Day dứt
Td034
2024-09-17 09:30:06
Cảnh sát đi vào, mọi người đều bàng hoàng mà đứng lên.
Chỉ thấy hai vị cảnh sát cúi đầu chào, Lục Trung Kiên lên tiếng hỏi: " Hai vị hôm nay đến nhà tôi là.? "
"Chúng tôi được lệnh bắt cô Tố Giai Tuệ, cô ta có liên quan đến vụ bắt cóc giết người. "
Mọi người đều choáng ngợp, Bội Sam và Cẩn Y sợ hãi lập tức tránh xa cô ta ra, Lục Trung Kiên hỏi lại: "Anh không nhận nhầm người chứ, cô ta thật sao? "
" Không thể nhầm được, hơn nữa Lục tổng là người giúp chúng tôi điều tra thông tin cô ta. "
"Ông nói sao, con trai tôi cũng có trong vụ này? " - Cẩn Y khó tin hỏi.
"Phải, cô ta cùng với đồng bọn của mình sáng nay đã bắt cóc một người phụ nữ tên Ý Noãn, hiện cô ấy đang được điều trị trong bệnh viện. Còn cô mau theo chúng tôi về đồn lấy lời khai. "
Tố Giai Tuệ giãy giụa: " Không.. tôi không có đừng bắt tôi đi.." - Cô ta nắm lấy chân Cẩn Y cầu xin: " Bác bác giúp con, con không có làm. "
Bội Sam hô hấp không thông, bà khó khăn mà lên tiếng hỏi lại vị cảnh sát: "Anh nói người phụ nữ bị bắt cóc tên là Ý Noãn? "
" Phải." - Nói rồi vị cảnh sát lôi mạnh Tố Giai Tuệ ra ngoài, không để cô ta gào thét nữa.
" Cảm ơn mọi người đã hợp tác. "
Cảnh sát đi rồi, Bội Sam cũng không đứng vững nữa đầu óc bà choáng váng, trong miệng không ngừng lẩm bấm:
" Y Noãn, Y Noãn."
Ý Lãng thấy thế nhanh chóng qua đỡ bà: " Bà bình tĩnh lại. "
Bội Sam lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống: " Ông kêu tôi bình tĩnh thế nào nếu thật sự là Ý Noãn.."
Ý Lãng nghe đến đây, sắc mặt sà sầm ông cũng không dám nghĩ đến hậu quả mà hiện giờ cô còn đang ở trong bệnh viện.. nếu thực sự là Ý Noãn sao? Tuyệt giao quan hệ với cô gần bốn năm nay nhưng đây là lần đầu tiên ông mong Ý Noãn sẽ bình an vô sự. •)
"Bội Sam à bình tĩnh, bây giờ tôi gọi điện cho Thế Nam hỏi rõ. "- Nói rồi Cẩn Y lấy điện thoại gọi vào số của Lục Thế Nam.
Y Noãn đã được đưa vào trong cấp cứu, Hoàng Kì Văn đang ở bên trong tiến hành ca phẫu thuật, ngoài cái tay bị băng bó còn phải khám tổng quát cho Ý Noãn mới đưa ra được kết luận lời hắn ta nói có phải sự thật hay không.
Lục Thế Nam ngồi trên băng ghế dài ở khu vực chờ bệnh nhân, anh chỉ có thể tầm cầu mong Y Noãn chỉ bị gãy tay, ngồi đợi một tiếng nhưng anh có cảm giác như một ngày đã qua, không lúc nào lồng ngực không cảm thấy bất an.
Tiếng chuông điện thoại kêu lên dời sự chú ý của anh từ cánh cửa phòng phẫu thuật nhìn xuống điện thoại, thấy là mẹ gọi Lục Thế Nam cũng lập tức bắt máy: " Con nghe đây. "
" Con đang ở đâu? "
Lục Thế Nam đoán cảnh sát đến nhà đương nhiên ba mẹ đã biết chuyện này, anh cũng không có ý định giấu:
"Bệnh viện ạ. "
Bà hỏi thêm: " Lúc nãy cảnh sát đến đây có nói.. người trong bệnh viện thực sự là Ý Noãn sao? "
Anh không nghĩ mẹ sẽ hỏi thăm Ý Noãn, anh hỏi ngược lại: "Sao mẹ lại hỏi con câu này? "
" Thế Nam, ba mẹ cô ấy đang ở với mẹ. "
Lục Thế Nam xoa thái dương đến nước này rồi anh cũng chỉ có thể nói: " Là Ý Noãn. "
Anh không rõ bên kia thế nào chỉ thấy Cẩn Y lập tức cúp máy, anh còn nghe loáng thoáng có tiếng khóc rất thảm thương.
Ngó qua bên phải, Bác Linh lúc này đã không kìm được nước mắt cô khóc nấc lên từng đợt. Dương Anh Kiệt xót thương vô cùng nhưng cũng chỉ có thể ôm cô trấn an: " Tin anh, anh chắc chắn với em Ý Noãn sẽ không sao."
Lục Thế Nam dựa vào ghế, anh lấy tay che lên trán mình, trong khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều về tình cảm của mình. Lục Thế Nam không dám nghĩ đến mình sẽ yêu Ý Noãn rõ ràng điều đó khá vô lý nhưng khi anh có thể huy hôn với Tố Giai Tuệ và sau vụ việc này anh mới rõ thực sự mình thích Ý Noãn, vì thích nên mới tức giận khi cô đòi nghỉ việc, vì thích nên mới không muốn để cô ngủ ở ngoài đường, cũng vì thích nên mới đau lòng muốn trao những thứ tốt đẹp nhất cho cô nhưng liệu sau mọi chuyện Y Noãn còn tha thứ cho anh không?
Một lúc sau trên hành lang dài vô tận, ba người nghe thấy có tiếng bước chân đến gần là ba mẹ Lục Thế Nam với
Bội Sam và Lục Trung Kiên đến.
Còn có cả A Sênh phía sau, Bội Sam lật đật chạy về phía Lục Thế Nam: " Ý Noãn, con bé sao rồi." - trên cả đoạn đường đi bà đã lo lắng vô cùng, cũng rất ân hận về bản thân đã ích kỷ, không đối xử thật tốt với Ý Noãn cho đến khi cô đi xa mới bắt đầu hoài niệm, hối tiếc bản thân ngày xưa ỷ vào sự hiện diện của cô mà không làm tròn trách nhiệm của người mẹ.
Lục Trung Kiên nhìn Bội Sam rồi nhìn ông bạn thân của mình, từ nãy giờ Ý Lãng vẫn im lặng nửa chữ cũng không nói. Ông nhìn mà chỉ thở dài vì ông biết ông bạn mình trong lòng rõ ràng đang rất day dứt.
Lục Thế Nam trả lời câu hỏi của Bội Sam: " Vẫn còn đang kiểm tra bên trong." - Dứt câu anh cũng không quên quay lại ngó nhìn phòng phẫu thuật sáng đèn, không nghĩ thời gian khám tổng quát của Ý Noãn lại lâu như vậy.
Chỉ thấy hai vị cảnh sát cúi đầu chào, Lục Trung Kiên lên tiếng hỏi: " Hai vị hôm nay đến nhà tôi là.? "
"Chúng tôi được lệnh bắt cô Tố Giai Tuệ, cô ta có liên quan đến vụ bắt cóc giết người. "
Mọi người đều choáng ngợp, Bội Sam và Cẩn Y sợ hãi lập tức tránh xa cô ta ra, Lục Trung Kiên hỏi lại: "Anh không nhận nhầm người chứ, cô ta thật sao? "
" Không thể nhầm được, hơn nữa Lục tổng là người giúp chúng tôi điều tra thông tin cô ta. "
"Ông nói sao, con trai tôi cũng có trong vụ này? " - Cẩn Y khó tin hỏi.
"Phải, cô ta cùng với đồng bọn của mình sáng nay đã bắt cóc một người phụ nữ tên Ý Noãn, hiện cô ấy đang được điều trị trong bệnh viện. Còn cô mau theo chúng tôi về đồn lấy lời khai. "
Tố Giai Tuệ giãy giụa: " Không.. tôi không có đừng bắt tôi đi.." - Cô ta nắm lấy chân Cẩn Y cầu xin: " Bác bác giúp con, con không có làm. "
Bội Sam hô hấp không thông, bà khó khăn mà lên tiếng hỏi lại vị cảnh sát: "Anh nói người phụ nữ bị bắt cóc tên là Ý Noãn? "
" Phải." - Nói rồi vị cảnh sát lôi mạnh Tố Giai Tuệ ra ngoài, không để cô ta gào thét nữa.
" Cảm ơn mọi người đã hợp tác. "
Cảnh sát đi rồi, Bội Sam cũng không đứng vững nữa đầu óc bà choáng váng, trong miệng không ngừng lẩm bấm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Y Noãn, Y Noãn."
Ý Lãng thấy thế nhanh chóng qua đỡ bà: " Bà bình tĩnh lại. "
Bội Sam lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống: " Ông kêu tôi bình tĩnh thế nào nếu thật sự là Ý Noãn.."
Ý Lãng nghe đến đây, sắc mặt sà sầm ông cũng không dám nghĩ đến hậu quả mà hiện giờ cô còn đang ở trong bệnh viện.. nếu thực sự là Ý Noãn sao? Tuyệt giao quan hệ với cô gần bốn năm nay nhưng đây là lần đầu tiên ông mong Ý Noãn sẽ bình an vô sự. •)
"Bội Sam à bình tĩnh, bây giờ tôi gọi điện cho Thế Nam hỏi rõ. "- Nói rồi Cẩn Y lấy điện thoại gọi vào số của Lục Thế Nam.
Y Noãn đã được đưa vào trong cấp cứu, Hoàng Kì Văn đang ở bên trong tiến hành ca phẫu thuật, ngoài cái tay bị băng bó còn phải khám tổng quát cho Ý Noãn mới đưa ra được kết luận lời hắn ta nói có phải sự thật hay không.
Lục Thế Nam ngồi trên băng ghế dài ở khu vực chờ bệnh nhân, anh chỉ có thể tầm cầu mong Y Noãn chỉ bị gãy tay, ngồi đợi một tiếng nhưng anh có cảm giác như một ngày đã qua, không lúc nào lồng ngực không cảm thấy bất an.
Tiếng chuông điện thoại kêu lên dời sự chú ý của anh từ cánh cửa phòng phẫu thuật nhìn xuống điện thoại, thấy là mẹ gọi Lục Thế Nam cũng lập tức bắt máy: " Con nghe đây. "
" Con đang ở đâu? "
Lục Thế Nam đoán cảnh sát đến nhà đương nhiên ba mẹ đã biết chuyện này, anh cũng không có ý định giấu:
"Bệnh viện ạ. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà hỏi thêm: " Lúc nãy cảnh sát đến đây có nói.. người trong bệnh viện thực sự là Ý Noãn sao? "
Anh không nghĩ mẹ sẽ hỏi thăm Ý Noãn, anh hỏi ngược lại: "Sao mẹ lại hỏi con câu này? "
" Thế Nam, ba mẹ cô ấy đang ở với mẹ. "
Lục Thế Nam xoa thái dương đến nước này rồi anh cũng chỉ có thể nói: " Là Ý Noãn. "
Anh không rõ bên kia thế nào chỉ thấy Cẩn Y lập tức cúp máy, anh còn nghe loáng thoáng có tiếng khóc rất thảm thương.
Ngó qua bên phải, Bác Linh lúc này đã không kìm được nước mắt cô khóc nấc lên từng đợt. Dương Anh Kiệt xót thương vô cùng nhưng cũng chỉ có thể ôm cô trấn an: " Tin anh, anh chắc chắn với em Ý Noãn sẽ không sao."
Lục Thế Nam dựa vào ghế, anh lấy tay che lên trán mình, trong khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều về tình cảm của mình. Lục Thế Nam không dám nghĩ đến mình sẽ yêu Ý Noãn rõ ràng điều đó khá vô lý nhưng khi anh có thể huy hôn với Tố Giai Tuệ và sau vụ việc này anh mới rõ thực sự mình thích Ý Noãn, vì thích nên mới tức giận khi cô đòi nghỉ việc, vì thích nên mới không muốn để cô ngủ ở ngoài đường, cũng vì thích nên mới đau lòng muốn trao những thứ tốt đẹp nhất cho cô nhưng liệu sau mọi chuyện Y Noãn còn tha thứ cho anh không?
Một lúc sau trên hành lang dài vô tận, ba người nghe thấy có tiếng bước chân đến gần là ba mẹ Lục Thế Nam với
Bội Sam và Lục Trung Kiên đến.
Còn có cả A Sênh phía sau, Bội Sam lật đật chạy về phía Lục Thế Nam: " Ý Noãn, con bé sao rồi." - trên cả đoạn đường đi bà đã lo lắng vô cùng, cũng rất ân hận về bản thân đã ích kỷ, không đối xử thật tốt với Ý Noãn cho đến khi cô đi xa mới bắt đầu hoài niệm, hối tiếc bản thân ngày xưa ỷ vào sự hiện diện của cô mà không làm tròn trách nhiệm của người mẹ.
Lục Trung Kiên nhìn Bội Sam rồi nhìn ông bạn thân của mình, từ nãy giờ Ý Lãng vẫn im lặng nửa chữ cũng không nói. Ông nhìn mà chỉ thở dài vì ông biết ông bạn mình trong lòng rõ ràng đang rất day dứt.
Lục Thế Nam trả lời câu hỏi của Bội Sam: " Vẫn còn đang kiểm tra bên trong." - Dứt câu anh cũng không quên quay lại ngó nhìn phòng phẫu thuật sáng đèn, không nghĩ thời gian khám tổng quát của Ý Noãn lại lâu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro