Gọi con một tiế...
Td034
2024-09-17 09:30:06
" Còn nữa sao?" - Ý Noãn nhìn Lục Thế Nam hỏi.
"Còn, em cứ ngồi đây đi. Anh sẽ quay lại ngay. "- Dứt lời Lục Thế Nam đi vào bên trong khu nghỉ dưỡng, khi anh bước qua trên tay cầm một hộp quà màu hồng nhạt, nhìn vừa nhẹ nhàng vừa tinh tế.
Đặt hộp quà lên bàn, anh nói với Ý Noãn: " Đây là quà anh tặng em, em thử mở ra xem. "
Y Noãn chăm chú vào hộp quà trước mắt, cô mím môi, từ từ cầm chiếc hộp mở ra.
Bên trong chiếc hộp là một hộp trang sức, nhìn thiết kế bên ngoài Ý Noãn dễ dàng đoán được nó không hề rẻ, mở hộp trang sức ra, chiếc lắc tay màu bạc thu hút sự chú ý của cô. Thiết kế đơn giản nhưng không kém phần trang trọng, có thể nói ai nhìn vào cũng phải mê.
Y Noãn nhìn chiếc lắc tay phân vân, Lục Thế Nam vẫn quan sát biểu cảm của cô, ngoài ánh mắt có phần rung lên
Y Noãn không có thêm biểu cảm khác, Lục Thế Nam sốt sắn hỏi: "Em không thích nó à?" - Anh đã ở trong cửa hàng rất lâu mới tìm được chiếc lắc tay ưng ý này.
Ý Noãn lắc đầu, nói lên quan điểm của mình: " Không phải, nó rất đẹp nhưng mà quá đắt. Lục Thế Nam món quà có giá trị như vậy tôi không thể nhận. "
Ý Noãn trả lại cho Lục Thế Nam, anh đương nhiên không chịu: " Ý Noãn, em cứ nhận đi. "
Y Noãn lắc đầu vẫn đẩy chiếc hộp về phía Lục Thế Nam.
Anh nhìn cô thành khẩn nói: "Anh đã tìm rất lâu mới ưng được chiếc lắc tay này, Ý Noãn em nhận nó đi được chứ? Nếu em không nhận anh cũng không biết xử lí cái lắc tay này như nào.."
"Lục Thế Nam, việc đó không liên quan đến tôi, tôi có quyền không nhận. "
Một câu nói của Ý Noãn lại một lần nữa cứa vào lòng Lục Thế Nam, lòng anh đau nhói, cố nở ra nụ cười gượng gạo nhất. Không đành lòng nhưng anh cũng chỉ có thể nhận lại hộp quà tặng Ý Noãn.
Lục Thế Nam khẽ nói: " Thôi vậy, em không muốn anh cũng không ép. "- Dù sao hôm nay cô chịu đi cùng anh cũng đã là kì tích rôi.
"Em muốn ở đây nữa không? Nếu không anh đưa em về nhé?"
Y Noãn gật đầu, hiện giờ cũng đã qua sinh nhật cô, cô cũng muốn được về nghỉ ngơi.
Hai người trở về lại thành phố, chiếc xe của Lục Thế Nam dừng trước cửa hàng tiện lợi, anh lưu luyến khoảng khắc này, Lục Thế Nam nhìn Y Noãn: " Tuy đã qua ngày mới nhưng anh vẫn muốn chúc em sinh nhật vui vẻ. "
Ý Noãn nói: " Cảm ơn anh, ngày sinh nhật hôm nay với tôi cũng rất vui."
Lục Thế Nam nhìn cô, vẫn quyết định nói: " Anh biết em vẫn chưa chấp nhận tha thứ cho anh, nhưng Ý Noãn chiếc lắc tay anh tạm thời giữ nó, anh mong sau này có thể được đeo lên tay em. "
Ý Noãn nghe xong, không trả lời mà bước xuống xe, lịch sử nói: "Tạm biệt. "
Nhìn Ý Noãn bước vào, Lục Thế Nam mới dời tầm mắt khỏi động xe quay về biệt thự của mình...
Y Noãn đang tìm chìa khóa mở cửa, dưới chân cô lại có một chiếc hộp khá to.
Ý Noãn chau mày, cúi xuống nhặt chiếc hộp lên, bên ngoài có kèm một tờ note ghi: " Gửi Ý Noãn. "
Y Noãn nghiêng đầu không biết là ai gửi cho mình, cô lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào cửa hàng.
Vào trong khu nghỉ ngơi của mình, Ý Noãn đặt túi xách lên bàn, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi mới cầm chiếc hộp lên ngồi xuống nệm bắt đầu mở chiếc hộp ra.
Ý Noãn không thể nào đoán được thứ bên trong lại là một chiếc điện thoại loại mới nhất trên thị trường. Cô bất ngờ, không dám cầm chiếc hộp lên. Món quà này rõ ràng là quá xa xỉ.
Nhưng bên cạnh chiếc hộp còn có một bức thư tay, nghĩ gì đó Ý Noãn lấy bức thư ra đọc trước.
Nhìn dòng chữ thanh thoát, nhưng vài chỗ lại không được chau chuốt trong câu từ, Ý Noãn đoán người viết lá thư này có bệnh về tay, nếu không cũng không run khi viết đến thế.
Đọc dòng đầu tiên Ý Noãn liền đoán được là ai gửi cho cô, mắt Ý Noãn ảm đạm xuống bắt đầu đọc lá thư.
"Gửi Y Noãn, chúng ta nhớ rằng trước đây chưa từng tổ chức cho con một buổi tiệc sinh nhật đúng nghĩa, giờ nghĩ lại đó là điều mà chúng ta hối hận nhất. Thời gian này chúng ta đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã tìm hiểu lại rất kĩ, chúng ta mới biết con đã khổ như nào, thật tâm cho chúng ta xin lỗi con. Bọn ta hèn nhát sợ gặp con rồi lại không biết nên đối mặt như nào, chỉ có thế từ xa quan sát và bảo vệ con. Ngày hôm nay, mới có dũng khí đến tặng quà cho con, ta biết con sẽ không quá hài lòng món quà này nhưng mà Ý Noãn con đừng từ chối nó nhé ...Lời cuối cùng con cho phép chúng ta gọi con một tiếng Noãn Noãn, Noãn Noãn à sinh thần vui vẻ nhé, chúc con một đời bình an hạnh phúc. "
Ý Noãn liếm môi, ánh mắt từ lúc nào cũng ửng đỏ lên, nhìn lá thư cô nhận ra trên đó có lấm tấm vài giọt nước đọng lại, không muốn nghĩ nhưng Ý Noãn lại biết rõ đó là nước mắt của họ.
Cô nắm chặt lá thứ trong tay, tâm trí rối bời khiến Ý Noãn nhất thời không biết làm sao, cứ thế Ý Noãn ngồi đó bất động.
"Còn, em cứ ngồi đây đi. Anh sẽ quay lại ngay. "- Dứt lời Lục Thế Nam đi vào bên trong khu nghỉ dưỡng, khi anh bước qua trên tay cầm một hộp quà màu hồng nhạt, nhìn vừa nhẹ nhàng vừa tinh tế.
Đặt hộp quà lên bàn, anh nói với Ý Noãn: " Đây là quà anh tặng em, em thử mở ra xem. "
Y Noãn chăm chú vào hộp quà trước mắt, cô mím môi, từ từ cầm chiếc hộp mở ra.
Bên trong chiếc hộp là một hộp trang sức, nhìn thiết kế bên ngoài Ý Noãn dễ dàng đoán được nó không hề rẻ, mở hộp trang sức ra, chiếc lắc tay màu bạc thu hút sự chú ý của cô. Thiết kế đơn giản nhưng không kém phần trang trọng, có thể nói ai nhìn vào cũng phải mê.
Y Noãn nhìn chiếc lắc tay phân vân, Lục Thế Nam vẫn quan sát biểu cảm của cô, ngoài ánh mắt có phần rung lên
Y Noãn không có thêm biểu cảm khác, Lục Thế Nam sốt sắn hỏi: "Em không thích nó à?" - Anh đã ở trong cửa hàng rất lâu mới tìm được chiếc lắc tay ưng ý này.
Ý Noãn lắc đầu, nói lên quan điểm của mình: " Không phải, nó rất đẹp nhưng mà quá đắt. Lục Thế Nam món quà có giá trị như vậy tôi không thể nhận. "
Ý Noãn trả lại cho Lục Thế Nam, anh đương nhiên không chịu: " Ý Noãn, em cứ nhận đi. "
Y Noãn lắc đầu vẫn đẩy chiếc hộp về phía Lục Thế Nam.
Anh nhìn cô thành khẩn nói: "Anh đã tìm rất lâu mới ưng được chiếc lắc tay này, Ý Noãn em nhận nó đi được chứ? Nếu em không nhận anh cũng không biết xử lí cái lắc tay này như nào.."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lục Thế Nam, việc đó không liên quan đến tôi, tôi có quyền không nhận. "
Một câu nói của Ý Noãn lại một lần nữa cứa vào lòng Lục Thế Nam, lòng anh đau nhói, cố nở ra nụ cười gượng gạo nhất. Không đành lòng nhưng anh cũng chỉ có thể nhận lại hộp quà tặng Ý Noãn.
Lục Thế Nam khẽ nói: " Thôi vậy, em không muốn anh cũng không ép. "- Dù sao hôm nay cô chịu đi cùng anh cũng đã là kì tích rôi.
"Em muốn ở đây nữa không? Nếu không anh đưa em về nhé?"
Y Noãn gật đầu, hiện giờ cũng đã qua sinh nhật cô, cô cũng muốn được về nghỉ ngơi.
Hai người trở về lại thành phố, chiếc xe của Lục Thế Nam dừng trước cửa hàng tiện lợi, anh lưu luyến khoảng khắc này, Lục Thế Nam nhìn Y Noãn: " Tuy đã qua ngày mới nhưng anh vẫn muốn chúc em sinh nhật vui vẻ. "
Ý Noãn nói: " Cảm ơn anh, ngày sinh nhật hôm nay với tôi cũng rất vui."
Lục Thế Nam nhìn cô, vẫn quyết định nói: " Anh biết em vẫn chưa chấp nhận tha thứ cho anh, nhưng Ý Noãn chiếc lắc tay anh tạm thời giữ nó, anh mong sau này có thể được đeo lên tay em. "
Ý Noãn nghe xong, không trả lời mà bước xuống xe, lịch sử nói: "Tạm biệt. "
Nhìn Ý Noãn bước vào, Lục Thế Nam mới dời tầm mắt khỏi động xe quay về biệt thự của mình...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y Noãn đang tìm chìa khóa mở cửa, dưới chân cô lại có một chiếc hộp khá to.
Ý Noãn chau mày, cúi xuống nhặt chiếc hộp lên, bên ngoài có kèm một tờ note ghi: " Gửi Ý Noãn. "
Y Noãn nghiêng đầu không biết là ai gửi cho mình, cô lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào cửa hàng.
Vào trong khu nghỉ ngơi của mình, Ý Noãn đặt túi xách lên bàn, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi mới cầm chiếc hộp lên ngồi xuống nệm bắt đầu mở chiếc hộp ra.
Ý Noãn không thể nào đoán được thứ bên trong lại là một chiếc điện thoại loại mới nhất trên thị trường. Cô bất ngờ, không dám cầm chiếc hộp lên. Món quà này rõ ràng là quá xa xỉ.
Nhưng bên cạnh chiếc hộp còn có một bức thư tay, nghĩ gì đó Ý Noãn lấy bức thư ra đọc trước.
Nhìn dòng chữ thanh thoát, nhưng vài chỗ lại không được chau chuốt trong câu từ, Ý Noãn đoán người viết lá thư này có bệnh về tay, nếu không cũng không run khi viết đến thế.
Đọc dòng đầu tiên Ý Noãn liền đoán được là ai gửi cho cô, mắt Ý Noãn ảm đạm xuống bắt đầu đọc lá thư.
"Gửi Y Noãn, chúng ta nhớ rằng trước đây chưa từng tổ chức cho con một buổi tiệc sinh nhật đúng nghĩa, giờ nghĩ lại đó là điều mà chúng ta hối hận nhất. Thời gian này chúng ta đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã tìm hiểu lại rất kĩ, chúng ta mới biết con đã khổ như nào, thật tâm cho chúng ta xin lỗi con. Bọn ta hèn nhát sợ gặp con rồi lại không biết nên đối mặt như nào, chỉ có thế từ xa quan sát và bảo vệ con. Ngày hôm nay, mới có dũng khí đến tặng quà cho con, ta biết con sẽ không quá hài lòng món quà này nhưng mà Ý Noãn con đừng từ chối nó nhé ...Lời cuối cùng con cho phép chúng ta gọi con một tiếng Noãn Noãn, Noãn Noãn à sinh thần vui vẻ nhé, chúc con một đời bình an hạnh phúc. "
Ý Noãn liếm môi, ánh mắt từ lúc nào cũng ửng đỏ lên, nhìn lá thư cô nhận ra trên đó có lấm tấm vài giọt nước đọng lại, không muốn nghĩ nhưng Ý Noãn lại biết rõ đó là nước mắt của họ.
Cô nắm chặt lá thứ trong tay, tâm trí rối bời khiến Ý Noãn nhất thời không biết làm sao, cứ thế Ý Noãn ngồi đó bất động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro