Hạnh phúc của m...
Td034
2024-09-17 09:30:06
Nghe Bác Linh nói mình ghen, Dương Anh Kiệt tự hỏi trong lòng: "Anh như thế là đang ghen? "
Ngẫm lại quả thực là rất giống ghen.. anh tự giễu cợt bản thân: " Mình thực sự biết ghen kìa.."
Thấy trên mặt Dương Anh Kiệt biến hoá liên tục, sau cùng anh cũng nhìn cô mà hỏi: " Nhìn tôi ghen vui lắm à? "
" Vậy là anh thừa nhận mình ghen?"
Dương Anh Kiệt kéo gần khoảng cách hơn với Bác Linh, trong khoan xe chật chội anh nhìn cô say đắm nói: " Vì người mình yêu mà ghen cũng là một loại hạnh phúc. "
Chất giọng anh từ từ, đủ mạnh mẽ và phóng khoáng của người đàn ông, nhưng Bác Linh nghe lại như được rót mật vào tai, mặt cô lập tức đỏ lên, tim cũng không thể giữ bình tĩnh mà đập liên tục.
Dương Anh Kiệt thấy mặt cô đỏ lên, lần này đến lượt anh phì cười đánh nhẹ chóp mũi cô rồi nói: Mới nói như thế đã chịu không nỗi, sau này còn nhiều câu lãng mạn hơn có phải em nghe đến ngất không? "
" Nói như thế cũng hơi khoa trương rồi.. "
Dương Anh Kiệt khởi động xe rồi nói: " Sao lại khoa trương? Tôi nói được làm được chẳng qua.. có người vẫn chưa cho danh phận thôi. "- Anh cũng chỉ buột miệng nói vì anh đoán hiện tại cô vẫn sẽ chưa đồng ý.
Không nghĩ đến Bác Linh lại bĩu môi, nói ra lời thật lòng: " Cũng không phải sẽ không cho.." - Cô nói không to, nhưng trong xe với âm lượng đủ để Dương Anh Kiệt nghe được.
Anh lập tức dừng động tác khởi động xe, phấn kích nhìn Bác Linh: " Lặp lại lần nữa. "
" Hả.. anh không nghe được thì thôi. "
Lần này Dương Anh Kiệt không giấu được nữa, anh cười phá lên, xem đây là thành tựu mình đã chiến thắng: "Tức là đồng ý làm bạn gái anh rồi? "
Bác Linh thẹn thùng gật đầu..
"Chuyện cũng chỉ có như vậy. " - Trở về thực tại, Bác Linh kể xong thì quan sát sắc mặt của Ý Noãn, cô chỉ sợ Ý Noãn lại có cái nhìn không tốt về Dương Anh Kiệt.
Y Noãn có lẽ hiểu được nỗi lo của Bác Linh, cô chỉ cười rồi nói: " Chắc chị lo xa nhiều, nghe em kể xem ra anh ta là thật lòng với em, em hạnh phúc là được. "
Bác Linh nở nụ cười, cô nói: " Sẽ hạnh phúc ạ! "
Có người hạnh phúc thì cũng sẽ có người khổ đau,
Tố Giai Tuệ điên cuồng đập phá mọi thứ trong nhà, cô ta như phát điên mà không ngừng trút giận: "Tại sao.. tại sao hả? " - Cô ta hét lên, nước mắt cũng bắt đầu rơi, miệng lại lẩm bẩm: " Thế Nam tại sao..? "
Tốn nhiều công sức như vậy cuối cùng lại nhận về kết quả thất bại, cú sốc lớn như vậy Tố Giai Tuệ nhất thời chưa thích ứng được.
Chẳng qua sau tết nguyên đán Lục Thế Nam gọi điện nói là muốn gặp cô nói chuyện.
Ban đầu Tố Giai Tuệ còn ôm mộng Lục Thế Nam đề cập đến chuyện kết hôn nhưng ngẫm lại nếu như vậy không phải tác phong của anh, cuối cùng khi nghe anh trực tiếp nói ra lại là đáp án chính mình không muốn nghe nhất.
"Giai Tuệ, anh đã suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta không nên kết hôn. " - Lục Thế Nam thẳng thắn nói.
Nụ cười của Tố Giai Tuệ chợt tắt, cô ta nắm chặt lòng bàn tay cố gắng bình tĩnh nói: "Anh nói vậy là có ý gì?"
" Nếu chúng ta kết hôn về lâu dài người thiệt thòi chỉ có em. "
" Không đâu... Thế Nam không có, chúng ta cứ kết hôn đi em sẽ không thiệt thòi, chỉ cần kết hôn là được..." - Tố Giai Tuệ van xin nói.
"Anh sẽ nói rõ lại với hai bên gia đình, nếu em muốn tiền bồi thường hay cần giúp đỡ cứ nói anh. "
Nói xong câu này Lục Thế Nam cũng không định nán lại đây nữa, Tố Giai Tuệ biết rõ một khi anh đã nói như vậy chắc chắn sẽ không thay đổi được chẳng qua cô ta cố chấp xem anh có thực sự yêu cô không, xem ra tự cô ta đã có câu trả lời.
Nhìn lại căn phòng bị mình đập phá, Tố Giai Tuệ cắn răng, trong mắt chỉ có thù hận mà nói: " Ý Noãn.. tất cả là tại cô. "
Kì nghỉ lễ kép lại mọi người lại quay về cuộc sống bận rộn. Thời gian này Ý Noãn cũng tất bật với công việc mới, công việc nhiều cũng khiến cô quên đi những chuyện không đáng nhớ.
Lục Thế Nam cũng bận không kém, hiện giờ ngoài công việc ở công ty buổi tối anh thường xuyên xuất hiện ở khu đường mà Ý Noãn ngủ lại, đi một lần rồi lại lần hai không biết từ lúc nào đã trở thành thói quen.
Anh cũng bắt đầu biết lo lắng cho Ý Noãn, vì sợ cô ngủ ngoài đường nhiều sẽ ảnh hưởng sức khoẻ anh lại tự gọi một cuộc điện thoại đến chỗ Ý Noãn làm.
Kết quả là ngày hôm sau khi cô đến, vị quản lý đã nói buổi tối sau khi kết thúc giờ làm cô có thể ở đây ngủ lại. Đối với Y Noãn đây là một việc quá tốt, cô đương nhiên sẽ không từ chối.
Khi thấy đèn trong cửa hàng tắt, Lục Thế Nam mới yên tâm lái xe rời đi.
Lục Thế Nam rời đi không lâu, có một người từ gốc cây nhìn vào cửa hàng, không rõ là ai nhưng hắn ta gọi một cuộc điện thoại: " Đã xác định rõ rồi, ngày mai có thể hành động."
Xem ra những ngày tháng yên bình lại sắp kết thúc..
Ngẫm lại quả thực là rất giống ghen.. anh tự giễu cợt bản thân: " Mình thực sự biết ghen kìa.."
Thấy trên mặt Dương Anh Kiệt biến hoá liên tục, sau cùng anh cũng nhìn cô mà hỏi: " Nhìn tôi ghen vui lắm à? "
" Vậy là anh thừa nhận mình ghen?"
Dương Anh Kiệt kéo gần khoảng cách hơn với Bác Linh, trong khoan xe chật chội anh nhìn cô say đắm nói: " Vì người mình yêu mà ghen cũng là một loại hạnh phúc. "
Chất giọng anh từ từ, đủ mạnh mẽ và phóng khoáng của người đàn ông, nhưng Bác Linh nghe lại như được rót mật vào tai, mặt cô lập tức đỏ lên, tim cũng không thể giữ bình tĩnh mà đập liên tục.
Dương Anh Kiệt thấy mặt cô đỏ lên, lần này đến lượt anh phì cười đánh nhẹ chóp mũi cô rồi nói: Mới nói như thế đã chịu không nỗi, sau này còn nhiều câu lãng mạn hơn có phải em nghe đến ngất không? "
" Nói như thế cũng hơi khoa trương rồi.. "
Dương Anh Kiệt khởi động xe rồi nói: " Sao lại khoa trương? Tôi nói được làm được chẳng qua.. có người vẫn chưa cho danh phận thôi. "- Anh cũng chỉ buột miệng nói vì anh đoán hiện tại cô vẫn sẽ chưa đồng ý.
Không nghĩ đến Bác Linh lại bĩu môi, nói ra lời thật lòng: " Cũng không phải sẽ không cho.." - Cô nói không to, nhưng trong xe với âm lượng đủ để Dương Anh Kiệt nghe được.
Anh lập tức dừng động tác khởi động xe, phấn kích nhìn Bác Linh: " Lặp lại lần nữa. "
" Hả.. anh không nghe được thì thôi. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này Dương Anh Kiệt không giấu được nữa, anh cười phá lên, xem đây là thành tựu mình đã chiến thắng: "Tức là đồng ý làm bạn gái anh rồi? "
Bác Linh thẹn thùng gật đầu..
"Chuyện cũng chỉ có như vậy. " - Trở về thực tại, Bác Linh kể xong thì quan sát sắc mặt của Ý Noãn, cô chỉ sợ Ý Noãn lại có cái nhìn không tốt về Dương Anh Kiệt.
Y Noãn có lẽ hiểu được nỗi lo của Bác Linh, cô chỉ cười rồi nói: " Chắc chị lo xa nhiều, nghe em kể xem ra anh ta là thật lòng với em, em hạnh phúc là được. "
Bác Linh nở nụ cười, cô nói: " Sẽ hạnh phúc ạ! "
Có người hạnh phúc thì cũng sẽ có người khổ đau,
Tố Giai Tuệ điên cuồng đập phá mọi thứ trong nhà, cô ta như phát điên mà không ngừng trút giận: "Tại sao.. tại sao hả? " - Cô ta hét lên, nước mắt cũng bắt đầu rơi, miệng lại lẩm bẩm: " Thế Nam tại sao..? "
Tốn nhiều công sức như vậy cuối cùng lại nhận về kết quả thất bại, cú sốc lớn như vậy Tố Giai Tuệ nhất thời chưa thích ứng được.
Chẳng qua sau tết nguyên đán Lục Thế Nam gọi điện nói là muốn gặp cô nói chuyện.
Ban đầu Tố Giai Tuệ còn ôm mộng Lục Thế Nam đề cập đến chuyện kết hôn nhưng ngẫm lại nếu như vậy không phải tác phong của anh, cuối cùng khi nghe anh trực tiếp nói ra lại là đáp án chính mình không muốn nghe nhất.
"Giai Tuệ, anh đã suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta không nên kết hôn. " - Lục Thế Nam thẳng thắn nói.
Nụ cười của Tố Giai Tuệ chợt tắt, cô ta nắm chặt lòng bàn tay cố gắng bình tĩnh nói: "Anh nói vậy là có ý gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Nếu chúng ta kết hôn về lâu dài người thiệt thòi chỉ có em. "
" Không đâu... Thế Nam không có, chúng ta cứ kết hôn đi em sẽ không thiệt thòi, chỉ cần kết hôn là được..." - Tố Giai Tuệ van xin nói.
"Anh sẽ nói rõ lại với hai bên gia đình, nếu em muốn tiền bồi thường hay cần giúp đỡ cứ nói anh. "
Nói xong câu này Lục Thế Nam cũng không định nán lại đây nữa, Tố Giai Tuệ biết rõ một khi anh đã nói như vậy chắc chắn sẽ không thay đổi được chẳng qua cô ta cố chấp xem anh có thực sự yêu cô không, xem ra tự cô ta đã có câu trả lời.
Nhìn lại căn phòng bị mình đập phá, Tố Giai Tuệ cắn răng, trong mắt chỉ có thù hận mà nói: " Ý Noãn.. tất cả là tại cô. "
Kì nghỉ lễ kép lại mọi người lại quay về cuộc sống bận rộn. Thời gian này Ý Noãn cũng tất bật với công việc mới, công việc nhiều cũng khiến cô quên đi những chuyện không đáng nhớ.
Lục Thế Nam cũng bận không kém, hiện giờ ngoài công việc ở công ty buổi tối anh thường xuyên xuất hiện ở khu đường mà Ý Noãn ngủ lại, đi một lần rồi lại lần hai không biết từ lúc nào đã trở thành thói quen.
Anh cũng bắt đầu biết lo lắng cho Ý Noãn, vì sợ cô ngủ ngoài đường nhiều sẽ ảnh hưởng sức khoẻ anh lại tự gọi một cuộc điện thoại đến chỗ Ý Noãn làm.
Kết quả là ngày hôm sau khi cô đến, vị quản lý đã nói buổi tối sau khi kết thúc giờ làm cô có thể ở đây ngủ lại. Đối với Y Noãn đây là một việc quá tốt, cô đương nhiên sẽ không từ chối.
Khi thấy đèn trong cửa hàng tắt, Lục Thế Nam mới yên tâm lái xe rời đi.
Lục Thế Nam rời đi không lâu, có một người từ gốc cây nhìn vào cửa hàng, không rõ là ai nhưng hắn ta gọi một cuộc điện thoại: " Đã xác định rõ rồi, ngày mai có thể hành động."
Xem ra những ngày tháng yên bình lại sắp kết thúc..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro