Dính mưa
Td034
2024-09-17 09:30:06
Dạ Phong Đình không nghĩ tới Lâm Hi Hi sẽ trả lại cho mình: " Sao thế cậu không thích hả "
Cô không trả lời mà chỉ cầm tập tài liệu quay người ra khỏi văn phòng của anh.
Dạ Phong Đình nhanh chóng chạy theo nắm cổ tay Lâm Hi Hi: "Tớ làm cậu giận cái gì à? "
Lâm Hi Hi chưa kịp cầm vào nắm tay cửa đã bị Dạ Phong Đình giữ lại.
"Bỏ tớ ra "
" Cậu phải trả lời tớ trước "
"Dạ Phong Đình, cậu biết rõ tớ tức giận thì sẽ thế nào"
Dạ Phong Đình nuốt nước bọt, đành bỏ tay Lâm Hi Hi ra để cô rời đi.
Trước giờ Lâm Hi Hi rất ít khi tức giận, nên đã chọc cô tức giận thì không ai biết cô sẽ như nào đâu. Nhìn Lâm Hi Hi dần khuất khỏi mắt mình trong lòng Dạ Phong Đình dâng lên cảm xúc khó tả, đến anh cũng không hiểu cảm xúc lạ đó là gì?
Sau chuyện đó, cả Lục Thế Nam và Y Noãn đều tránh mặt nhau cả tuần nay.
Khi bà quản gia và Ý Noãn đang dọn dẹp thì điện thoại bàn có người gọi đến, bà nhấc máy: " A Sênh đấy à "
" Cần gấp lắm sao? Bây giờ luôn à? Được được ta biết rồi "
Bà quản gia cúp máy, vội vã nói với Ý Noãn: "Noãn Noãn, còn giúp ta cầm tập tài liệu này lên công ty của cậu chủ
" Tập tài liệu nào ạ? "
"Ở trong phòng cậu ấy, để ta lên lấy "
" Nhưng mà.. con đi ạ? "
" Phải, sao đấy? Cậu chủ đang cần gấp để tài xế đưa con đi "
Vừa dứt lời bà quản gia đã nhanh chóng lên lầu cầm theo tập tài liệu xuống, Ý Noãn bây giờ có không muốn thì cũng phải đi.
Kịp mặc áo khoác, tài xế đã đợi sẵn cô ở ngoài.
Đến công ty của Lục Thế Nam, cô ngước mắt lên nhìn dòng chữ công ty Lục Cường. Đã lâu rồi cô mới quay lại đây.
Bước vào sảnh chính, Y Noãn đến quầy tiếp tân hỏi: "Xin chào, tôi đến đây để đưa đồ"
"Xin hỏi cô cần đưa đồ cho ai "
"Là tổng giám đốc "
"Cô đợi một chút" - Nói rồi vị nhân viên tiếp tân gọi một cuộc điện thoại, chẳng biết bên kia nói gì rất nhanh vị nhân viên đó dặn cô đi lên tầng sẽ có người ra lấy tập tài liệu.
Thật ra trước đây Ý Noãn đã đến đây nhiều lần không cần ai chỉ cô cũng thuộc hết mọi nơi trong đây.
Ý Noãn đi không xa hai vị nhân viên đó đã thì thầm: "Này cô có thấy cái người lúc nãy rất quen không? "
Mặc kệ họ, Y Noãn nhanh chóng bấm thang máy lên tầng.
Thang máy vừa dừng Ý Noãn đã thấy A Sênh đứng ngoài đợi, xem ra là đang rất cần. Cô cũng nhanh nhẹn chạy lại đưa cho A Sênh.
Vừa thấy Ý Noãn A Sênh đã cực kì khó hiểu với sự xuất hiện của cô nhưng không còn thời gian để thắc mắc nhiều cuộc họp đã sắp diễn ra nên A Sênh chỉ kịp cảm ơn Ý Noãn một tiếng rồi đi vào căn phòng diễn ra cuộc họp.
Ra khỏi công ty, Ý Noãn đi dạo một chút mới quyết định về. Lúc nãy cô cũng đã nói với tài xế một tiếng rồi rằng không cần chờ cô, cô muốn đi dạo nên sẽ tự về.
Nhìn trời có hơi âm u, tài xế chỉ nhắc nhở cô nên nhanh chóng về kẻo sẽ mưa lớn.
Nhưng mưa đến nhanh hơn Ý Noãn nghĩ, đi ra khỏi công ty được một đoạn trời đã bắt đầu đổ cơn mưa. Ý Noãn nhanh chóng chạy lại bến xe buýt trú mưa.
Người cô ướt sũng, điện thoại cũng không có, nhìn đồng hồ công cộng Ý Noãn không chắc bây giờ sẽ có chuyến xe.
Người cô lạnh cóng, lúc này Y Noãn có chút hối hận khi không chịu để tài xế chở mình về
Nước mưa đã thấm hết vào đồ Ý Noãn, một cơn gió lùa qua Ý Noãn hắt xì một cái, lấy hai tay ôm chặt cơ thể mình.
Đợi khoảng một lúc, cuối cùng cũng có một chuyến xe buýt, Ý Noãn biết người mình đang ướt nên không dám ngồi xuống ghế của người ta, cô chọn vị trí cuối xe mà đứng đó, tránh ảnh hưởng mọi người.
Vì đây là xe công cộng nên Ý Noãn chỉ có thể đến trạm xe gần nhất căn biệt thự nói là gần nhưng về được đến nhà cũng phải mất thêm mười lăm phút đi bộ. Nhìn trời ngày một mưa lớn, Ý Noãn đoán chắc không tạnh mưa được nên đành liều một mạch chạy thẳng về biệt thự.
Rất may cho cô là Lục Thế Nam chưa về, nếu không chắc chắn sẽ mắng cô vì làm bẩn hết sàn nhà.
Thấy Y Noãn về, bà quản gia lật đật đi lấy khăn trùm lên cho cô. Chạm vào người Y Noãn người cô lạnh toát, bà lo lắng mà kêu nhanh chóng đi lau người rồi thay đồ, còn mình đi pha cho cô một ly trà gừng nóng.
Đợi trà gừng được pha xong Y Noãn đang lừ đừ nằm trên giường, bà sờ đầu cô có hơi nóng nhẹ: " Noãn Noãn uống cho ấm người đi con "
Ý Noãn dượ bà quản gia đỡ dậy, nhận lấy ly trà gừng nóng hổi, cô thổi nhẹ: " Con cảm ơn "
"Đứa trẻ này sao lại hậu đậu mà bị dính mưa như thế, lỡ bị cảm lạnh thì thế nào "
" Con làm bác lo rồi"
" Không sao không, con cứ nghỉ ngơi trên đây, không cần xuống nhà đâu "
" Như vậy.."
" Không được cãi, cứ ngoan ngoãn ngủ đi, lát ta lên kiểm tra con đấy"
Ý Noãn cảm kích nói: " Con cảm ơn.. "
Cô không trả lời mà chỉ cầm tập tài liệu quay người ra khỏi văn phòng của anh.
Dạ Phong Đình nhanh chóng chạy theo nắm cổ tay Lâm Hi Hi: "Tớ làm cậu giận cái gì à? "
Lâm Hi Hi chưa kịp cầm vào nắm tay cửa đã bị Dạ Phong Đình giữ lại.
"Bỏ tớ ra "
" Cậu phải trả lời tớ trước "
"Dạ Phong Đình, cậu biết rõ tớ tức giận thì sẽ thế nào"
Dạ Phong Đình nuốt nước bọt, đành bỏ tay Lâm Hi Hi ra để cô rời đi.
Trước giờ Lâm Hi Hi rất ít khi tức giận, nên đã chọc cô tức giận thì không ai biết cô sẽ như nào đâu. Nhìn Lâm Hi Hi dần khuất khỏi mắt mình trong lòng Dạ Phong Đình dâng lên cảm xúc khó tả, đến anh cũng không hiểu cảm xúc lạ đó là gì?
Sau chuyện đó, cả Lục Thế Nam và Y Noãn đều tránh mặt nhau cả tuần nay.
Khi bà quản gia và Ý Noãn đang dọn dẹp thì điện thoại bàn có người gọi đến, bà nhấc máy: " A Sênh đấy à "
" Cần gấp lắm sao? Bây giờ luôn à? Được được ta biết rồi "
Bà quản gia cúp máy, vội vã nói với Ý Noãn: "Noãn Noãn, còn giúp ta cầm tập tài liệu này lên công ty của cậu chủ
" Tập tài liệu nào ạ? "
"Ở trong phòng cậu ấy, để ta lên lấy "
" Nhưng mà.. con đi ạ? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Phải, sao đấy? Cậu chủ đang cần gấp để tài xế đưa con đi "
Vừa dứt lời bà quản gia đã nhanh chóng lên lầu cầm theo tập tài liệu xuống, Ý Noãn bây giờ có không muốn thì cũng phải đi.
Kịp mặc áo khoác, tài xế đã đợi sẵn cô ở ngoài.
Đến công ty của Lục Thế Nam, cô ngước mắt lên nhìn dòng chữ công ty Lục Cường. Đã lâu rồi cô mới quay lại đây.
Bước vào sảnh chính, Y Noãn đến quầy tiếp tân hỏi: "Xin chào, tôi đến đây để đưa đồ"
"Xin hỏi cô cần đưa đồ cho ai "
"Là tổng giám đốc "
"Cô đợi một chút" - Nói rồi vị nhân viên tiếp tân gọi một cuộc điện thoại, chẳng biết bên kia nói gì rất nhanh vị nhân viên đó dặn cô đi lên tầng sẽ có người ra lấy tập tài liệu.
Thật ra trước đây Ý Noãn đã đến đây nhiều lần không cần ai chỉ cô cũng thuộc hết mọi nơi trong đây.
Ý Noãn đi không xa hai vị nhân viên đó đã thì thầm: "Này cô có thấy cái người lúc nãy rất quen không? "
Mặc kệ họ, Y Noãn nhanh chóng bấm thang máy lên tầng.
Thang máy vừa dừng Ý Noãn đã thấy A Sênh đứng ngoài đợi, xem ra là đang rất cần. Cô cũng nhanh nhẹn chạy lại đưa cho A Sênh.
Vừa thấy Ý Noãn A Sênh đã cực kì khó hiểu với sự xuất hiện của cô nhưng không còn thời gian để thắc mắc nhiều cuộc họp đã sắp diễn ra nên A Sênh chỉ kịp cảm ơn Ý Noãn một tiếng rồi đi vào căn phòng diễn ra cuộc họp.
Ra khỏi công ty, Ý Noãn đi dạo một chút mới quyết định về. Lúc nãy cô cũng đã nói với tài xế một tiếng rồi rằng không cần chờ cô, cô muốn đi dạo nên sẽ tự về.
Nhìn trời có hơi âm u, tài xế chỉ nhắc nhở cô nên nhanh chóng về kẻo sẽ mưa lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mưa đến nhanh hơn Ý Noãn nghĩ, đi ra khỏi công ty được một đoạn trời đã bắt đầu đổ cơn mưa. Ý Noãn nhanh chóng chạy lại bến xe buýt trú mưa.
Người cô ướt sũng, điện thoại cũng không có, nhìn đồng hồ công cộng Ý Noãn không chắc bây giờ sẽ có chuyến xe.
Người cô lạnh cóng, lúc này Y Noãn có chút hối hận khi không chịu để tài xế chở mình về
Nước mưa đã thấm hết vào đồ Ý Noãn, một cơn gió lùa qua Ý Noãn hắt xì một cái, lấy hai tay ôm chặt cơ thể mình.
Đợi khoảng một lúc, cuối cùng cũng có một chuyến xe buýt, Ý Noãn biết người mình đang ướt nên không dám ngồi xuống ghế của người ta, cô chọn vị trí cuối xe mà đứng đó, tránh ảnh hưởng mọi người.
Vì đây là xe công cộng nên Ý Noãn chỉ có thể đến trạm xe gần nhất căn biệt thự nói là gần nhưng về được đến nhà cũng phải mất thêm mười lăm phút đi bộ. Nhìn trời ngày một mưa lớn, Ý Noãn đoán chắc không tạnh mưa được nên đành liều một mạch chạy thẳng về biệt thự.
Rất may cho cô là Lục Thế Nam chưa về, nếu không chắc chắn sẽ mắng cô vì làm bẩn hết sàn nhà.
Thấy Y Noãn về, bà quản gia lật đật đi lấy khăn trùm lên cho cô. Chạm vào người Y Noãn người cô lạnh toát, bà lo lắng mà kêu nhanh chóng đi lau người rồi thay đồ, còn mình đi pha cho cô một ly trà gừng nóng.
Đợi trà gừng được pha xong Y Noãn đang lừ đừ nằm trên giường, bà sờ đầu cô có hơi nóng nhẹ: " Noãn Noãn uống cho ấm người đi con "
Ý Noãn dượ bà quản gia đỡ dậy, nhận lấy ly trà gừng nóng hổi, cô thổi nhẹ: " Con cảm ơn "
"Đứa trẻ này sao lại hậu đậu mà bị dính mưa như thế, lỡ bị cảm lạnh thì thế nào "
" Con làm bác lo rồi"
" Không sao không, con cứ nghỉ ngơi trên đây, không cần xuống nhà đâu "
" Như vậy.."
" Không được cãi, cứ ngoan ngoãn ngủ đi, lát ta lên kiểm tra con đấy"
Ý Noãn cảm kích nói: " Con cảm ơn.. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro