Chịu xin lỗi th...
Td034
2024-09-17 09:30:06
Đương nhiên Vũ Nghi Sương và Tố Giai Tuệ cũng không biết làm sao, việc này nằm ngoài dự đoán của họ.
Mọi người nghe xong, chốc lại mặt ai cũng đỏ bừng xấu hổ, lúc nãy họ nói Ý Noãn như vậy bây giờ lại cảm thấy như tự tát vào mặt mình vậy, chuyện này đúng thật không đâu vào đâu.
Thấy mặt mũi mọi người ai nấy cũng đều một vẻ, Dạ Phong Đình tắt con chip: "Nghe rõ hết rồi đúng không?
Đúng sai cũng rõ rồi "
Nhìn vẻ mặt run sợ của cô ta, Dạ Phong Đình nói: "Không ngờ đúng không? Lúc chúng tôi mua chiếc vòng này tôi cũng không ngờ sẽ có cơ hội dùng. Không phải tự dưng bộ trang sức này lại chỉ được bán mỗi cửa hàng một bộ thôi đâu, có nguyên nhân cả "
Ai nghe thì cũng rõ, đây là cửa hàng trang sức đắt tiền, cả cái Bắc Thành này cũng chỉ có trung tâm thương mại đó có cửa hàng đó. Ban đầu mọi người còn tưởng đắt vì đây là viên đá mài lên bộ trang sức này rất quý hay vì nguyên nhân nào đó, không nghĩ lại còn có chiêu trò trong chiếc vòng này.
Thật ra lúc Dạ Phong Đình đi tính tiền, anh cũng mới được biết, mà bên phía nhà sản xuất người ta cũng không tiết lộ trước chỉ khi người nào thanh toán mua hàng thì mới được tiết lộ ra ngoài.
Thật ra lúc nghe cô nhân viên đó giải thích Dạ Phong Đình cũng không dám chắc chắn hoàn toàn là Ý Noãn sẽ làm như vậy, nhưng mà anh vẫn lựa chọn tin cô, và đương nhiên cô cũng không làm anh thất vọng, chuyện này là tự cô ta một mình diễn.
Xoa xoa con chip trong tay, Dạ Phong Đình giải thích cho mọi người hiểu tại sao lại có con chip trong vòng tay này, rồi nhìn về Tố Giai Tuệ và Vũ Nghi Sương, mặt của hai người họ đã không giấu được tức giận nữa rồi.
" Hai cô không thấy mình nên nói gì à? "
" Y anh là gì "
Dạ Phong Đình nhìn hai người họ: " Hai cô vu khống cho bạn tôi mà không xin lỗi cô ấy một tiếng? "
Xin lỗi, xin lỗi ai cơ, xin lỗi Ý Noãn? Không thể nào! Tuyệt đối làm sao bọn họ lại chịu xin lỗi thứ hạ đẳng như Ý Noãn cho được.
Mọi người vẫn đang xì xào, lúc này mọi người biết rõ chân tướng rồi làm gì có ai còn bênh bọn họ, tất cả mọi người đều thấy cả hai đều sai, lúc nãy họ bắt Y Noãn xin lỗi như nào, bây giờ lại bị ngược lại như thế.
Nghĩ một hồi Vũ Nghi Sương lên tiếng giải oan cho mình: " Giám đốc Dạ, chúng tôi đúng là đã sai khi chưa rõ sự việc mà đã nói cô Ý như thế, nhưng mà không phải đều tại cô nhân viên kia diễn quá đỉnh sao? Chúng tôi làm sao biết được tất cả là do cô ta cố tình, như vậy là uổng công lòng tốt của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn giúp cô ta thôi "
Thật ra Vũ Nghi Sương nói vậy cũng không sai, mọi người lại lần nữa đồng tình với ý kiến đó của cô ta, nếu suy xét kĩ quả thật người cần xin lỗi là cô nhân viên kia chứ Vũ Nghi Sương và Tố Giai Tuệ cũng đâu có sai?
Dạ Phong Đìng chỉ lạnh lùng nói hai từ: " Phải không?"
Dạ Phong Đình phải công nhận Vũ Nghi Sương rất giỏi chọc giận anh, cô ta rất thông minh nhưng lại không biết sử dụng sự thông minh của mình, nên suy xét một hồi cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn bị người ta lợi dụng, mà người như Tố Giai Tuệ lại thông minh vô cùng từ nãy giờ chả nói câu nào, để một mình Vũ Nghi Sương đứng ra bảo vệ mình.
Cô nhân viên thực sự không ngờ họ lại đùn đẩy hết trách nhiệm lên cô, bây giờ cô nói gì? Mà nói rồi sẽ có người tin sao? Loại người như cô ta trong xã hội này mãi vẫn sẽ bị khinh thường như vậy.
Chỉ thấy Ý Noãn nhìn sự tình một hồi, kéo tay Dạ Phong Đình nói: "Chuyện này dừng lại được rồi, dù sao tôi cũng được giải oan, không cần làm lớn lên đâu, anh tha cho cô ấy đi "
Ý Noãn đủ biết được chuyện này phía sau là ai làm, trước đây cô không hiểu nhưng sau khi đi làm rồi Ý Noãn hiểu được kiếm một công việc cực khổ như nào, hôm nay cô ta làm vậy dù xuất phát vì nguyên nhân gì nhưng Ý Noãn vẫn đoán được đều liên quan đến tiền. Mà đã vậy thì cũng không cần chấp nhặt nữa.
Nhìn Ý Noãn, cô thấy hối hận rồi cô biết là mình ham tiền như số tiền lúc nãy Vũ Nghi Sương đưa cho cô, cô có thể lấy tiền đó mua sữa cho em gái mình, nhưng cái giá phải trả bây giờ lại đắt hơn rất nhiều.
Không cần Dạ Phong Đình nhắc nhở cô ta tự cúi đầu, như muốn quỳ xuống mà thật lòng nói: " Là lỗi tôi là tôi tự vu oan cho cô Ý, mong cô đừng để bụng mà nhận lời xin lỗi của tôi. Thành thật xin lỗi cô. "
Hạ Lý thấy bữa tiệc của mình bị cô nhân viên kia phá hỏng như vậy thì rất tức giận, ông kêu người lôi cô ta xuống, lập tức nhanh chóng đuổi việc.
Rồi quay ra khách sáo nhìn Y Noãn và Dạ Phong Đình: " Để hai người có trải nghiệm không tốt rồi, là ta chưa chu đáo, cho ta xin lỗi hai người nhé "
Hai người biết chuyện này Hạ Lý làm sao kiểm soát được hết mà trách ông nên vui vẻ nói không sao, cũng không để bụng chuyện đó.
Mọi người nghe xong, chốc lại mặt ai cũng đỏ bừng xấu hổ, lúc nãy họ nói Ý Noãn như vậy bây giờ lại cảm thấy như tự tát vào mặt mình vậy, chuyện này đúng thật không đâu vào đâu.
Thấy mặt mũi mọi người ai nấy cũng đều một vẻ, Dạ Phong Đình tắt con chip: "Nghe rõ hết rồi đúng không?
Đúng sai cũng rõ rồi "
Nhìn vẻ mặt run sợ của cô ta, Dạ Phong Đình nói: "Không ngờ đúng không? Lúc chúng tôi mua chiếc vòng này tôi cũng không ngờ sẽ có cơ hội dùng. Không phải tự dưng bộ trang sức này lại chỉ được bán mỗi cửa hàng một bộ thôi đâu, có nguyên nhân cả "
Ai nghe thì cũng rõ, đây là cửa hàng trang sức đắt tiền, cả cái Bắc Thành này cũng chỉ có trung tâm thương mại đó có cửa hàng đó. Ban đầu mọi người còn tưởng đắt vì đây là viên đá mài lên bộ trang sức này rất quý hay vì nguyên nhân nào đó, không nghĩ lại còn có chiêu trò trong chiếc vòng này.
Thật ra lúc Dạ Phong Đình đi tính tiền, anh cũng mới được biết, mà bên phía nhà sản xuất người ta cũng không tiết lộ trước chỉ khi người nào thanh toán mua hàng thì mới được tiết lộ ra ngoài.
Thật ra lúc nghe cô nhân viên đó giải thích Dạ Phong Đình cũng không dám chắc chắn hoàn toàn là Ý Noãn sẽ làm như vậy, nhưng mà anh vẫn lựa chọn tin cô, và đương nhiên cô cũng không làm anh thất vọng, chuyện này là tự cô ta một mình diễn.
Xoa xoa con chip trong tay, Dạ Phong Đình giải thích cho mọi người hiểu tại sao lại có con chip trong vòng tay này, rồi nhìn về Tố Giai Tuệ và Vũ Nghi Sương, mặt của hai người họ đã không giấu được tức giận nữa rồi.
" Hai cô không thấy mình nên nói gì à? "
" Y anh là gì "
Dạ Phong Đình nhìn hai người họ: " Hai cô vu khống cho bạn tôi mà không xin lỗi cô ấy một tiếng? "
Xin lỗi, xin lỗi ai cơ, xin lỗi Ý Noãn? Không thể nào! Tuyệt đối làm sao bọn họ lại chịu xin lỗi thứ hạ đẳng như Ý Noãn cho được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người vẫn đang xì xào, lúc này mọi người biết rõ chân tướng rồi làm gì có ai còn bênh bọn họ, tất cả mọi người đều thấy cả hai đều sai, lúc nãy họ bắt Y Noãn xin lỗi như nào, bây giờ lại bị ngược lại như thế.
Nghĩ một hồi Vũ Nghi Sương lên tiếng giải oan cho mình: " Giám đốc Dạ, chúng tôi đúng là đã sai khi chưa rõ sự việc mà đã nói cô Ý như thế, nhưng mà không phải đều tại cô nhân viên kia diễn quá đỉnh sao? Chúng tôi làm sao biết được tất cả là do cô ta cố tình, như vậy là uổng công lòng tốt của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn giúp cô ta thôi "
Thật ra Vũ Nghi Sương nói vậy cũng không sai, mọi người lại lần nữa đồng tình với ý kiến đó của cô ta, nếu suy xét kĩ quả thật người cần xin lỗi là cô nhân viên kia chứ Vũ Nghi Sương và Tố Giai Tuệ cũng đâu có sai?
Dạ Phong Đìng chỉ lạnh lùng nói hai từ: " Phải không?"
Dạ Phong Đình phải công nhận Vũ Nghi Sương rất giỏi chọc giận anh, cô ta rất thông minh nhưng lại không biết sử dụng sự thông minh của mình, nên suy xét một hồi cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn bị người ta lợi dụng, mà người như Tố Giai Tuệ lại thông minh vô cùng từ nãy giờ chả nói câu nào, để một mình Vũ Nghi Sương đứng ra bảo vệ mình.
Cô nhân viên thực sự không ngờ họ lại đùn đẩy hết trách nhiệm lên cô, bây giờ cô nói gì? Mà nói rồi sẽ có người tin sao? Loại người như cô ta trong xã hội này mãi vẫn sẽ bị khinh thường như vậy.
Chỉ thấy Ý Noãn nhìn sự tình một hồi, kéo tay Dạ Phong Đình nói: "Chuyện này dừng lại được rồi, dù sao tôi cũng được giải oan, không cần làm lớn lên đâu, anh tha cho cô ấy đi "
Ý Noãn đủ biết được chuyện này phía sau là ai làm, trước đây cô không hiểu nhưng sau khi đi làm rồi Ý Noãn hiểu được kiếm một công việc cực khổ như nào, hôm nay cô ta làm vậy dù xuất phát vì nguyên nhân gì nhưng Ý Noãn vẫn đoán được đều liên quan đến tiền. Mà đã vậy thì cũng không cần chấp nhặt nữa.
Nhìn Ý Noãn, cô thấy hối hận rồi cô biết là mình ham tiền như số tiền lúc nãy Vũ Nghi Sương đưa cho cô, cô có thể lấy tiền đó mua sữa cho em gái mình, nhưng cái giá phải trả bây giờ lại đắt hơn rất nhiều.
Không cần Dạ Phong Đình nhắc nhở cô ta tự cúi đầu, như muốn quỳ xuống mà thật lòng nói: " Là lỗi tôi là tôi tự vu oan cho cô Ý, mong cô đừng để bụng mà nhận lời xin lỗi của tôi. Thành thật xin lỗi cô. "
Hạ Lý thấy bữa tiệc của mình bị cô nhân viên kia phá hỏng như vậy thì rất tức giận, ông kêu người lôi cô ta xuống, lập tức nhanh chóng đuổi việc.
Rồi quay ra khách sáo nhìn Y Noãn và Dạ Phong Đình: " Để hai người có trải nghiệm không tốt rồi, là ta chưa chu đáo, cho ta xin lỗi hai người nhé "
Hai người biết chuyện này Hạ Lý làm sao kiểm soát được hết mà trách ông nên vui vẻ nói không sao, cũng không để bụng chuyện đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro