Gọi món
Td034
2024-09-17 09:30:06
Cả Y Lãng và Bội Sam đều biết mình có lỗi với Y Noãn nhưng khi nghe cô kể lại việc làm của họ, họ lại càng không cách nào tha thứ cho mình.
Trong lòng hai người nhói lên từng cơn, giờ có nói gì có xin lỗi bao nhiêu đối với Ý Noãn điều đó vẫn không đủ.
Sau khi Ý Noãn xuất viện việc đầu tiên cô làm là quay về cửa hàng tiện lợi, may mắn cho cô là cửa hàng vẫn nhận
Y Noãn tiếp tục làm việc.
Rồi đến chiều cô đến quán ăn của ông bà, từ sau tết đến giờ họ mới gặp lại Ý Noãn. Cũng không rõ cô đi đâu mà không thấy quay lại làm, Ý Noãn lại không có điện thoại để gọi hỏi thăm làm hai ông bà không khỏi sốt ruột.
Giờ thấy cô bình an quay lại họ mới yên tâm phần nào. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ý Noãn, bà nhìn cô hiền từ và âu yếm nói: " Có chuyện này giờ mới có thể nói cho con biết. "
Y Noãn hỏi: " Chuyện gì ạ? "
Ánh mắt hai ông bà có phần buồn, nhìn cô nói: " Tháng sau bọn ta sẽ đóng cửa quán này, trả lại mặt bằng cho người ta. "
Y Noãn cả kinh, cô tròn xoe mắt nhìn hai ông bà khó hiểu: "Tại sao vậy ạ? " - Không phải việc làm ăn vẫn rất tốt sao?
"Vốn dĩ bọn ta có ý định này lâu rồi nhưng mãi vẫn chần chừ nhưng đợt tết này về thấy con cháu khuyên bảo, bọn ta thấy cũng đã đến tuổi nên mới quyết định dọn về sống chung với chúng nó cho vui. "
Rồi bà nói tiếp: " Noãn Noãn à xin lỗi vì thông báo đột ngột cho con, nhưng tháng sau ít được gặp con hơn con ở đây phải sống thật tốt nhé. Ta cầu mong con sẽ luôn được bảo vệ. "
Ý Noãn mắt ửng đỏ, trước giờ cô vẫn không thích việc chia ly, nhưng rồi Ý Noãn lắc đầu nhìn hai ông bà nói:
" Không phải xin lỗi con, việc này cũng rất tốt ạ. Hai người về kia sống phải sống thật vui vẻ nhé. Nếu có thể con sẽ đến thăm hai người ạ. "
Bà nhìn Ý Noãn khẽ cười, xoa đầu cô nói: " Quả nhiên Noãn Noãn luôn ngoan ngoãn. "
Ông nãy giờ cắm cúi viết vào tờ giấy trắng rồi đưa cho Ý Noãn nói: " Đây là số điện thoại của bọn ta, khi nào rảnh con cứ gọi nhé. " - Vì biết Ý Noãn không có điện thoại nên họ sẽ đợi cô chủ động gọi cho mình.
Y Noãn cầm lấy tờ giấy có số điện thoại của ông bà, cô cẩn thận cất gọn vào trong túi áo: " Thời gian qua con cảm ơn hai người rất nhiều. "- Nhờ có hai người mà cô mới cảm nhận được tình thương của gia đình, nhưng lời này cô không nói ra mà tự nhủ ở trong lòng.
Bên đây A Sênh báo cáo công việc cho Lục Thế Nam, nghe xong anh lấy bút kí vào tập tài liệu trước mắt. Hoàn thành công việc cuối cùng Lục Thế Nam thả cây bút xuống nói: " Ngày hôm nay của cô ấy thế nào?
A Sênh đương nhiên hiểu " cô ấy" mà Lục Thế Nam đang nhắc đến là Ý Noãn, không để sếp mình đợi lâu A Sênh lập tức báo cáo: " Sáng nay cô ấy đến cửa hàng tiện lợi kia xin làm việc lại, ngài yên tâm tôi đã nói trước với họ rồi, tất nhiên cô Ý vẫn sẽ được nhận làm. Bây giờ cô ấy đang làm việc ở quán ăn của hai ông bà. "
Lục Thế Nam vẫn nhớ quán này, lúc trước Hoàng Kì Văn, Dương Anh Kiệt và anh có đến đây.
Đứng lên duỗi thẳng lại áo vest, Lục Thế Nam nói: " Lái xe đến quán đó. "
Lượng khách hôm nay ở quán không đông như mọi ngày, Ý Noãn đang lau lại bàn ghế nghe thấy có tiếng đẩy cửa cô biết là có khách vào nên niềm nở lên tiếng: " Kính chào quý khách."
Ngước mắt lên thấy khuôn mặt Lục Thế Nam, nụ cười trên môi Ý Noãn chợt tắt, khuôn mặt cô lạnh đi rất nhiều.
Lục Thế Nam nhìn ra nét mặt Y Noãn khó chịu khi thấy mình, anh cũng chỉ cho qua dù sao không phải lần đầu cô nhìn anh với thái độ như thế.
Tiến gần chiếc bàn Ý Noãn đang lau, Lục Thế Nam ho khan một tiếng kéo ghế ra ngồi xuống: " Anh ngồi đây được chứ? "
Ý Noãn nắm chặt khăn lau: "Có thể."
Rồi cô đi lấy menu đưa cho anh, mục đích của Lục Thế Nam không phải đến đây ăn, anh chỉ là muốn đến xem Ý Noãn, nên nhìn sơ qua menu anh gọi bừa hai món.
Ý Noãn nhận được món yêu cầu cũng không thèm nán lại mà lập tức tránh xa Lục Thế Nam, xem như không quen biết anh.
Đợi tầm 15 phút đồ ăn của anh cũng chuẩn bị xong, Ý Noãn cầm khay bưng ra, làm đúng thủ tục khách sáo nói:
"Chúc quý khách ăn ngon miệng. "
Lục Thế Nam nhanh chóng cản lại: " Khoan đã."
Ý Noãn vẫn giữ nét mặt tôn trọng khách hàng nói: "Quý khách có yêu cầu gì sao? "
" Khi nào em tan làm?"
"Có liên quan đến quý khách à? "
" Ý Noãn.."
" Nếu không có việc gì tôi không làm phiền quý khách dùng bữa nữa. "
Nói rồi cô quay người bước vào trong, Lục Thế Nam chỉ có thể cười khổ từ từ thưởng thức bữa ăn của mình.
Nhưng Lục Thế Nam ăn xong Ý Noãn vẫn chưa tan làm, anh không rõ khi nào cô sẽ kết thúc giờ làm nhưng nhìn Ý Noãn cực khổ làm việc, thời gian nghỉ ngơi đều không có, khuôn mặt vì nóng mà mồ hôi chảy ra đỏ ửng hết mặt.
Lục Thế Nam nhìn đến đau lòng, chỉ muốn khuyên cô ngồi nghỉ mệt một lúc nhưng đều bị Y Noãn ngó lơ không chú ý.
Đến khi Ý Noãn nhắc khéo anh ăn xong rồi thì nên về đi, Lục Thế Nam vẫn không chịu về, anh nhìn cô tiếp tục gọi thêm hai món nữa.
Y Noãn thấy thế nheo mắt lại mà nghiêng đầu nhìn anh, cô gật đầu nếu anh muốn ăn thì ngồi ăn đến mức nhập viện luôn đi.
Trong lòng hai người nhói lên từng cơn, giờ có nói gì có xin lỗi bao nhiêu đối với Ý Noãn điều đó vẫn không đủ.
Sau khi Ý Noãn xuất viện việc đầu tiên cô làm là quay về cửa hàng tiện lợi, may mắn cho cô là cửa hàng vẫn nhận
Y Noãn tiếp tục làm việc.
Rồi đến chiều cô đến quán ăn của ông bà, từ sau tết đến giờ họ mới gặp lại Ý Noãn. Cũng không rõ cô đi đâu mà không thấy quay lại làm, Ý Noãn lại không có điện thoại để gọi hỏi thăm làm hai ông bà không khỏi sốt ruột.
Giờ thấy cô bình an quay lại họ mới yên tâm phần nào. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ý Noãn, bà nhìn cô hiền từ và âu yếm nói: " Có chuyện này giờ mới có thể nói cho con biết. "
Y Noãn hỏi: " Chuyện gì ạ? "
Ánh mắt hai ông bà có phần buồn, nhìn cô nói: " Tháng sau bọn ta sẽ đóng cửa quán này, trả lại mặt bằng cho người ta. "
Y Noãn cả kinh, cô tròn xoe mắt nhìn hai ông bà khó hiểu: "Tại sao vậy ạ? " - Không phải việc làm ăn vẫn rất tốt sao?
"Vốn dĩ bọn ta có ý định này lâu rồi nhưng mãi vẫn chần chừ nhưng đợt tết này về thấy con cháu khuyên bảo, bọn ta thấy cũng đã đến tuổi nên mới quyết định dọn về sống chung với chúng nó cho vui. "
Rồi bà nói tiếp: " Noãn Noãn à xin lỗi vì thông báo đột ngột cho con, nhưng tháng sau ít được gặp con hơn con ở đây phải sống thật tốt nhé. Ta cầu mong con sẽ luôn được bảo vệ. "
Ý Noãn mắt ửng đỏ, trước giờ cô vẫn không thích việc chia ly, nhưng rồi Ý Noãn lắc đầu nhìn hai ông bà nói:
" Không phải xin lỗi con, việc này cũng rất tốt ạ. Hai người về kia sống phải sống thật vui vẻ nhé. Nếu có thể con sẽ đến thăm hai người ạ. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà nhìn Ý Noãn khẽ cười, xoa đầu cô nói: " Quả nhiên Noãn Noãn luôn ngoan ngoãn. "
Ông nãy giờ cắm cúi viết vào tờ giấy trắng rồi đưa cho Ý Noãn nói: " Đây là số điện thoại của bọn ta, khi nào rảnh con cứ gọi nhé. " - Vì biết Ý Noãn không có điện thoại nên họ sẽ đợi cô chủ động gọi cho mình.
Y Noãn cầm lấy tờ giấy có số điện thoại của ông bà, cô cẩn thận cất gọn vào trong túi áo: " Thời gian qua con cảm ơn hai người rất nhiều. "- Nhờ có hai người mà cô mới cảm nhận được tình thương của gia đình, nhưng lời này cô không nói ra mà tự nhủ ở trong lòng.
Bên đây A Sênh báo cáo công việc cho Lục Thế Nam, nghe xong anh lấy bút kí vào tập tài liệu trước mắt. Hoàn thành công việc cuối cùng Lục Thế Nam thả cây bút xuống nói: " Ngày hôm nay của cô ấy thế nào?
A Sênh đương nhiên hiểu " cô ấy" mà Lục Thế Nam đang nhắc đến là Ý Noãn, không để sếp mình đợi lâu A Sênh lập tức báo cáo: " Sáng nay cô ấy đến cửa hàng tiện lợi kia xin làm việc lại, ngài yên tâm tôi đã nói trước với họ rồi, tất nhiên cô Ý vẫn sẽ được nhận làm. Bây giờ cô ấy đang làm việc ở quán ăn của hai ông bà. "
Lục Thế Nam vẫn nhớ quán này, lúc trước Hoàng Kì Văn, Dương Anh Kiệt và anh có đến đây.
Đứng lên duỗi thẳng lại áo vest, Lục Thế Nam nói: " Lái xe đến quán đó. "
Lượng khách hôm nay ở quán không đông như mọi ngày, Ý Noãn đang lau lại bàn ghế nghe thấy có tiếng đẩy cửa cô biết là có khách vào nên niềm nở lên tiếng: " Kính chào quý khách."
Ngước mắt lên thấy khuôn mặt Lục Thế Nam, nụ cười trên môi Ý Noãn chợt tắt, khuôn mặt cô lạnh đi rất nhiều.
Lục Thế Nam nhìn ra nét mặt Y Noãn khó chịu khi thấy mình, anh cũng chỉ cho qua dù sao không phải lần đầu cô nhìn anh với thái độ như thế.
Tiến gần chiếc bàn Ý Noãn đang lau, Lục Thế Nam ho khan một tiếng kéo ghế ra ngồi xuống: " Anh ngồi đây được chứ? "
Ý Noãn nắm chặt khăn lau: "Có thể."
Rồi cô đi lấy menu đưa cho anh, mục đích của Lục Thế Nam không phải đến đây ăn, anh chỉ là muốn đến xem Ý Noãn, nên nhìn sơ qua menu anh gọi bừa hai món.
Ý Noãn nhận được món yêu cầu cũng không thèm nán lại mà lập tức tránh xa Lục Thế Nam, xem như không quen biết anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi tầm 15 phút đồ ăn của anh cũng chuẩn bị xong, Ý Noãn cầm khay bưng ra, làm đúng thủ tục khách sáo nói:
"Chúc quý khách ăn ngon miệng. "
Lục Thế Nam nhanh chóng cản lại: " Khoan đã."
Ý Noãn vẫn giữ nét mặt tôn trọng khách hàng nói: "Quý khách có yêu cầu gì sao? "
" Khi nào em tan làm?"
"Có liên quan đến quý khách à? "
" Ý Noãn.."
" Nếu không có việc gì tôi không làm phiền quý khách dùng bữa nữa. "
Nói rồi cô quay người bước vào trong, Lục Thế Nam chỉ có thể cười khổ từ từ thưởng thức bữa ăn của mình.
Nhưng Lục Thế Nam ăn xong Ý Noãn vẫn chưa tan làm, anh không rõ khi nào cô sẽ kết thúc giờ làm nhưng nhìn Ý Noãn cực khổ làm việc, thời gian nghỉ ngơi đều không có, khuôn mặt vì nóng mà mồ hôi chảy ra đỏ ửng hết mặt.
Lục Thế Nam nhìn đến đau lòng, chỉ muốn khuyên cô ngồi nghỉ mệt một lúc nhưng đều bị Y Noãn ngó lơ không chú ý.
Đến khi Ý Noãn nhắc khéo anh ăn xong rồi thì nên về đi, Lục Thế Nam vẫn không chịu về, anh nhìn cô tiếp tục gọi thêm hai món nữa.
Y Noãn thấy thế nheo mắt lại mà nghiêng đầu nhìn anh, cô gật đầu nếu anh muốn ăn thì ngồi ăn đến mức nhập viện luôn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro