, Ý Lãng nằm trên giường bệnh khóc nói thành lời, nước mắt ông chảy xuống nóng hổi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, chưa bao giờ ông cảm thấy hối hận với việc bản thân đã từng làm đến vậy.
Khó khăn lắm ông mới nói thành lời được một câu trọn vẹn: “ Bọn ta hứa sẽ đối xử tốt với con, Noãn Noãn. “
Xem như cho bọn họ một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội được yêu thương.
Sáng hôm sau, Bác Linh đã được xuất viện, ngồi trên giường phụ cô xếp đồ, Ý Noãn nhìn Bác Linh căn dặn: “ Hai ngày nay ở bệnh viện em không chịu ăn uống gì cả, sau khi trở về nhà nhớ chú ý ăn uống hơn. “ - Mới có hai ngày nhìn Bác Linh đã gầy đi thấy rõ.
“ Tươi tắn lên, em như vậy mẹ sẽ phát hiện đấy. “ - Ý Noãn động viên nói.
Mỗi Bác Linh trắng bệt, cô cố gượng cười bảo: “ Em biết rồi, chị đừng lo.
Làm sao có thể không lo, hai ngày nay Ý Noãn phải cùng Bác Linh nói dối mẹ cô để Bác Linh mới yên tâm ở bệnh viện hồi phục sức khoẻ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Bác Linh nói tiếp: “ Chị Ý Noãn, có chuyện này em nhờ chị nhé? “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý Noãn khựng lại, quan sát Bác Linh: “ Có chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?“
“ Em sẽ đi du học. “ - Bác Linh thình lình nói.
Ý Noãn bất ngờ hỏi lại: “ Du học? “
Bác Linh gật đầu nói tiếp: “ Học kì trước giáo sư có ngỏ ý muốn em đi qua Pháp nhưng vì lúc đó còn vướng bận nhiều thứ ở đây, hơn nữa em còn nhập học muộn hơn mọi người nên mới chần trừ không đồng ý. “ - Bây giờ thì ổn rồi, nếu trước kia không phải vì sợ phải xa Dương Anh Kiệt, cô cũng không đắn đo lâu như vậy.
Ý Noãn sợ Bác Linh là nhất thời tùy hứng nên hỏi lại: “ Em đã suy nghĩ kĩ chưa?
“ Rồi ạ, emkhông phải tuỳ hứng mà suy nghĩ đến. “ - Có cơ hội tốt như vậy cô cũng không muốn bỏ lỡ, vả lại đây là cơ hội tốt để cô giúp mẹ trả hết nợ.
Bác Linh rút ra một tấm thẻ ngân hàng, là tấm thẻ hôm đó Dương Anh Kiệt đưa cho cô: “ Chị giúp em trả lại cái thẻ này cho Dương Anh Kiệt được không?
Ánh mắt Ý Noãn lộ rõ sự không vui, cô nhìn Bác Linh gật đầu nói: “ Được, chị giúp em mang đi trả. “
‘Khi nào sẽ đi du học? “
“ Em đã hẹn với giáo sư ngày mai gặp mặt sẽ bàn kĩ hơn.
"
“ Thôi được, nếu đã suy nghĩ kĩ thì chị sẽ luôn ủng hộ em. Chỉ là.. em là người bạn đầu tiên của chị, em đi rồi chị có chút cô đơn. “
Bác Linh cũng không vui vẻ là mấy, nói thật cô vẫn lưu luyến mọi người ở đây: “ Em viết số điện thoại của em cho chị, khi nào chị gọi được nhớ gọi cho em đấy. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Được rồi.
Sức khoẻ của Ý Lãng còn khá yếu, thời gian này Ý Noãn cố gắng thu xếp thường xuyên đến thăm ông.
Mặt mày Ý Lãng không giấu được sự vui mừng, ông nhìn cô đang dọn dẹp liền không nỡ mà bảo: “ Được rồi Ý Noãn à đừng lau nữa lát sẽ có người đến dọn, con mau ra đây ngồi nghỉ đi.
‘Cũng không có nhiều đồ lắm, con có thể dọn được. “
“ Nào không cần, mau lại đây ngồi cạnh ta.
Thấy Ý Lãng đã nói như vậy, Ý Noãn buông cái khăn lau bàn ra, đi lại cạnh giường ông kéo ghế ngồi xuống.
Cũng đã hai ngày cả nhà họ làm lành nhau, trong lòng Ý Lãng và Bội Sam có hơi sốt ruột nên bèn nói: “ Ý Noãn à, con là con gái ở ngoài một mình bọn ta không yên tâm, hay là con suy nghĩ đến việc về nhà ở với bọn ta đi? “ - Trong nhà thì rộng nhưng chỉ có hai người già sống với nhau, sức khoẻ của Ý Lãng cũng đang khoẻ hơn sau này có xuất viện nhìn nhà cửa vắng vẻ cũng có chút buồn rầu.
-
Ý Noãn chưa thể thích ứng nhanh với mọi chuyện, cô suy nghĩ cũng lên tiếng nói: “ Thời gian này vẫn chưa thích hợp lắm, con vẫn cần thời gian thích nghi. “ - Từ chỗ làm của cô đến nhà bọn họ cũng rất xa, không thể nói một tiếng chuyển về liền có thể chuyển về được.
Thấy Ý Noãn có suy nghĩ của mình, Ý Lãng sợ ép cô quá làm tình cảm lại thêm xa cách, nên chỉ đành hiện tại chấp nhận nghe theo mong muốn của cô.
Hai người nói chuyện với nhau một lát thì bên ngoài có người tiến vào, Ý Noãn thấy là Bội Sam cùng với ba mẹ Lục Thế Nam đến, cô lịch sự đứng lên chào hỏi một tiếng rồi nhường cho họ vào thăm Ý Lãng.
Sau vụ việc kia sáng tỏ cả Lục Trung Kiên và Cẩn Y mới gặp lại cô, nhìn thấy cô trong lòng hai người cũng tránh khỏi hổ thẹn dù sao để cô ra nông nỗi này cũng có phần của con trai họ nhúng tay vào.
Ba người nhìn nhau chào hỏi vài tiếng rồi Cẩn Y và Lục Trung Kiên hỏi thăm sức khoẻ Ý Lãng. Lúc nãy bọn họ cũng được biết gia đình Ý Lãng đã làm lành với nhau nên đối với sự xuất hiện của Ý Noãn cũng không quá bất ngờ.
Bây giờ nhìn sắc mặt Ý Lãng tuy còn nhợt nhạt nhưng khoé miệng lại vui vẻ không giấu được bọn họ cũng yên tâm hơn rất nhiều về sức khoẻ của ông. Xem ra mọi chuyện cũng dần đi vào hồi kết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro