Đi lạc
Td034
2024-09-17 09:30:06
Ý Noãn tròn xoe đôi mắt của mình nhìn anh.
Lục Thế Nam nghe Ý Noãn nói cảm ơn mình nhìn vào đôi mắt của cô, anh cảm thấy mình không cách nào nhìn thẳng vào đó được. Liền lấy tay cuộn lại, ho một tiếng mới nói: " Không có gì "
Đến ngày công tác cuối cùng, trùng hợp sao tối hôm đó lại tổ chức lễ hội ở đường phố, trên các trang báo và tivi lên tin rất nhiều.
Nhìn mọi thứ được trang trí sặc sỡ trên đường, Y Noãn ngồi ở nhà xem tivi muốn đi vô cùng.
Nhưng quan trọng vẫn là Lục Thế Nam, đắn đo một hồi Ý Noãn vẫn quyết định sẽ ngỏ lời xin anh đi.
Chẳng hiểu sao lần này Lục Thế Nam lại dễ tính như vậy, Ý Noãn vừa mở lời Lục Thế Nam đã đồng ý cho cô đi nhưng với điều kiện anh sẽ đi cùng cô.
Ý Noãn có hơi bất ngờ, dẫu sao nơi náo nhiệt cũng đâu phù hợp với Lục Thế Nam, hỏi nhiều sợ anh lại đổi ý Ý Noãn chỉ đành gật đầu xem như mình đã hiểu rồi chấp nhận đi cùng với anh.
Tối đến hai người đã có mặt tại con đường tổ chức lễ hội, phải nói hôm nay rất đông.
Y Noãn nhìn mọi người chen lấn nhau như thế trong lòng có chút hoảng, hình ảnh này lại gợi cho cô nhớ đến lúc trong tù, cũng đế bảo vệ quyền lợi của mình mà họ cũng chen lấn nhau như vậy.
Nhìn thấy Ý Noãn đứng bất động, Lục Thế Nam tưởng cô không thích ứng được liền mau chóng dắt tay Ý Noãn dẫn cô vào trong.
Y Noãn sau khi cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay, cả cơ thể như theo quán tính mà đổ dồn về phía trước khi cô nhìn kĩ lại thì thấy Lục Thế Nam đã nắm tay mình đi vào bên trong...
Trong đây lại không đông như ở ngoài, vào được đây Ý Noãn cũng lập tức rút tay lại không để Lục Thế Nam tiếp tục nắm.
Nhận thấy tâm trạng Ý Noãn cứ bất thường, mà cô cũng bài xích khi anh lại gần, Lục Thế Nam cau có hỏi Ý Noãn:
"Khó chịu tôi như vậy?"
Y Noãn không nghĩ Lục Thế Nam lại để ý đến: " Không phải như thế" - Đúng thật là cô không thấy khó chịu nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô muốn gần gũi với anh.
Chẳng phải thấy mình không bám lấy, Lục Thế Nam nên vui sao? Trước đây anh muốn mà không được... giờ được rồi thì lại tức giận với cô.
Bỏ qua chuyện này hai người lại trở về trạng thái ban đầu là đi cùng nhau, nhìn nơi nào cũng náo nhiệt Y Noãn thích mê.
Cũng có thế là sau ảnh hưởng của ba năm trước, so với việc làm quen với bốn bức tường thì không khí ngoài này khiến Ý Noãn an tâm hơn nhiều, nên cô mới trở nên yêu thích việc được đi nhiều nơi như vậy.
Lượng khách cũng bắt đầu đông hơn, Lục Thế Nam lo hai người sẽ có khả năng đi lạc nên anh dặn: " Đi cạnh tôi một chút, nếu không lát tôi sẽ lạc mất cô "
Y Noãn gật đầu cho có, cô không chú ý hoàn toàn vào lời Lục Thế Nam nói, mọi thứ xung quanh hấp dẫn Y Noãn hơn..
Quả nhiên nhưng Lục Thế Nam đã đoán, khoảng hai mươi phút sau cả hai đều không thấy đối phương đâu...
Lúc đó hai người vẫn đi bên cạnh nhau, nhưng quầy đồ ăn lại thu hút cái nhìn của Ý Noãn, cô liền quên mất Lục Thế Nam mà chạy đi vào tiệm đồ ăn đó.
Còn Lục Thế Nam sau khi quay người qua bên cạnh lại chẳng thấy Ý Noãn đâu, anh bắt đầu hoảng loạn không biết cô đã chạy đi đâu.
Y Noãn nhỏ người như vậy, nhìn tốp người xung quanh mình, Lục Thế Nam cũng không thể nhìn thấy cô.
Định lấy điện thoại ra gọi cho cô, anh lại nhớ đến: "Ý Noãn làm gì có điện thoại? " - Giờ anh mới thấy không có điện thoại lại phiền phức như nào.
"Chậc" - Nói xong câu này, Lục Thế Nam bắt đầu bình tĩnh hơn mà đi xung quanh tìm Ý Noãn.
Mãi vẫn không tìm được Ý Noãn trong lòng Lục Thế Nam bắt đầu bất an, anh không biết được cô đã đi đâu. Suy nghĩ một lúc cũng chỉ còn một cách tìm ra Y Noãn..
Bên này Ý Noãn sau khi mua được cái bánh mình yêu thích, cô mới nhận ra Lục Thế Nam biến mất rồi?
Bắt đầu nhớ lại cô mới biết là tại mình tự tiện đi lung tung mà không nói tiếng nào với anh, nhìn mọi người đi qua đi lại Ý Noãn cũng có chút lo.
Trong người lại không có điện thoại, cô cũng không nhớ rõ mình đã đi lạc với Lục Thế Nam trong bao lâu, bây giờ làm sao tìm được Lục Thế Nam?
Ý Noãn suy nghĩ đến liệu anh có đang tức giận cô không? Cầm chặt túi bánh trong tay Ý Noãn nhìn xuống có hai cái bánh, một cái Ý Noãn mua cho mình một cái cô mua cho Lục Thế Nam, vẫn còn nóng hổi nhưng nào còn lo thời gian ăn, việc cấp bách bây giờ cô phải đi tìm Lục Thế Nam.
Y Noãn cũng bắt đầu đi xung quanh tìm anh, cô cũng hỏi có hỏi mọi người nhưng ai nấy cũng đều lắc đầu.
Đi như thế Y Noãn cũng bắt đầu thấm mệt, mà Lục Thế Nam thì vẫn chưa thấy đâu. Nhìn dòng người đang tiến vào khu phố nếu bây giờ cô trở ngược ra xe anh cũng rất lâu mới có thể ra ngoài được.
Đang không biết nên làm sao thì Ý Noãn nghe thấy có người nhắc đến tên mình...
Lục Thế Nam nghe Ý Noãn nói cảm ơn mình nhìn vào đôi mắt của cô, anh cảm thấy mình không cách nào nhìn thẳng vào đó được. Liền lấy tay cuộn lại, ho một tiếng mới nói: " Không có gì "
Đến ngày công tác cuối cùng, trùng hợp sao tối hôm đó lại tổ chức lễ hội ở đường phố, trên các trang báo và tivi lên tin rất nhiều.
Nhìn mọi thứ được trang trí sặc sỡ trên đường, Y Noãn ngồi ở nhà xem tivi muốn đi vô cùng.
Nhưng quan trọng vẫn là Lục Thế Nam, đắn đo một hồi Ý Noãn vẫn quyết định sẽ ngỏ lời xin anh đi.
Chẳng hiểu sao lần này Lục Thế Nam lại dễ tính như vậy, Ý Noãn vừa mở lời Lục Thế Nam đã đồng ý cho cô đi nhưng với điều kiện anh sẽ đi cùng cô.
Ý Noãn có hơi bất ngờ, dẫu sao nơi náo nhiệt cũng đâu phù hợp với Lục Thế Nam, hỏi nhiều sợ anh lại đổi ý Ý Noãn chỉ đành gật đầu xem như mình đã hiểu rồi chấp nhận đi cùng với anh.
Tối đến hai người đã có mặt tại con đường tổ chức lễ hội, phải nói hôm nay rất đông.
Y Noãn nhìn mọi người chen lấn nhau như thế trong lòng có chút hoảng, hình ảnh này lại gợi cho cô nhớ đến lúc trong tù, cũng đế bảo vệ quyền lợi của mình mà họ cũng chen lấn nhau như vậy.
Nhìn thấy Ý Noãn đứng bất động, Lục Thế Nam tưởng cô không thích ứng được liền mau chóng dắt tay Ý Noãn dẫn cô vào trong.
Y Noãn sau khi cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay, cả cơ thể như theo quán tính mà đổ dồn về phía trước khi cô nhìn kĩ lại thì thấy Lục Thế Nam đã nắm tay mình đi vào bên trong...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đây lại không đông như ở ngoài, vào được đây Ý Noãn cũng lập tức rút tay lại không để Lục Thế Nam tiếp tục nắm.
Nhận thấy tâm trạng Ý Noãn cứ bất thường, mà cô cũng bài xích khi anh lại gần, Lục Thế Nam cau có hỏi Ý Noãn:
"Khó chịu tôi như vậy?"
Y Noãn không nghĩ Lục Thế Nam lại để ý đến: " Không phải như thế" - Đúng thật là cô không thấy khó chịu nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô muốn gần gũi với anh.
Chẳng phải thấy mình không bám lấy, Lục Thế Nam nên vui sao? Trước đây anh muốn mà không được... giờ được rồi thì lại tức giận với cô.
Bỏ qua chuyện này hai người lại trở về trạng thái ban đầu là đi cùng nhau, nhìn nơi nào cũng náo nhiệt Y Noãn thích mê.
Cũng có thế là sau ảnh hưởng của ba năm trước, so với việc làm quen với bốn bức tường thì không khí ngoài này khiến Ý Noãn an tâm hơn nhiều, nên cô mới trở nên yêu thích việc được đi nhiều nơi như vậy.
Lượng khách cũng bắt đầu đông hơn, Lục Thế Nam lo hai người sẽ có khả năng đi lạc nên anh dặn: " Đi cạnh tôi một chút, nếu không lát tôi sẽ lạc mất cô "
Y Noãn gật đầu cho có, cô không chú ý hoàn toàn vào lời Lục Thế Nam nói, mọi thứ xung quanh hấp dẫn Y Noãn hơn..
Quả nhiên nhưng Lục Thế Nam đã đoán, khoảng hai mươi phút sau cả hai đều không thấy đối phương đâu...
Lúc đó hai người vẫn đi bên cạnh nhau, nhưng quầy đồ ăn lại thu hút cái nhìn của Ý Noãn, cô liền quên mất Lục Thế Nam mà chạy đi vào tiệm đồ ăn đó.
Còn Lục Thế Nam sau khi quay người qua bên cạnh lại chẳng thấy Ý Noãn đâu, anh bắt đầu hoảng loạn không biết cô đã chạy đi đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y Noãn nhỏ người như vậy, nhìn tốp người xung quanh mình, Lục Thế Nam cũng không thể nhìn thấy cô.
Định lấy điện thoại ra gọi cho cô, anh lại nhớ đến: "Ý Noãn làm gì có điện thoại? " - Giờ anh mới thấy không có điện thoại lại phiền phức như nào.
"Chậc" - Nói xong câu này, Lục Thế Nam bắt đầu bình tĩnh hơn mà đi xung quanh tìm Ý Noãn.
Mãi vẫn không tìm được Ý Noãn trong lòng Lục Thế Nam bắt đầu bất an, anh không biết được cô đã đi đâu. Suy nghĩ một lúc cũng chỉ còn một cách tìm ra Y Noãn..
Bên này Ý Noãn sau khi mua được cái bánh mình yêu thích, cô mới nhận ra Lục Thế Nam biến mất rồi?
Bắt đầu nhớ lại cô mới biết là tại mình tự tiện đi lung tung mà không nói tiếng nào với anh, nhìn mọi người đi qua đi lại Ý Noãn cũng có chút lo.
Trong người lại không có điện thoại, cô cũng không nhớ rõ mình đã đi lạc với Lục Thế Nam trong bao lâu, bây giờ làm sao tìm được Lục Thế Nam?
Ý Noãn suy nghĩ đến liệu anh có đang tức giận cô không? Cầm chặt túi bánh trong tay Ý Noãn nhìn xuống có hai cái bánh, một cái Ý Noãn mua cho mình một cái cô mua cho Lục Thế Nam, vẫn còn nóng hổi nhưng nào còn lo thời gian ăn, việc cấp bách bây giờ cô phải đi tìm Lục Thế Nam.
Y Noãn cũng bắt đầu đi xung quanh tìm anh, cô cũng hỏi có hỏi mọi người nhưng ai nấy cũng đều lắc đầu.
Đi như thế Y Noãn cũng bắt đầu thấm mệt, mà Lục Thế Nam thì vẫn chưa thấy đâu. Nhìn dòng người đang tiến vào khu phố nếu bây giờ cô trở ngược ra xe anh cũng rất lâu mới có thể ra ngoài được.
Đang không biết nên làm sao thì Ý Noãn nghe thấy có người nhắc đến tên mình...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro